← Ch.040 | Ch.042 → |
Nhưng Kiều Trạch không cho cô cơ hội mở miệng: Nếu cô cảm thấy công việc này có ý nghĩa, thì cô phải làm. Còn nếu thấy nó vô nghĩa, thì tôi không ép. Tôi không chấp nhận việc lất bất kì điều kiện gì để uy hiếp.
Lộ Miểu không nói không rằng, mím môi ngồi yên, một lúc sau mới lúng túng nói: Tôi cũng không phải được voi đòi tiên ép anh cái gì, tôi chỉ không hi vọng trong thời gian hợp tác sau này, có người mượn danh nghĩa công việc động chân động tay với tôi.
Kiều Trạch:...
Lời cô khiến anh thấy thật thảm hại, anh không biết nên khen cô thẳng thắn hay là EQ thấp, hay là cố ý nhắm vào anh.
Anh bị đâm không thoải mái tí nào.
Sẽ không bao giờ có chuyện như thế nữa. Anh nói, rồi đứng lên, Mai tôi sẽ liên hệ với bên đội trưởng Tiếu, cậu ta sẽ cho cô biết thời gian nhận chức cụ thể. Còn bên tôi, nếu cô đồng ý ở lại, thì cứ ở, còn không muốn, thì tôi chúc cô làm việc vui vẻ. Còn nữa, cám ơn cô trong khoảng thời gian này đã nỗ lực rất nhiều. Bên đội trưởng Tiếu sẽ trả tiền lương đúng hạn cho cô.
Rồi người đi về phòng.
Lộ Miểu ngồi trên sô pha không cử động, cô vốn do dự không chắc, thêm lời của Kiều Trạch lại khiến cô rơi vào khoảng không mù mờ do dự. Đúng là cô muốn về lại đội truy bắt ma túy, nhưng trong thời gian này hợp tác với Kiều Trạch rất vui vẻ, thậm chí cô còn rất hưởng thụ loại công việc này, nhưng cô lại chẳng có cách nào để tiếp tục như trước, thản nhiên đối mặt với Kiều Trạch.
Cô không biết bây giờ phải làm sao, cũng không có người có thể bàn bạc, một mình ngồi trên sô pha buồn bực có nghĩ cũng không nghĩ ra sau này phải thế nào, ngược lại nghĩ lui nghĩ tới liền mệt đến mức ngủ thiếp đi.
Kiều Trạch phát hiện ra thật đúng là bất kì ở đầu chỗ nào cô đều có thể ngủ được, hơn nữa còn không hề kiêng dè trong phòng còn có một người đàn ông.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên cô thiếp đi trên sô pha phòng khách, trời lạnh cũng không đắp chăn, cuộn tròn người rúc vào một góc sô pha, người ngủ say sưa, không gặp ác mộng nữa.
Sau khi từ Macau trở về thì hai người không còn chung phòng nữa, Kiều Trạch không biết đến tối cô có gặp ác mộng không, ít nhất anh không còn nghe thấy tiếng động kì quái của cái đêm cô ở nhờ đó.
Anh nhìn cô lúc này cuộn tròn trên ghế, chăm chú nhìn một lúc lâu, cuối cùng không yên tâm, đi về phía cô, cúi người vỗ vào cô gọi cô dậy, để cô về phòng nghỉ ngơi.
Gọi mấy tiếng nhưng cô vẫn không tỉnh, hình như khi cô đã ngủ thì rất khó đánh thức.
Kiều Trạch không biết một cảnh sát như cô, sao lại không có tí cảnh giác nào như thế, hay là vì chẳng qua đang ở trong nhà anh, cô yên tâm về anh, nên mới thu lại sự cảnh giác?
Anh trầm ngâm một lát, ôm ngang lấy cô, đưa cô về lại phòng.
Tư thế thay đổi khiến cô có phản ứng, khẽ ưm một tiếng rồi xoay người, tìm đến nương theo nguồn nhiệt, như một nàng mèo nhỏ, im lặng rúc vào lồng ngực anh, dù người chưa tỉnh.
Kiều Trạch cúi đầu nhìn cô, cả gương mặt cô gần như chôn vào lồng ngực anh, hơi thở ấm áp phả trên ngực anh, yếu ớt lại ngứa ngáy.
Anh khe khẽ thở dài, nhẹ đặt cô lên giường, kéo chăn bông phủ lên người cô, cô trở người, một góc chăn bông rồi ngủ thật say sưa.
Kiều Trạch nhìn gương mặt say ngủ bình yên của cô, rõ ràng vẫn là gương mặt ấy, không thay đổi gì so với lúc mới gặp, nhưng khi nhìn lại thì ngực anh lại có cảm xúc không nói rõ thành lời.
Anh đã gặp qua rất rất nhiều người, cũng chẳng rõ vì sao khi nhìn gương mặt này, tim lại đập kịch liệt, nhưng người đâu có gì khác lạ.
Rõ ràng không khác gì người bình thường, không gặp rào cản xã giao cũng như rào cản giao tiếp, lại như cho đến giờ vẫn chưa thoát được chứng tự kỉ của năm sáu tuổi ấy.
