Vay nóng Tinvay

Truyện:Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu) - Chương 37

Âm Mưu Gia (Kẻ Lập Mưu)
Trọn bộ 52 chương
Chương 37
0.00
(0 votes)


Chương (1-52)

Siêu sale Shopee


Tiểu Lệ Hạ là một đứa bé vô cùng ngoan ngoãn, hoàn toàn không phiền phức như những đứa trẻ cùng tuổi khác, cậu bé chỉ có một sở thích đó là chảy nước miếng với ba ba của mình.

Mỗi lần nhìn thấy ba ba của mình, cậu bé sẽ làm bẩn cái cằm nhỏ mà mẹ vừa lau sạch cho cậu, ngón tay không ngừng đưa vào miệng làm ra động tác mà chỉ có trẻ sơ sinh làm mới có cảm giác thuần khiết đáng yêu.

Hạ Tuyền nhìn ông chủ Lệ đang nằm trên giường, anh có uống một chút rượu, đang nhắm mắt dưỡng thần, trên bụng đặt một tập tài liệu, cánh tay gác lên trên tập tài liệu, hẳn là muốn tỉnh lại rồi tiếp tục xem.

Hạ Tuyền duỗi ngón tay trò ra dấu im lặng với bảo bảo: "Xuỵt, Lệ Hạ nghe lời, không được đánh thức ba ba nha."

Tiểu Lệ Hạ nhìn mẹ, đôi mắt xoay tròn hơi nheo lại, nở nụ cười, tiếng cười đáng yêu khiến người khác vô cùng vui vẻ nhưng cũng hơi quấy rầy giấc ngủ ngon của người khác.

Hạ Tuyền nhìn về phía bên giường, quả nhiên là Lệ Tịnh Lương đã mở mắt ra, từ trước đến giờ anh vốn không ngủ sâu, dựa vào thành giường hơi nhấn thái dương, không có kính che trên mắt làm anh thiếu đi và phần nhuệ khí và phong phạm của người trí thức, thứ duy nhất không thay đổi đó là anh luôn tràn đầy sức quyến rũ.

"Anh tỉnh rồi?"

Đi đến bên người chồng mình, Hạ Tuyền ngồi xuống, ánh mắt nhìn anh tràn ngập ái mộ, không có nhiều đàn ông có thể chịu được ánh mắt này nhưng mà gần đây ông chủ Lệ thực sự quá bận rộn, giữa trán ngưng tụ vẻ mệt mỏi, thấy vợ mình quyến rũ như vậy, ngoài bất đắc dĩ thì chỉ còn lo lắng.

Bất luận là ai để một báu vật như vậy ở trong làng giải trí hỗn loạn thì đều phải lo lắng. Lệ Tịnh Lương nhìn như không để ý, bắt đầu lẩm nhẩm đọc hợp đồng, một lát sau mới mở miệng nói chuyện.

"Sau khi quay xong bộ phim này thì em có ý định nghỉ diễn không?"

Vấn đề này khiến cho Hạ Tuyền sợ run, không khỏi hỏi: "Anh không thích em đóng phim sao?"

Lệ Tịnh Lương từ chối cho ý kiến, tiếp tục nhìn chằm chằm vào tài liệu, thái độ nước đôi lập lờ như vậy khiến cho người ta không thể đoán được rốt cuộc trong lòng anh suy nghĩ điều gì.

Hạ Tuyền suy tư một chút, nói: "Thực ra không đóng phim cũng không phải là không thể, nhưng ngoài cái này ra thì em không biết mình còn có thể làm gì."

"Em có thể làm nghề nghiệp chuyên môn của em." Hạ Tuyền chỉ dẫn từng bước.

"Anh xem thanh danh hiện tại của em, anh cảm thấy nếu em đi làm bác sĩ thì sẽ có bao nhiều người thực sự là tới để khám bệnh?"

Vấn đề này tuy sắc nhọn nhưng cũng là sự thật, nhìn tình hiện tại thì ngoại trừ ngồi ở nhà không làm gì hết hoặc là đổi nghề thành người đứng phía sau màn thì không còn lựa chọn nào khác. Làm những nghề khác chỉ khiến cho cuộc sống của cô càng hỗn loạn hơn mà thôi."

