Chúng ta đã ngủ với nhau
← Ch.07 | Ch.09 → |
Trong tiếng rên rỉ đứt quãng của cô xen lẫn tiếng thở dốc nặng nề của Chu Quân Ngôn, Cố Nhan luống cuống tay chân vội vàng tắt video trong tay.
......
Thế giới cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.
Đời này Cố Nhan chưa bao giờ trải qua giây phút vừa xấu hổ lại bối rối như bây giờ.
Có lẽ cô không có cơ hội giải thích nữa rồi, có khi nào Chu Quân Ngôn cho rằng chính cô cố ý quay video lại để đe dọa anh không?
Khoan đã! Hình như thật sự có thể dùng nó để uy hiếp anh ở bên mình......
Bầu không khí trở nên ngưng đọng, Cố Nhan cho rằng Chu Quân Ngôn sẽ mở miệng nói cái gì đó. Không ngờ anh sớm đã không thèm nhìn đến cô, không nói một lời và cánh tay đang cố dùng sức muốn mở còng tay phát ra tiếng lớn đến mức như là muốn phá hủy chiếc giường.
'Cô là ai, rốt cuộc cô đã làm gì tôi' - kiểu câu hỏi tiêu chuẩn này anh cũng không thèm hỏi......
Cố Nhan nhìn gân xanh nổi đầy trên cánh tay và trên trán của anh, may mắn cô đã phòng ngừa trước, đã lót miếng đệm ngực trên cổ tay cho anh, nếu không theo tư thế mạnh mẽ như này của anh thì hiện tại tay của anh khẳng định là không thể nhìn.
"Anh, anh đừng làm như vậy ——"
Anh lạnh lùng mở miệng nhưng không nhìn cô.
"Mở ra."
Sự giáo dục của anh thật tốt, gặp phải loại chuyện như này nhưng không hề giận dữ mắng nhiếc cô.
"Haizz, càng thích anh hơn." Cố Nhan nghĩ thầm.
Nhưng cả người anh bây giờ trông rất u ám, không khí toàn thân anh lạnh lẽo như tồn tại một tầng băng dày, không thể tan ra.
Cố Nhan cảm thấy cơ thể hơi lạnh nên cúi đầu nhìn xuống, chính mình không mảnh vải che thân đang đứng dưới giường.
Hai tay cô không biết rốt cuộc nên che ở nơi nào, chân tay luống cuống nhìn thoáng qua Chu Quân Ngôn, ngại ngùng nói: "Em, em đi mặc quần áo trước đã, sau đó chúng ta sẽ nói chuyện."
Nói xong, cô đến tủ quần áo tìm chiếc áo ngủ tua rua màu vàng cam mà cô hài lòng nhất.
Tiếng kim loại va đập vào tường vang lên phía sau lưng cô một lần nữa, Cố Nhan chỉ có thể tăng nhanh tốc độ mặc quần áo.
Khi cô buộc dây áo ngủ xong, cố giả vờ bình tĩnh đi đến đầu giường, còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy giọng nói cực kỳ trầm khàn đè nén của Chu Quân Ngôn.
"Thả tôi ra, tôi sẽ không so đo chuyện này với cô."
Chuyện bị một người phụ nữ bỏ thuốc rồi cưỡng gian này thì bất kỳ người đàn ông nào có tôn nghiêm đều không thể nói ra khỏi miệng được.
Cố Nhan lấy hết can đảm, mặt dày mở miệng, "Em có thể thả anh, chỉ cần...... Chỉ cần anh đồng ý sẽ ở bên em."
Vì không có can đảm, cô càng nói càng nhỏ dần.
Sau khi nghe những lời cô nói, huyết áp của Chu Quân Ngôn không ngừng tăng lên.
Hốc mắt anh đỏ lên, tay cũng từ từ siết chặt lại, đưa mắt nhìn Cố Nhan.
Ánh mắt Chu Quân Ngôn lạnh nhạt, trong giọng nói đầy sự chán ghét không thể che giấu:
"Không thể, cô đừng mơ tưởng."
Ánh mắt anh quá sắc bén, Cố Nhan bị tổn thương bởi giọng điệu căm ghét của anh, uất ức mà nói:
"Nhưng chúng ta đã ngủ với nhau rồi mà."
Cân nhắc đến lòng tự trọng của người đàn ông như anh, cô chịu đựng không nói là cô biết trải nghiệm đầu tiên của anh đã được trao cho cô.
Lý trí và sự giáo dục lúc này đã bị Chu Quân Ngôn ném đến trên chín tầng mây, phẫn nộ cùng khó chịu tràn ngập cả trái tim anh.
