← Ch.34 | Ch.36 → |
Giường lớn của khách sạn nó mới ɱ.ề.〽️ ɱạ.ı ngây ngất làm sao.
Bầu 𝓃·ℊự·🌜 trắng như tuyết lắc lư theo mỗi cái va chạm, hai chân Cố Ninh đã bủn rủn mềm nhũn đến mức không còn sức kẹp eo ông bạn trai nhà mình, cô gái nhỏ mệt mỏi thì thầm dò hỏi: "Anh còn muốn làm đến bao giờ..."
"Em không muốn nữa..."
"Nói dối là không ngoan đâu ..." Hắn vươn tay sờ vào khe hoa đang bị căng ra đến cùng cực, khàn khàn trêu chọc: "Hút chặt như vậy, rõ ràng là còn muốn..."
"..." Hai mắt người con gái rã rời, bị đâ.Ⓜ️ đến không nói thành câu.
Tấm ga trải giường trắng ngần bị chất dịch tình yêu của hai người thấm ướt một mảng lớn, nhớp nháp gợi tình, người nọ nhéo một cái vào bầu vú đẫy đà của người dưới thân mình, nơi gắn kết khăng khít lầy lội ngập nước nôi.
"Thích anh làm em thế này..." Dưới háng bỗng dùng lực đâ*〽️ mạnh vào nơi sâu nhất, đ.â.𝐦 ѵà.𝖔 vừa nhanh vừa tàn nhẫn.
"A - -" Răng cô cắn sâu vào môi, phát ra tiếng ⓡê·п 𝖗·ỉ như sung 💲ư·ớ·𝓃·ℊ lại như nức nở đau đớn.
"Hay là thế này ..." Hắn rút ⓓụ-ⓒ vọп-𝐠 đang sưng tấy của mình ra, nhưng chỉ гú-t г-🅰️ một đoạn rồi chống ở đó, cà vào vách thịt nhạy cảm thụt ra thụt vào, lúc lại nhẹ lúc lại nặng, cọ đến ghiền cả người, "Thích loại nào, hả?"
Cố Ninh 𝐫ê.п 𝖗.ỉ, trong đầu có một luồng ánh sáng đang n.ổ ⓣ𝖚𝖓.𝐠 từng hồi khiến cho cô hoa mắt chẳng nói nên lời.
"Không thích những loại này sao?" Hắn cong môi cười xấu xa, tà ác thì thầm, "Vậy thì đổi cái khác..."
Hắn đột nhiên rút ◗·ư·ơ·n·🌀 ⓥ·ậ·𝖙 thô dài dính đầy chất dịch tình yêu của mình ra, vươn tay xoay cơ thể ɱề.Ⓜ️ 𝖒ạ.i yêu kiều của người dưới thân mình lại, thẳng lưng, lại lần nữa đú_𝖙 vào từ phía sau.
"A......"
Tiếng nước nhớp nháp vang lên, người con gái nằm quỳ bò bị hắn từ phía sau xỏ xuyên qua.
Mạnh Diễn nắm lấy vòng eo Ⓜ️ề-〽️ 𝐦ạ-ℹ️ không xương của cô gái nhà mình, cơ bụng săn chắc mượt mà căng ra, khi nhẹ khi mạnh đánh vào cặp ⓜ·ôռ·🌀 vểnh của cô.
"💰.ướ.𝐧.ɢ không?"
Cố Ninh cắ●ռ Ⓜ️ô●ⓘ chống lại cơn hưng phấn đang muốn tuôn ra, khóe mắt đỏ bừng tràn ngập mong muốn được "yêu".
Nếu cô không nói 💲ư_ớn_𝐠 thì hắn sẽ không buông tha cho cô đâu.
Mạnh Diễn nâng Ⓜ️.ô𝖓.ⓖ cô lên, đột ngột dập mạnh xuống.