"Em có thể không làm gì hết." Lệ Tịnh Lương thản nhiên nói.

Hạ Tuyền nhớ tới tư liệu về nhà họ Lệ, từ trước đến nay, nữ chủ nhân của nhà họ Lệ đều là danh viện(*) của giới thượng lưu, họ vốn không cần làm gì cả, chỉ cần động ngón tay, suy nghĩ nên mua loại quần áo như thế nào, đi chỗ nào bảo dưỡng nhan sắc.

(*)Danh viện: danh là danh tiếng, nổi danh, viện là chỉ người con gái đẹp, mỹ nữ. Cả từ này ý nói những thiên kim tiểu thư giàu có xinh đẹp có danh tiếng địa vị.

Nói cách khác, nữ chủ nhân của Lệ gia chỉ cần biết tiêu tiền là đủ rồi nhưng xuất thân của Hạ Tuyền không giống với những phu nhân danh viện này, muốn cô lập tức không làm gì hết chỉ ở nhà chăm con thì cô sẽ nghẹn chết mất.

"Em..."

Cô mở miệng dường như có hơi khó xử, Lệ Tịnh Lương cũng không cần đáp án vội, dường như anh đã xem xong tài liệu, khép cặp hồ sơ lại đứng lên nói: "Anh phải đi một thời gian, lâu là hai tháng, ngắn thì mấy ngày, con để ở đây cho em, em chăm sóc nó cho tốt."

"Đột ngột như vậy sao? Vậy anh cũng nên đưa bảo mẫu tới đây chứ, em còn mất cảnh quay nữa, có thể phải đổi địa điểm, con đi theo em sẽ rất vất vả."

Lệ Tịnh Lương dùng gương mặt không hề biến sắc đối diện với cô, tuy không nói gì nhưng sự im lặng của anh là biểu hiện sự bất mãn với cô.

Hạ Tuyền cũng không muốn mình vì công việc mà chậm trễ việc chăm sóc con, cô biết cô không phải là một người mẹ đạt tiêu chuẩn, vì thế cho dù có thể sẽ xảy ra vấn đề nhưng cô đồng ý.

Lệ Tịnh Lương thu hồi tầm mắt, bắt đầu thu thập các thứ linh tinh, đưa lưng về phía cô nói: "Đêm nay anh sẽ xuất phát, đi từ Hồng Kông."

"Đi đâu?" Hạ Tuyền hỏi.

Anh không hề quay đầu lại, nói: "Las Vegas."

"...." Không biết tại sao, Hạ Tuyền cảm thấy Lệ Tịnh Lương đang giận dỗi cô, cũng có thể là anh chỉ muốn dùng cách này để buộc cô lựa chọn giữa gia đình và sự nghiệp, nhưng mà làm một người phụ nữ hoàn toàn phụ thuộc vào chồng không phải là phong cách của cô.

Đồ đạc Lệ Tịnh Lương đem đến đây vốn không bỏ ra ngoài nhiều nên anh thu dọn một chút đã xong, không đến mấy giây sau thì đã có người gõ cửa, sau khi mở cửa thì thấy Thủy Tu Tề đã thu dọn chỉnh tề.

"Phu nhân, tôi tới đón Lệ tiên sinh." Thủy Tu Tề cung kính nói.

Hạ Tuyền cũng không nói gì, nghiêng người nhường đường cho Lệ Tịnh Lương, nhìn bọn họ rời đi.

Khi Lệ Tịnh Lương đi ngang qua người cô thì ánh mắt vẫn nhìn thẳng phía trước, không thề quay đầu, nhưng mà sau khi ra ngoài mấy bước thì phát hiện phía sau không có tiếng đóng cửa thì quay đầu lại nhìn. Anh thấy cô đứng bên cửa, lưu luyến không rời nhìn bóng lưng của anh. Anh nhíu mi, dường như có hơi do dự nhưng cuối cùng vẫn quay trở lại, nghiêng người hôn khẽ một cái lên mặt cô.

"Đi nghỉ sớm một chút đi." Sau đó không hề lưu luyến, rời đi cùng Thủy Tu Tề.

Cuối cùng khi không nhìn thấy bóng lưng của anh nữa thì Hạ Tuyền mới đóng cửa trở về phòng, vừa về đã phát hiện ra Lệ Hạ đang khóc, thì ra là tè dầm.

Hạ Tuyền lập tức thay đồ cho cậu bé, ngồi bên giường của trẻ em chăm chú nhìn con trai bảo bối của mình, suy nghĩ về chuyện buông tha sự nghiệp, trở về làm bà nội trợ.

Thực ra, sống xa xỉ cũng không có gì không tốt, theo một khía cạnh nào đó thì giới giải trí rất tôn sùng những nữ minh tinh có thể gả cho phú hào, nói cho oai là người thắng trong cuộc sống, không cần xuất đầu lộ diện bên ngoài, chỉ cần nghiên cứu tiêu tiền như thế nào, đó là một cuộc sống thật tốt.

Nhưng Hạ Tuyền lại thấy, một người phụ nữ, nếu không có sự nghiệp của mình, cho dù có gả cho một người đàn ông rất nhiều tiền nhưng loại cuộc sống hoàn toàn dựa vào chồng sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra vấn đề.

Thở dài một tiếng, Hạ Tuyền cầm điện thoại gọi Hứa Cách Phỉ. Hứa Cách Phỉ tới chơi đùa với Lệ Hạ một lúc, không lâu sau Lệ Hạ đã ngủ, lúc này hai người mới rời khỏi phòng ngủ để nói chuyện chính.

"Có thể giúp em tìm một người chăm sóc thằng bé không?" Hạ Tuyền cau mày nói: "Còn phải nói với đạo diễn Trần đẩy nhanh phần diễn của em lên một chút. Lệ Tịnh Lương đi công ta, em phải nhanh chóng sắp xếp thời gian chăm sóc thằng bé."

Hứa Cách Phỉ nói: "Chị có thể giúp em tìm người nhưng dù sao cũng phải phải là em, khẳng định không thể chăm sóc tốt bằng em."

Hạ Tuyền nghĩ nghĩ, cầm điện thoại gọi cho bảo mẫu ở nhà, nói chuyện với bà ấy một lúc rồi cúp điện thoại: "Chút nữa em sẽ đưa cho chị tên và số chứng minh thư, chị giúp em đặt một vé máy bay sớm nhất đến đây, em cho bảo mẫu ở nhà tới đây.

Đương nhiên là Hứa Cách Phỉ không hề dị nghị nhưng mà cô rất tò mò: "Sắc mặt của em không tốt lắm, có phải là mệt mỏi quá không?"

Nhớ tới những lời của Lệ Tịnh Lương, Hạ Tuyền hơi phiền muộn, cô nói cho Hứa Cách Phỉ nghe, Hứa Cách Phỉ không hề do dự nói: "Tuy rằng em rút lui sẽ làm tổn thất một cái cây rụng tiền của chị nhưng em trở về gia đình là chuyện tốt, không ai lại chán ghét cuộc sống không cần làm việc mà cũng được hưởng thụ cả."

Khóe miệng Hạ Tuyền hơi co rút, cảm thấy mình và cô ấy không thể có cùng ý nghĩ, chỉ nói vài câu rồi tiễn người đi. Vài ngày sau đó, cô đẩy nhanh tiến độ quay phim, vốn mỗi ngày còn có một đoạn thời gian nghỉ ngơi nhưng lúc này đều xếp kín lịch, trở về khách sạn còn phải chăm sóc Lệ Hạ, cả người gầy đi một vòng.

Tại nước Mỹ xa xôi, Lệ Tịnh Lương nghe thấy cấp dưới báo cáo lại những tình huống này, nhớ tới vì lệch múi giờ mà mình rất ít khi liên lạc với Hạ Tuyền, nhất thời cảm xúc hơi phức tạp.