"Tôi chưa từng gặp qua người phụ nữ nào không biết xấu hổ như cô!"
Cố Nhan bị giọng điệu dữ tợn của anh dọa sợ, cơ thể run run.
Nhưng chuyện này quả thật là cô làm sai trước, cũng nên dỗ dành anh, việc này cô đành phải xuống nước cầu xin mới được.
"Chuyện này là em làm không đúng, em không nên nhất thời xúc động làm ra loại chuyện này đối với anh. Nhưng dù sao em cũng đã làm rồi...... Anh cũng thấy thoải mái mà, " cô cúi thấp đầu như cô vợ nhỏ nhìn thoáng qua sắc mặt của Chu Quân Ngôn, lại nhanh chóng nhỏ giọng mà bổ sung một câu: "Hơn nữa, tối qua anh cũng đã đạt cao trào ba lần."
"Cô câm miệng cho tôi!"
Câm miệng thì câm miệng, dù sao ga trải giường lộn xộn, khăn giấy trong thùng rác có thể chứng minh tất cả rồi.
Cố Nhan bị anh trừng mắt hai lần cũng thành thói quen, thành thật mà nói, nếu anh mà cho cô sắc mặt tốt thì mới kỳ quái đấy.
Tuy nhiên sau khi cô an tĩnh trong chốc lát, vẫn là nhịn không được tiếp tục nói.
"Ở bên em thì có gì là không tốt? Em sẽ đối xử tốt với anh, em bảo đảm đấy." Cô cố gắng chạm vào trái tim anh bằng sự chân thành."Miễn là anh đồng ý cho em một cơ hội, em có thể làm bất cứ điều gì vì anh."
Chu Quân Ngôn bị cô làm cho giận quá hóa cười, anh quơ quơ miếng đệm ngực lót giữa cổ tay với còng tay, nhìn cô như thể đang nhìn một trò đùa.
"Tìm người bắt cóc tôi, bỏ thuốc tôi rồi nói là cô sẽ đối xử tốt với tôi sao?"
Người phụ nữ trước mặt này đã vượt quá nhận thức của anh. Chu Quân Ngôn thật sự hy vọng có thể nhắm mắt lại và sau khi mở mắt ra phát hiện mọi thứ chỉ là một cơn ác mộng.
"Đó là...... Đó là bởi vì anh không để ý tới em, còn vừa nói vừa cười với người phụ nữ khác nên em mới phải làm như vậy. Nếu anh có thể nghĩ từ một góc độ khác, em chỉ là muốn thay đổi cách thức có hiệu quả hơn để đẩy nhanh tiến độ giữa hai chúng ta mà thôi."
Anh mỉa mai "Làm trò cười cho thiên hạ".
"Cô không phải nghĩ mà là làm trực tiếp." Đôi đồng tử đen nhánh của anh không có một chút độ ấm, chỉ có chế giễu.
Cố Nhan vờ như nghe không hiểu những lời nói châm chọc của anh, ánh mắt vẫn như cũ tràn đầy tình yêu nhìn về phía anh.
"Bạn em đã đảm bảo với em là thuốc kia không có tác dụng phụ, em cũng ngửi cả đêm cùng với anh đấy, em sẽ không bao giờ tổn thương anh."
Nói chuyện tiếp với cô thì anh sẽ điên mất.
"Nhiều lời vô ích, cứ trói tôi như vậy đi, để xem cuối cùng cô sẽ được cái gì."
Chu Quân Ngôn đơn giản nhắm mắt lại, xem như bản thân đã chết.
Cố Nhan sợ nhất là người khác xem cô là không khí, hơn nữa, cô làm anh chướng mắt như vậy sao?
Cô đứng ở bên người Chu Quân Ngôn chán nản hỏi:
"Anh thật sự không cần suy nghĩ thêm sao? Chúng ta có thể thử trong một năm cũng được mà? Nếu sau một năm mà anh vẫn không thể thích em thì đến lúc đó em tuyệt đối sẽ không dây dưa với anh."
Chu Quân Ngôn hít sâu một hơi, hoàn toàn không để ý tới cô, Cố Nhan ở bên tai anh tiếp tục cò kè mặc cả:
"Nếu không thì nửa năm vậy, anh cảm thấy thế nào? Thật ra sáu tháng anh nhẫn nhịn một chút là sẽ qua nhanh thôi."
Cô cảm thấy mình năn nỉ cầu xin thật đáng thương, trong lòng dâng lên một chút khổ sở, như thể cô mới là người bị hại vậy.
"Tóm lại không thể ngắn hơn được......"
Cô chờ mong trong thất vọng mà nhìn đôi mắt đang nhắm nghiền của Chu Quân Ngôn.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |