← Ch.02 | Ch.04 → |
Trong đêm tối, Đông Phương Nhiêu không xác định được phương hướng.
Hôm qua sau khi được Vũ ca đưa về nhà, cô trực tiếp leo lên giường ngủ như chết, hôm nay nửa đêm bị dựng lên, có thể nói Đông Phương Nhiêu đối với cái thế giới này trên căn bản là không biết gì hết. Nhưng hình như thế giới này cùng kiếp trước không khác bao nhiêu, điều này làm cho Đông Phương Nhiêu có chút yên lòng.
"Vũ ca, Đông Phương Nhiêu gần đây có tin tức gì không?" Đông Phương Nhiêu giả bộ lơ đãng hỏi.
"Đông Phương Nhiêu? Đông Phương Nhiêu là ai?" Vũ ca khỏ hiểu hỏi lại. Chỉ ngắn gọn vài câu đã đánh vỡ tất cả lo nghĩ của Đông Phương Nhiêu.
Không cùng một thế giới, quả nhiên không phải.
Danh tiếng Đông Phương Nhiêu, cho dù người ngoài ngành cũng biết, quảng cáo trên tivi một ngày phát đi phát lại vô số lần, bảng quảng cáo lớn trên đường phố vĩnh viễn không thiếu hình ảnh của cô, chứ đừng nói đến là người làm trong ngành này mà lại không biết có một người như vậy tồn tại? Hoàn toàn không thể nào.
Chỉ có một khả năng, căn bản người đó chưa xuất hiện ở thế giới này.
Tâm Đông Phương Nhiêu trầm xuống. Từng hình ảnh ở kiếp trước như ngựa phi lướt qua trong đầu, bảo mẫu một lòng một dạ quan tâm đến mình Lâm ca, trong giới chỉ có một người chị em tốt duy nhất Phỉ Phỉ, còn ai nữa? Hình như chỉ có hai người này.
Trừ hai người này cô không muốn dứt bỏ, hình như cũng chẳng có cái gì tốt đáng giá để lưu luyến. Không có thân thích, không có người yêu, chỉ có hai người bạn tâm giao, trước kia không cảm thấy gì, bây giờ nhìn lại bỗng có một loại cảm giác thất bại.
Đông Phương Nhiêu cười khẽ, kiếp trước trải qua đủ loại phong ba, nếu không thể vãn hồi, vậy thì để dưới đáy lòng cũng tốt.
Ngược lại Vũ ca nhìn Đông Phương Nhiêu cười như vậy, cảm thấy kỳ quái, "Em cười gì thế?" Còn có cái gì Đông Phương Nhiêu, hắn thật sự không biết, chắc Giai Giai ở chỗ nào lúc nào đó quen biết bạn mới, nghĩ như vậy cũng không hỏi tới nữa.
"Không có gì, có chương trình để làm nên cảm thấy vui thôi." Ít nhất không để cho cô một đường ngủ không dậy nổi, chết luôn trong lúc ngủ, lão Thiên đối với cô cũng không tệ a.
Được rồi, là rất vui vẻ, Vũ ca cũng vui lây, thao thao bất tuyệt.
"Vì chương trình này chúng ta hao phí nhiều tâm lực như vậy, theo hơn ba tháng rốt cục cũng đoạt tới tay, dĩ nhiên nên vui vẻ, tiểu nha đầu, lần này nhất định phải biểu hiện thật tốt, Vũ ca tin tưởng em."
"Vâng"
Chương trình này kéo dài ba giờ, cả một ngày hành trình của Đông Phương Nhiêu chỉ có nhiêu đây.
"Gì đây, loại đồ này cho tôi mặc?" Đông Phương Nhiêu nhìn trên tay mảnh vải mỏng dính, mày nhíu lại, cảm thấy rất tức giận. Vừa tiến vào liền phát lạnh, lui tới đều là mỹ nhân, chỉ che ngực cùng phía dưới, cái loại đồ đó mặc so với không mặc còn hấp dẫn hơn, Đông Phương Nhiêu cảm thấy có gì đó không đúng, còn chưa phản ứng liền bị một người nhét vào tay nhiều kiện đồ: "Cái này của cô, nhanh nhanh đi thay đi, không có thời gian đâu."
Đông Phương Nhiêu còn chưa thấy rõ người nọ là ai, người đó như một trận gió chạy mất, chỉ biết là một phụ nữ, hơi mập mạp.
Vũ ca cùng Hách Giai Giai nhận chương trình gì đây?
Thật làm người ta không nói nên lời.
Đông Phương Nhiêu đứng tại chỗ không nhúc nhích, muốn xoay người rời đi, lại đi không được. Mỹ nhân xung quanh cứ đi tới đi lui, Đông Phương Nhiêu đứng ngây ngốc một chỗ. Vũ ca vẫn còn ở trong xe, không có đi theo.
"Uy, cái người đứng bất động kia...... Đừng nhìn nữa, cô, cô đó ——" xa xa thấy có người chỉ mình, "Tới đây!" Một tiếng rống vang lên, thanh âm rất lớn, nhưng ở hiện trường rối ren không dậy nổi chút chú ý nào, chỉ có vài ba người kinh ngạc đem tầm mắt hướng tới Đông Phương Nhiêu, rồi rất mau dời đi chỗ khác.
Không quyền không thế không có tiếng nói, không biết rõ tình huống, Đông Phương Nhiêu ngoan ngoãn đi tới.
"Cô đứng ở đó làm gì? Không có chuyện làm thì tới đây giúp này."
Dù sao y phục cũng không muốn mặc, tính chất quảng cáo này là cái gì, liếc mắt một cái là biết. Người nhiều như vậy, thiếu cô nhằm nhò gì, cũng không biết có ký hợp đồng không, không làm không biết có phải bồi thường gì không, có thể không đụng thì đừng đụng, Đông Phương Nhiêu suy tính trong bụng liền đem một đống đồ trên tay tùy ý đặt xuống ở một góc.
Bận rộn hơn 10", Đông Phương Nhiêu cũng không phải là ăn không được khổ, chẳng qua thân thể Hách Giai Giai này da kiều thịt non, rất nhanh thì suy kiệt, Đông Phương Nhiêu dựa tường, thở phì phò.
"Uy, người dựa vào tường, đừng có lười biếng, tôi đang nhìn cô đấy!" Có một ánh mắt sắc bén, tùy thời nhìn chằm chằm hiện trường xem có ai đang lười biếng. Đông Phương Nhiêu im lặng, còn chưa ra mắt chương trình đã bị đẩy làm chân sai vặt, còn bị coi là chuyện đương nhiên.
Nghỉ một lát thấy khỏe hơn, Đông Phương Nhiêu đứng lên muốn tiếp tục.
"Giai Giai, em ở đây làm g? Để anh tìm nãy giờ, mọi người sắp bắt đầu, sao em còn chưa thay đồ?!" Vũ ca rốt cục cũng tìm tới, hắn hoảng sợ hỏi. Tới nắm cánh tay Đông Phương Nhiêu kéo đến nơi những cô gái ăn mặc mát mẻ.
"Uy, uy, anh là ai mà vào đây, nơi này không phải chỗ anh tùy tiện giương oai, đi ra ngoài, mau đi ra!" Người đứng chỉ huy nhìn chằm chằm Đông Phương Nhiêu bên này, thấy có một nam nhân lôi cô đi, lửa giận bốc lên, rống to. Lập tức nhảy khỏi bục sân khấu chạy tới.
"Thật xin lỗi, thật xin lỗi, chúng tôi tới để quay chương trình, Giai Giai có cái chỗ nào không đúng xin bỏ qua cho." Vũ ca đi vào phát hiện Hách Giai Giai không có ở đây, trong lòng gấp gáp, nhìn thấy cô thoáng yên tâm, nhưng tại sao Hách Giai Giai phải chạy đến hiện trường, y phục cũng không đổi thật là làm khó người khác, Vũ ca trước sau không biết tình huống gì, bọn họ không có tên tuổi, tùy tiện đắc tội người ta sẽ không sống nổi, studio bất luận là ai, nói chuyện với người chạy việc vặt cũng phải mang sắc mặt vui mừng, chớ đừng nói chi người nam nhân này rõ ràng là người nắm quyền.
Vũ ca cúi đầu khom lưng, trong lòng Đông Phương Nhiêu có chút chua xót, nhớ tới Lâm ca, ban đầu Lâm ca mang theo mình xuất đạo cũng đã gặp qua không ít chuyện tương tự, Đông Phương Nhiêu tính tình quật cường, khinh thường làm chuyện như vậy, có chuyện gì Lâm ca cũng đứng cản cho cô. Bây giờ nghĩ lại, khi đó cũng chịu không ít khổ, Lâm ca vì mình bỏ ra quá nhiều, cũng không biết hiện tại ra sao.
"Vũ ca ——" Đông Phương Nhiêu kéo kéo vạt áo Vũ ca, nhẹ nói: "Em không làm sai gì cả, anh không cần như vậy."
Vũ ca nháy mắt ra hiệu với Đông Phương Nhiêu, muốn Đông Phương Nhiêu yên tâm.
"Các người tới tham dự?" Người kia đi tới, nhìn Đông Phương Nhiêu, lại nhìn vẻ mặt hèn mọn của Vũ ca, vẻ mặt quái dị.
"Đúng vậy, chúng tôi tới quay hình." Vũ ca lại đáp.
Một hồi lâu, người kia không nói lời nào, chẳng qua là nhìn hai người, không biết đang suy nghĩ gì. Vũ ca trong lòng khẩn trương muốn chết, lòng bàn tay bắt đầu đổ mồ hôi. Chẳng lẽ, chẳng lẽ chưa gì đã đắc tội với nhân vật lớn a.... .
"Các người về đi, nơi này không cần các người." Một câu nói ra, Vũ ca như bị thiên lôi đánh trúng, Đông Phương Nhiêu không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhưng quay đầu nhìn Vũ ca, lại cảm thấy có chút xin lỗi.
"Xin cho tôi một lý do." Biết Vũ ca đang cuồng loạn trong lòng, vì vậy Đông Phương Nhiêu thay mặt Vũ ca hỏi một câu.
Người kia xoay người: "Nơi này không cần người không hiểu chức trách của mình."
Vũ ca ngốc trệ bị Đông Phương Nhiêu kéo ra cửa, yên lặng đi vào bãi đậu xe ở phía trước, rốt cục cũng vào xe ngồi.
"Tại sao a? Này là tại sao a? Chúng ta theo lâu như vậy, cũng đã đến trường quay, thế nào câu nói đầu tiên lại bị người đuổi đi như vậy? Chúng ta có gì không đúng, sao một cơ hội cũng không cho chúng ta?" Vũ ca kéo bứt tóc, Đông Phương Nhiêu ngồi yên, cũng không nói gì, trên thực tế vấn đề chính là như vậy, người xinh đẹp tùy ý cũng có thể gặp được, kém một người cũng không ít, thêm một người cũng chẳng nhiều, nếu mình không có danh tiếng luôn luôn có thể bị người ta tùy tiện vứt bỏ hoặc thay thế.
Vũ ca cũng không phải là người lưu tâm một vấn đề gì quá, nhưng hắn thật sự không biết nguyên nhân ở chỗ nào, hắn cũng không phải lo lắng cho bản thân, hắn chẳng qua là lo cho Hách Giai Giai.
Hắn biết rõ Hách Giai Giai coi trọng chương trình này, chương trình này là do nhãn hiệu nước giải khát nổi tiếng leier đầu tư, quay xong sẽ phát trên TV, internet, còn được phát trên bảng trình diễn ngoài trời, mặc dù nội dung hơi mát mẻ, nhưng tuyệt đối là một cơ hội rất tốt, có người thấy thích, phát hiện sẽ có thêm nhiều cơ hội.
Dọc theo đường đi cũng không thấy cô nói một câu, hắn sợ Giai Giai bị đả kích chưa gượng dậy nổi.
Đông Phương Nhiêu nào biết Vũ ca suy nghĩ như vậy, tiếp tục trầm mặc, cho đến lúc Vũ ca dường như tỉnh táo lại, mới lên tiếng: "Vũ ca, chúng ta lần sau tiếp tục cố gắng, anh đừng như vậy, còn nhiều cơ hội."
Nhẹ nhàng nhu nhu một câu nói làm cho Vũ ca hết sức kinh ngạc, nhìn Đông Phương Nhiêu không thấy có gợn sóng nào trên mặt, dẫn dắt hơn một năm nhưng không mất nhiều cố gắng tiểu nha đầu cuối cùng cũng trưởng thành, thật là an ủi hết sức, đầu óc trống rỗng liền bị ý này lấp đầy.
"Ừ, chúng ta nhất định sẽ thành công." Vũ ca nói, dưới chân khởi động chân ga, lái xe.
Lời tuy nói vậy, nhưng hai người kế tiếp còn rãnh rỗi một khoảng thời gian, biết được Hách Giai Giai không phải người có danh tiếng, lúc này, Đông Phương Nhiêu tùy ý ra cửa đi lại, thường thường ngồi xe buýt từ đầu trạm đến cuối trạm, đổi chuyến, từ trạm cuối đến trạm đầu. Không chỗ nào là không đi qua.
Chẳng qua là phương thức sống cùng trình độ phát triển của thế giới này không có gì bất đồng, cùng thế giới cô đã sống giống như hai không gian song song cùng tồn tại, bên trong xu thế cố định là một dạng nhưng những điều phát sinh, phát triển, con người lại không giống.
Mọi người ở đây cũng gọi nơi này là Địa Cầu
Lãnh thổ này cũng thuộc về nước cộng hòa nhân dân Trung Hoa.
Có Mĩ, Đức, Anh, châu Âu, châu Á, Đông Nam Á... vân vân, xa lạ và quen thuộc, đợi chờ hết đông hết tây, Đông Phương Nhiêu đóng cửa mấy ngày không ra. điện thoại Hách Giai Giai Đông Phương Nhiêu vẫn không tìm thấy, Vũ ca gọi điện thoại nhiều lần cũng không thông, đành mua một cái điện thoại khác cho Đông Phương Nhiêu, mỗi ngày gọi một cuộc, chỉ sợ Đông Phương Nhiêu rãnh rỗi sinh nông nổi làm chuyện bậy bạ.
Chuyện Hách Giai Giai dùng thân thể đổi lấy vai chính của một kịch truyền hình, cuối cùng cũng không đả động gì đến nữa.
Đông Phương Nhiêu cũng không phải người sử dụng thủ đoạn như vậy, trà trộn trong giới diễn xuất vài chục năm, cố gắng không ai so sánh được, nghiêm túc cũng hơn người, nhắc đến Đông Phương Nhiêu chưa từng có một người không giơ ngón cái lên khen ngợi. Kiên nghị, quả cảm, thành thục, ưu nhã, không vì nổi danh mà lười biếng, không mắc bệnh ngôi sao, là một người phụ nữ nhiệt tình đối với công ích xã hội. Trong giới giải trí, có thể làm được như vậy có quá ít người. Huống chi Đông Phương Nhiêu còn được đại quần chúng nhân dân bầu chọn là mỹ nữ đương đại được yêu thích nhất.
Đột nhiên, Đông Phương Nhiêu nghe được đầu điện thoại kia Vũ ca hưng phấn kích động đến lời nói cũng không mạch lạc, cúp điện thoại, Đông Phương Nhiêu căn bản nghe không hiểu tất cả những gì Vũ ca nói, chỉ có một chuyện nghe rõ là chiều nay có một buổi thử vai rất quan trọng, chuẩn bị cho tốt.
Vì vậy Đông Phương Nhiêu nấu một bữa tốt, ăn xong rửa mặt đánh răng leo lên giường ngủ sớm.
Chuẩn bị cái gì, kịch bản không có, đầu mối không có, thật là làm người ta khó hiểu, vậy thì cứ dưỡng tinh thần, ngủ ngon một giấc.
← Ch. 02 | Ch. 04 → |