Anh nhìn đồng hồ, lúc này hẳn là cô đã ngủ rồi, vẫn là không nên quấy rầy cô.

Thực ra theo cuộc sống bình thường của Lệ Tịnh Lương thì anh cũng không có nhiều thời gian ở nhà, theo lý thuyết, anh là một tên cuồng công việc không hơn không kém.

Từ khi ở bên cạnh Hạ Tuyền, có Lệ Hạ, anh đã cố gắng hết sức rút ngắn thời gian làm việc ở bên ngoài của mình, nhưng thực tế là Hạ Tuyền còn bận rộn hơn cả anh.

Thực ra điều này cũng có thể lý giải được, công việc của nghệ sĩ vốn là chạy ngược chạy xuôi quay phim, ca hát, bọn họ muốn duy trì ra sảnphẩm thường xuyên, thường xuyên có tin tức thì mới có thể duy trì sự nổi tiếng và giá trị của bản thân.

Thế nhưng Hạ Tuyền vốn không cần quan tâm những thứ này, cô có được anh nghĩa là đã có toàn bộ, nếu như muốn chú trọng cái trước mà bỏ mặc cái sau thì chẳng phải là mất nhiều hơn được hay sao?

Thôi đi, Lệ Tịnh Lương nhắm mắt, tiếp tục làm việc, di động nắm trong tay nhưng vẫn không gọi đi.

Mấy chục cảnh quay, Hạ Tuyền kết thúc trong một tháng, trong thời gian này vẫn phải thay đổi địa điểm sang thành phố khác, vì phải mang theo bảo mẫu và Lệ Hạ nên cô đi đến đâu cũng phải đặc biệt cẩn thận, lo lắng bị người khác thấy được đứa bé của cô nhưng mà tin tức kia vẫn vị lộ rồi.

Một tờ báo nổi tiếng đăng hình cô mang theo bảo mẫu và Lệ Hạ, ảnh chụp tuy mờ mờ nhưng vẫn có thể thấy được cô thuần thục ôm đứa bé. Nhưng phóng viên này đi theo cô rất lâu mới chụp được những hình ảnh đó, điều này khiến cho Hạ Tuyền không thể không hoài nghi có phải có người sớm để lộ tin tức đứa bé của cô đã được sinh ra cho bọn họ hay không?

Trong lúc này, tin tức về Hạ Tuyền và đứa bé truyền khắp nơi, cư dân mạng đều hoài nghi có phải là tuyên truyền trước bộ phim Hắc Vũ hay không nhưng sau lại cảm thấy bộ phim của Trần Quyền căn bản không cần phải tuyên truyền. Vậy đứa bé kia là của Hạ Tuyền hay là của nhân viên công tác, tất cả mọi người đều cảm thấy rất hứng thú.

Lùng tìm những tin tức đầu đề có tên mình, thực sự đã rất lâu rồi Hạ Tuyền mới mở weibo, lướt xem một vài bình luận, ít nhiều cũng có những lời khó chịu nhưng cô không để trong lòng, khóa bình luận rồi nằm trên giường cùng Lệ Hạ.

Lệ Hạ làm tổ trong lòng ma ma chơi đùa đám vải ren trên người ma ma. Tuy đứa bé còn nhỏ nhưng sức lực rất lớn, cũng sắp kéo rách áo của mẹ rồi, cậu bé mặc kệ chiếc áo kia có phải là mới mua hết bao nhiêu tiền, ba ba người ta là phú hào đó.

Hạ Tuyền chẳng quan tâm chuyện này, trước mắt thì công ty giải trí AR của cô sẽ không ngồi yên, người bên ngoài không biết nhưng đám quản lý cao cấp của công ty đều rất rõ Hạ Tuyền với ông chủ của bọn họ có quan hệ gì cũng rất rõ ràng đứa bé kia là ai.

Công ty nhanh chóng soạn thảo văn bản giao tiếp, nhưng và văn bản này vẫn phải xin ý kiến của ông chủ lớn, chẳng qua gửi bưu kiện cần phải thời gian chuyển đi, còn cần thời gian trả lời.