Bàn tay anh bất giác vuốt gò má cô, nhìn một lúc, lại không kiềm chế được, cúi người, nhẹ nhàng hôn cô.
Cô rên một tiếng, tay anh luồn vào trong tóc cô, giữ chặt đầu cô, hôn càng thêm sâu, có chút khó kìm lòng nổi.
Trạng thái thiếu dưỡng khí khiến cô không thoải mái trở mình, anh chợt tình lại, ánh mắt phức tạp nhìn sang cô, nhíu mày lại, động tác dừng lại, rồi sau đó buông cô ra.
Hôm sau khi Lộ Miểu tỉnh lại ở trên giường thì thấy khó hiểu, cô không nhớ mình về phòng khi nào, chỉ nhớ tối hôm qua nằm trên sô pha suy nghĩ, nghĩ đi nghĩ lại rồi không có sau đó.
Lúc cô dậy thì Kiều Trạch đã ra ngoài, trên bàn còn bày chút đồ ăn sáng.
Anh đã đâm thủng cánh cửa sổ này, giờ khiến cô ăn đồ của anh xài đồ của anh, đều không cảm thấy dễ chịu gì lắm.
Tự cô đi xuống lầu mua hai cái bánh bao cứu đói.
Vừa ăn xong thì đội trưởng Tiếu gọi đến, bảo cô thứ hai đi làm nhậm chức.
Cô đã không cần phải đau đầu vì chuyện đi hay ở nữa, anh đã đưa ra quyết định thay cô.
Hợp tác chấm dứt.
Lộ Miểu không thể nói rõ là tư vị gì, có chút khó chịu, lại có chút thẫn thờ mông lung, nhưng lúc trước khi chuyển đến là do dựa vào hợp tác, vì để nuôi dưỡng độ ăn ý và hiểu thêm về nhau, bây giờ hợp tác đã chấm dứt, quả thật cô không nên ở lại đây làm phiền anh nữa.
Cũng mau nhà thuê lúc trước vì mới đóng tiền nhà, chưa hủy hợp đồng, nên bên kia vẫn để trống.
Nói chuyện điện thoại với đội trưởng Tiếu xong, cô lập tức xắn tay thu dọn hành lí của mình, trong chiều hôm đó liền dọn ra ngoài, chìa khóa và tiền nhà đặt trên bàn, còn quần áo giày dép anh mua cho cô, ban đầu ở Macau vì yêu cầu công việc, nay cũng để lại trong phòng không đem đi, thẻ card cũng đặt trên bàn với chìa khóa.
Lúc cô kéo vali đi thì Lộ Bảo cắn ống quần cô, kêu lên oẳng oẳng.
Lộ Miểu cúi người sờ đầu nó, vỗ về nó một lúc, rồi mới rời đi.
Sau khi quay lại căn nhà đã thuê, Lộ Miểu gửi tin nhắn cám ơn Kiều Trạch.
Lúc Kiều Trạch nhận được tin nhắn thì đang ở chỗ của Thẩm Kiều, anh còn đang điều tra quan hệ giữa Trương Khởi và chị em Lộ Miểu Lộ Tiểu Thành.
Tên Trương Khởi này từng theo đuổi Lộ Miểu. Thẩm Kiều nói, chỉ vào Trương Khởi trong ảnh, Cóc ghẻ mà cũng muốn ăn thịt thiên nga.
Điện thoại Kiều Trạch rung lên, đang định mở tin nhắn ra xem, nghe Thẩm Kiều nói thế, bèn nghiêng đầu nhìn máy tính: Anh ta?
Thẩm Kiều gật đầu: Nghe nói theo đuổi rất hăng, gây ầm ĩ gần như cả trường học đều biết. Bởi vì vậy mà cô nhóc còn bị trường mời nói chuyện mấy lần.
Sau đó có qua lại không? Kiều Trạch hỏi.
Đương nhiên là không.
Kiều Trạch lắc đầu cười: Xem như cô ấy vẫn còn có mắt nhìn.
Bấm mở tin nhắn, xem xong thì lập tức mặt lạnh đi.
Tin nhắn tạm biệt của cô khách sáo có lễ, cái gì mà cám ơn anh trong thời gian này đã chăm sóc, cũng xin lỗi vì đã mang đến nhiều phiền toái cho anh, cũng xin lỗi đã cô phụ sự kì vọng của anh, cũng không đủ khả năng hoàn thành nhiệm vụ anh đã giao cho cô, cũng cám ơn anh cho cô một cơ hội nữa về lại đội, quãng thời gian qua quả thật cô đã học hỏi được nhiều, cám ơn anh...
Cả một đoạn dài, không ít mấy câu vô nghĩa, lại chẳng có lấy một câu khiến người đọc thoải mái.
Thẩm Kiều thấy sắc mặt Kiều Trạch không tốt lắm, lo lắng nhìn anh: Sao thế?
Không sao. Kiều Trạch thu lại điện thoại, Cậu giúp tôi xem, liệu có thể tìm được Lộ Tiểu Thành đã mất tích không, Trương Khởi bị trục xuất nay đã về, bên ấy có thể có manh mối.
Công việc xong xuôi, liền rời đi.
Anh về thẳng nhà, quả nhiên trong nhà đã người đi cảnh trống, ngoại trừ chìa khóa tiền thuê nhà thẻ card đặt trên bàn, còn quét sạch một lượt nhà cửa cho anh, quả đúng là khách thuê phòng chu đáo chăm chỉ.
Lần một lần hai, không hề báo trước, ra đi gọn gàng nhanh nhẹn, không mảy may dây dưa chút nào.
Thật đúng là người lẳng lặng làm chuyện lớn, khiến người khác trở tay không kịp.
Kiều Trạch quay đầu nhìn Lộ Bảo nằm bất động bên bàn, khẽ đá vào nó một cái: Cô ấy lại bỏ lại mày chạy đi rồi?
Lộ Bảo kêu oẳng lên, nhìn anh một cái, rồi không lên tiếng.
Kiều Trạch cũng không mở miệng thêm nữa, người ngồi xuống sô pha, nhà vẫn là nhà, nhưng lại cảm thấy trống trải, cánh cửa kia cũng sẽ không có người đẩy vào từ bên ngoài mỗi ngày nữa.
Cảm giác này đúng thật là không dễ chịu gì cho lắm, với anh cũng thật lạ lùng.
Kiều Trạch phát hiện tâm trạng của mình đang bị Lộ Miểu làm ảnh hưởng nghiêm trọng, gần đây sự chú ý của anh đã chuyển từ vụ án sang trên người Lộ Miểu, sự bình tĩnh của anh, sự lý trí của anh, thậm chí là phán đoán của anh gần như bị cô bào mòn không còn sót lại chút nào.
Kiều Trạch nhớ đến đủ kiểu khác thường của mình trong thời gian này, cuối cùng ép bản thân bình tĩnh lại, anh không đi tìm cô, cũng không gọi cho cô, chỉ nhắn tin lại cho cô: Đừng khách khí. , rồi gửi lại số tiền thuê nhà cô để lại vào tài khoản của cô.
Lộ Miểu nhìn chằm chằm vào ba chữ kia một lúc lâu, có chút thẫn thờ, lại có đó chút thoải mái, từ trước đến nay cô không bao giờ đem đến cho mình gánh nặng tâm lí quá lớn, nhanh chóng xoay người dọn dẹp phòng tước.
Hôm nay mới là thứ tư, cách ngày báo danh còn bốn ngày, cô muốn tìm công việc làm thêm, giải quyết chuyện cấp bách.
Số tiền thuê nhà cô gửi cho Kiều Trạch, đều là do lần trước Lộ Bảo kiếm được, đến một phần cô cũng không giữ lại.
Chỉ có ba bốn ngày, Lộ Miểu tìm việc cũng không kén chọn, nơi nào nhiều tiền thì đến, trông thấy quán bar trong thành phố có tuyển phục vụ ban đêm liền qua đó, không ngờ ngày hôm sau cô lại gặp phải Ngô Man Man đến ăn chơi.
Ngô Man Man cũng khá bất ngờ khi gặp cô chỗ này, ngạc nhiên gọi cô lại, hỏi cô sao lại chạy đến nơi này.
Qua lại với Ngô Man Man cũng kha khá, Lộ Miểu đã sớm thấu rõ tính tình cô ấy, bèn hạ bút thành văn đối phó với cô ấy.
Chia tay với tổng giám đốc Kiều rồi, giờ thất nghiệp, chẳng còn cách nào cả, dù sao cũng phải sống. Lộ Miểu nói, Lúc trước đi theo anh ấy là dựa vào cơ thể này, chứ em không thạo ngón nghề nào cả, với lý lịch này của em, đến công ty tiền lương cũng chỉ được hai ba ngàn, làm việc vất vả, đến ngay túi xách cũng chẳng mua nổi.
Rồi chỉ ra ngoài cửa: Làm thêm buổi tối ở đây còn có tiền boa hơn 300, một ngày chỉ làm 5 tiếng, có lợi hơn là đến công ty làm.
Ngô Man Man nhíu mày: Bạn trai em đâu?
Anh ấy chỉ biết ăn xài, đến mình còn chưa nuôi nổi, còn hi vọng gì mà nuôi em chứ. Lộ Miểu thở dài, mắt nhìn ra bên ngoài, Có khi nghĩ lại, còn không bằng tìm cơ hội câu một người đàn ông khác cho rỗi.
Ngô Man Man trách cô một câu: Nói vớ vẩn gì thế.
Nghĩ ngợi một hồi, rồi lại nói với cô: Em đừng ở đây chà đạp mình nữa, lát nữa về để chị hỏi Thương Kỳ, xem liệu anh ấy có thể sắp xếp cho em một công việc trong công ty được không, còn đãi ngộ tiền lương thì cũng tạm.
Lộ Miểu chần chừ chốc lát, sau đó gật đầu: Làm phiền chị Man rồi.
← Ch. 040 | Ch. 042 → |