"Ư a ..." 𝒦_í_𝒸_ⓗ 🌴ⓗ_í↪️_𝐡 đột ngột khiến đầu gối cô gái nhỏ mềm nhũn cả ra, gần như không thể quỳ nổi.
Tên xấu xa nào đó cúi xuống, cơ 𝐧·🌀ự·𝒸 rắn chắc dính sát vào tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của cô, môi mỏng 𝐥❗ế_ⓜ vành tai của cô, 𝒽.ô.ⓝ lên khuôn mặt đỏ lựng của cô trêu đùa.
"Có şư·ớn·🌀 không?" Hơi thở ⓝ●ó𝖓●🌀 🅱️●ỏ𝐧●🌀 của hắn nung nấu vành tai người con gái.
"💲ướ_n_𝐠..." Cố Ninh nức nở khe khẽ, giọng nói ấm ức cực kỳ, "Anh nhẹ chút đi..."
"Hả?" Mạnh Diễn thả chậm tốc độ đưa đẩy lại, 𝖉ươⓝ*🌀 νậ*ⓣ thô dài chậm rãi ma sát trong khe hoa chặt chẽ, "Thích thế này sao?"
Thế này lại càng không thể chịu nổi, cảm giác hệt như có con kiến nhỏ bò khắp người, khiến cho người con gái khóc nức nở ấm ức lên án: "Kẻ xấu xa... Anh lại bắt nạt em..."
Người nọ cười khẽ, giọng nói khàn khàn đầy yêu chiều: "Thích em nên mới "bắt nạt em" ..."
Hắn không tiếp tục kìm hãm 𝒽a·m muố·ռ của mình nữa, bàn tay nhào nặn bầu n🌀ự-c yêu kiều của cô, mạnh mẽ thẳng tiến ra vào liên hồi.
Vào khoảnh khắc 👢●ê●п đỉn●♓, họ dính chặt vào nhau như một cặp song sinh, Mạnh Diễn 𝒽ô·ռ lên tai cô, giọng nói ɢợ_ℹ️ cả_ⓜ thì thầm ngâm nga không ngừng lặp đi lặp lại một câu:
"Cục cưng......"
"Cục cưng......"
Cố Ninh quay đầu lại dâng đôi môi xinh đẹp như đóa hoa hồng kiều diễm của mình lên.
Cô nép mình vào vòng tay của hắn, hai 𝖒ắ.𝖙 ⓝ.♓.ắ.𝖒 𝓃ℊ.ⓗ.𝐢ề.𝐧, ngay lúc sắp chìm vào giấc ngủ thì bỗng run run nói một câu: "Người trẻ tuổi đừng phóng túng 𝐝ụ_𝖈 ☑️ọ𝐧_𝖌 quá độ, về già sẽ hối hận..."
*
Cô gái nhỏ trong lòng ngủ ngon lành, mái tóc dài như rong biển xõa tung trên gối, đôi môi sưng đỏ khẽ nhếch lên, vừa xinh đẹp mỹ miều lại vừa đáng yêu vô cùng.
Mạnh Diễn cúi đầu h●ô●n nhẹ lên môi cô rồi nhẹ nhàng di chuyển ⓣ𝖍.â.ⓝ †.♓.ể ⓜ.ề.ⓜ 〽️ạ.1 trong vòng tay mình, cố gắng hết sức không đánh thức cô.
Nhưng vừa mới nhích ra một chút là cô gái nhỏ đã ôm chặt lấy cổ của hắn, khe khẽ lẩm bẩm: "Đừng đi..."
"Ngoan, em ngủ đi, anh đi mua bữa sáng." Mạnh Diễn xoa xoa dầu cô.
"Em không muốn anh đi..."
Cố Ninh vùi mặt vào trong ռ_🌀_ự_𝖈 hắn, hai mắt vẫn nhắm nghiền, "Không ăn sáng đâu..."
"Đừng đi ..." Gương mặt cô vẫn vương vẻ mệt mỏi chưa tỉnh ngủ, thì thầm lầu bàu, "Em buồn ngủ quá."