Lệ Tịnh Lương nhìn thấy bưu kiện đó thì đã là một ngày sau, sau khi đọc nội dung xong, anh tìm kiếm tin tức trong nước, thấy những tin tức đó của truyền thông. Ảnh chụp trên báo không khác gì ảnh chụp mà công ty gửi tới. Hạ Tuyền nhìn qua đã gầy đi rất nhiều, Lê Hạ được cô bế trong lòng, không nhìn thấy mặt, cô đi rất nhanh, đeo mắt kính, khẩu trang và mũ, không thiếu thức gì, rất khó nghĩ ra làm sao lại bị người khác nhận ra.

Nếu không phải là phóng viên phân tích những người đi theo bên cạnh cô và cách ăn mặt thì đoán chừng không ai nhận ra cô.

Lệ Tịnh Lương mở lại hòm thư trả lời bưu kiện, nhanh chóng gửi một đoạn trả lời cho tổng quản ly công ty giải trí. Một vị tổng quản lý nào đó nhận được hồi đáp giữa đêm khuya lập tức đứng bật dậy, xem xong thì trợn mắt há hốc mồm.

Thực ra vị tổng quản lý này cũng biết kế hoạch của Lệ Tịnh Lương, hẳn là đợi khi chuyện cũ lắng lại thì chính thức tuyên bố kết giao với Hạ Tuyền, qua vài năm nữa thì một nhà ba người bọn họ lại xuất hiện trước truyền thông, đứa bé cũng đã lớn, nhìn không rõ tuổi tác, anh lại càng không công khai thời điểm sinh con, truyền thông cũng không thể nói gì.

Nhưng mà tình huống hiện nay, đứa bé đã bị phát hiện cũng là do Lệ Tịnh Lương lơ là, nếu như không phải anh đưa đứa bé đến bên cạnh cô thì chuyện này cũng sẽ không xảy ra. Nhưng Hạ Tuyền ở trong nước lại cảm thấy đây là trách nhiệm của mình, nếu không phải là cô ra ngoài quay phim thì Lệ Tịnh Lương có thể chuyên tâm vào công việc của anh, cô có thể ở nhà chăm sóc đứa bé thật tốt thì những tin tức xấu này làm sao có thể xuất hiện?

Hai bên đều tự trách, tự trách mình không bảo vệ con thật tốt nhưng bọn họ lại không liên lạc với nhau, người nào cũng không biết người kia định làm thế nào.

Nhưng mà không lâu sau, một mẩu tin khác lập tức lên đầu đề, đem chuyện của Hạ Tuyền đè xuống dưới, chiếm lĩnh bảng đề tài một thời gian rất dài bởi vì nam chính và nữ chính của tin tức này thực sự rất cao cấp. Đó chính là chuyện xấu của tổng giám đốc tập đoàn AR và ngôi sao Holywood người Hoa Liêu Hạnh Nhi.

So với cái này thì tin tức bị lộ ảnh bế con của Hạ Tuyền thực sự khiến người ta mất hết hứng thú, mọi người nói chuyện đều say xưa thảo luận về ông chủ lớn có rất ít lời đồn tình cảm và Liêu Hạnh Nhi có phải thực sự đang tìm hiểu nhau hay không. Tuy nói Liêu Hạnh Nhi ở trong giới giải trí rất có địa vị bất phàm lại còn đoạt được nhiều giải thưởng nổi tiếng quốc tế nhưng rốt cuộc cũng chỉ là một minh tinh, bối cảnh như nhà họ Lệ sẽ chấp nhận nữ chủ nhân như vậy sao?

Hạ Tuyền nhìn tạp chí, bên trên là vô số ảnh chụp của Lệ Tịnh Lương và Liêu Hạnh Nhi, bọn họ ở Las Vegas đi ra đi vào cùng nhau, nhìn qua rất thân mật, trên toàn bộ quãng đường Lệ Tịnh Lương đều tươi cười, đặc biệt ôn nhu, ôn nhu đến chói mắt.

Trong lòng Hạ Tuyền cũng có chút không thoải mái nhưng liên tưởng đến những chuyện gần đây thì lại cảm thấy tin tức này có thể do anh cố ý thả ra.

Trước mắt cũng chỉ có tin tức mới của anh mới có thể giúp cô trốn khỏi những tin đồn náo động kia nhưng mà những tin tức xấu này thực sự có lợi cho anh sao?

Thực ra cũng có chỗ tốt, chỉ là Hạ Tuyền không nghĩ ra mà thôi.

Bởi vì lần này sau khi chuyện xấu với Liêu Hạnh Nhi kết thúc thì sẽ còn rất nhiều tin đồn tình cảm của Lệ Tịnh Lương và các nữ minh tinh khác do tập đoàn giải trí AR tạo ra. Mục đích bọn họ làm như vậy là vì dựa theo yêu cầu của ông chủ lớn, kéo hình tượng giữ mình trong sạch của anh xuống, nhào nặn thành một người ăn chơi phong lưu phóng khoáng, làm nền cho chuyện tương tai của anh và Hạ Tuyền.

Nói cho cùng, Hạ Tuyền cũng là một người phụ nữ đắm chìm trong tình yêu, nhìn thấy những tin tức này đương nhiên sẽ muốn biết toàn bộ mọi chuyện, sẽ vì nội dung của tin tức mà đoán tới đoán lui. Cô xem không ít phim của Liêu Hạnh Nhi, hành động tốt, dáng vẻ tốt, quan trọng nhất là đã giành được không ít giải thưởng lại còn tự mình làm bà chủ, mở quán bar và quán ăn, so sánh với cô thì cô ấy càng thích hợp với ông chủ Lệ hơn.

Thời gian cứ trôi qua như vậy, Hắc Vũ cũng đã quay xong rồi, Lệ Tịnh Lương cũng đã đi hơn một tháng, tại sao anh còn chưa trở về?

Chẳng lẽ anh thực sự có gì đó với Liêu Hạnh Nhi.

Không, cô không nên nghĩ như vậy, Lệ Tịnh Lương không ngốc, sau khi có những tin tức xấu này truyền ra, anh không hề gọi điện thoại giải thích một lần nào, rõ ràng là vì cảm thấy cô có thể hiểu được ý nghĩa vì sao những tin tức đó lại xuất hiện. Cô nên cảm tạ anh đã giúp đỡ, cảm tạ anh đã dẫn lửa đạn qua chỗ khác, nhưng mà....

"Aizz..." Thở dài một tiếng, Hạ Tuyền nhắm mắt lại, ôm con đi ngủ, ngọn đèn rất sáng nhưng cô lại không tắt.

Từ khi có con, cô rất ít khi tắt đèn bởi vì lo lắng đứa bé xảy ra chuyện gì, nếu đi bật đèn thì sẽ không kịp.

Vì vậy, khi người nào đó về đến nhà thì nhìn thấy trong phòng ngủ sáng đèn, trên giường, một đôi mẹ con tựa sát vào nhau, ngủ rất say.

Lệ Tịnh Lương bỏ áo khoác tây trang xuống, nhẹ tay nhẹ chân đến bên giường nhìn Hạ Tuyền.

Tuy Hạ Tuyền ngủ thiếp đi nhưng vẫn nhíu mày, bên cạnh vẫn đặt một chồng báo, bên trên đều là tin tức chuyện xấu mấy ngày nay của anh và Liêu Hạnh Nhi.

Nhìn thấy những thứ này, Lệ Tịnh Lương không nhịn được đưa tay vuốt ve gò má của cô, nụ cười của anh như có chứa hoa đào, đôi mắt hơi xếch lên cong lại, tinh tế, mê người.

Hạ Tuyền cảm thấy có người chạm vào liền cảnh giác mở mắt ra, nghĩ rằng gặp trộm liền phản xạ ôm đứa bé muốn tránh né nhưng khi thấy rõ người kia là ai thì biểu tình trân mặt càng suy sụp.

--Tại sao lại mơ thấy anh rồi? Nhưng mà ảo giác này đúng là quá chân thực rồi!


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-52)