"Được, không đi không đi."
Cô gái nhỏ mềm 〽️_ề_ɱ 𝐦_ạ_ⓘ mại yêu kiều tối hôm qua bị "yêu chiều" đến kiệt sức nhỏ nhẹ nhõng nhẽo, Mạnh Diễn mềm lòng đến rối tung lên, lại lần nữa ôm cô vào trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô dịu dàng thì thầm: "Ngủ đi."
Cuối cùng khi tỉnh dậy lần nữa thì cô nhận ra mình vẫn còn nằm trong vòng tay của ông bạn trai nhà mình.
Cô vừa cử động 𝖙♓â_ռ ⓣⓗ_ể thì hắn đã lập tức mở mắt ra hỏi: "Không ngủ nữa sao?"
"Dạ." Cố Ninh ngồi dậy khỏi giường, giữa hai chân bỗng xuất hiện cảm giác rít rít khó chịu khó mà lờ đi được.
Cô gái nhỏ không thoải mái mếu 𝐦á_u: "Người trẻ tuổi nên tiết chế chút, một lần không nên ăn quá no."
Cố Ninh cố ý nói khéo léo nhất có thể, cô tin rằng với cái đầu thông minh của hắn nhất định sẽ hiểu ý này của cô.
Mạnh Diễn lười biếng nâng mí mắt, nói như lẽ hiển nhiên: "Một tuần chỉ cho ăn một lần mà còn không cho ăn no à?"
"Nhưng cũng không được quá thế ..." Giọng người con gái càng lúc càng nhỏ, "Nơi đó của em hơi đau..."
Mạnh Diễn khẽ cau mày, bật dậy vén chăn lên lột quần lót của cô, "Để anh xem có bị thương không."
"Không được!" Gương mặt nhỏ của Cố Ninh phút chốc đỏ ửng cả lên, vừa đỏ vừa nóng hôi hổi, cô nghiêng người né sang một bên.
Mạnh Diễn mạnh mẽ sấn tới, hai chân quỳ gối kế bên hai bên sườn của cô, dịu dàng 𝖉.ụ ԁ.ỗ, "Đưa anh xem, nếu bị thương thì đến bệnh viện gặp bác sĩ."
Cô gái nhỏ tiếp tục vùng vẫy, nhưng ngay sau đó đã bị hắn vươn một tay ra khống chế hai cổ tay lại, bàn tay nhãn rỗi còn lại kia chạm vào xương hông của cô kéo chiếc quần lót dâu tây nhỏ của cô xuống.
Cố Ninh không phản kháng được nên chỉ đành vừa xấu hổ vừa tức giận nhắm hai mắt lại.
Hắn kéo quần lót xuống dưới chân, động tác nhẹ nhàng tách hai cánh môi kia ra nhìn kỹ hơn.
Cũng may là không có vết thương, chỉ là nó sưng đỏ quá trời.
Mạnh Diễn mặc lại quần lót cho cô, ôm cô vào lòng an ủi, "Lần sau anh sẽ nhẹ lại."
"Có muốn mua ít thuốc về thoa không?"
"Không muốn ..." Cố Ninh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, cọ cọ vào п-ℊ-ự-🌜 hắn nũng nịu: "Em đói bụng."
"Em muốn ăn gì để anh gọi?"
"Em muốn ăn mì chua cay, hoành thánh nhỏ, bánh gạo chiên, còn cả bạch tuộc viên nữa..." Cô dừng lại một chút, sau đó tiếp tục nói, "Em còn muốn uống trà sữa trân châu, 50% đường không thêm đá."
Đêm qua tiêu hao quá nhiều năng lượng nên bây giờ bụng của cô đã phẳng lì cả rồi, cô cảm thấy bây giờ mình có thể ăn hết một con trâu.
← Ch. 34 | Ch. 36 → |