Chuyến thăm
← Ch.27 | Ch.29 → |
Trước khi học kỳ kết thúc, Già Nghệ gửi CV vào rất nhiều nhà xuất bản, cuối cùng cô nhận được lời đề nghị làm trợ lí biên tập trong bộ phận biên soạn từ một công ty offer tương đối nổi tiếng trước kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Công ty nằm trong một tòa nhà văn phòng ở trung tâm thành phố, cách hơi xa trường học nên Liêu Kiêu Lâm cứ như vậy mà đưa cô gái nhỏ về nhà sau khi kết thúc học kỳ. Già Nghệ báo cho gia đình và đợi kỳ thực tập kết thúc cô sẽ về nhà ở một hoặc hai tuần, mặc dù ông bà nội rất nhớ cháu gái như họ cũng tôn trọng quyết định ở lại Lục Thành trong kỳ nghỉ hè của Già Nghệ, hai người đã đăng ký vào một nhóm người lớn tuổi đi du lịch khắp nơi. Già Nghệ tiết kiệm được tiền thuê nhà, tuy rằng lương thực tập không cao nhưng cô vẫn muốn gánh vác một chút chi tiêu, vì vậy mỗi buổi tan tầm sớm, cô đều sẽ đi mua chút nguyên liệu nấu ăn mà Liêu Kiêu Lâm thích rồi trở về làm bữa tối. Trong khoảng thời gian này, Giang Từ đến công ty của Liêu Kiêu Lâm thực tập, làm công việc thiết kế giao diện và logo nên thỉnh thoảng cậu cũng bám theo Liêu Kiêu Lâm về nhà ăn chực. Có đôi khi Liêu Kiêu Lâm phải tăng ca, cậu sẽ tự chạy đến căn hộ cao cấp làm bạn với Già Nghệ cho đến khi ông chủ về nhà mới đuổi cậu về.
Cuộc sống thực tập sinh tương đối phong phú, lượng công việc của Già Nghệ không nặng nhưng cần phải tiến hành xác minh tỉ mỉ các bản thảo cũng như đi theo các nhân viên lâu năm của công ty để học hỏi được nhiều kiến thức chuyên môn, đồng thời cô cũng phát hiện ra sở thích của mình đối với ngành biên soạn và xuất bản, dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đi làm thêm về lĩnh vực này. Cô và Liêu Kiêu Lâ cũng coi như là nửa sống chung, hai người ở bên nhau chưa đầy một năm nhưng lại rất hài hòa. Mặc dù tính cách của Liêu Kiêu Lâm rất hung hăng như khi đối mặt với cô gái nhỏ dịu dàng, ân cần như Già Nghệ anh cũng bất giác trở nên nhẹ ngành và kiên nhẫn hơn.
Hôm nay, vừa về nhà, Già Nghệ đã nhận được một cuộc gọi từ bà nội, trong điện thoại bà nội không kiềm chế được sự phấn kích và nói với Già Nghệ rằng điểm dừng cuối cùng của bà và ông nội là đến Lục Thành, bọn họ muốn tới thăm Già Nghệ. Phản ứng đầu tiên của Già Nghệ là hưng phấn vì đã lâu cô chưa được nhìn thấy ông bà nội nhưng cô lập tức nhận ra bản thân hiện đang sống ở chỗ của Liêu Kiêu Lâm, nhất định không thể để ông bà nội biết, bởi vì cô không đăng ký ở ký túc xá trường học trong kỳ nghỉ hè cho nên cô không có cách nào để quay về.
Trên bàn ăn, Già Nghệ kể những u sầu của mình cho Liêu Kiêu Lâm, Liêu Kiêu Lâm hỏi: "Ông bà nội đến chơi mấy ngày?" Già Nghệ đáp: "Chắc chỉ có hai ngày, bọn họ muốn theo đoàn du lịch trở về." Liêu Kiêu Lâm suy nghĩ một lúc rồi nói: "Như vậy, em bảo bọn họ là ở trong ký túc xá tập thể do công ty cung cấp, chờ họ tới thì anh sẽ mở thêm phòng, em đến khách sạn ở cùng với ông bà nội." Già Nghệ nghe sự sắp xếp của anh, không nhịn được tiến lên ôm anh một cái, sau khi buông ra cười nói: "Em có thể tự thuê phòng, hình như bọn họ ở khách sạn bốn mùa." Liêu Kiêu Lâm nhéo mặt cô: "Anh sẽ thu xếp, đến lúc đó em chỉ cần ở bên họ là được rồi, mấy ngày gần đây có thể anh khá bận nhưng sẽ cố gắng tranh thủ thời gian cùng nhau ăn một bữa cơm." Già Nghệ quay về chỗ ngồi của mình: "Vừa khéo hai ngày kia là cuối tuần, em sẽ gọi cho Giang Từ, anh cứ yên tâm đi."
Vào ngày ông bà nội đến Lục Thành, Liêu Kiêu Lâm nhờ Giang từ lái xe của mình đưa Già Nghệ ra sân bay. Trước khi xuất phát, Giang Từ hưng phấn ngồi trước vô lăng xoay trái xoay phải, Già Nghệ dựa vào bên cửa sổ chào tạm biệt Liêu Kiêu Lâm, bây giờ hai người cũng không ngại thể hiện thân mật trước mặt Giang Từ. Liêu Kiêu Lâm cúi xuống, dúi một chiếc thẻ vào tay Già Nghệ: "Đi chơi vui vẻ, có việc gì nhớ gọi cho anh." Già Nghệ vội vàng trả lại thẻ cho anh: "Không cần, em có tiền mà." Liêu Kiêu Lâm giữ tay Già Nghệ lại, tiến lại gần hôn lên môi Già
Nghệ, nhẹ giọng nói: "Anh biết, anh không có thời gian đi cùng các em, hãy để anh góp một chút, được không?" Giang Từ ở bên cạnh xen vào: "Tiểu Thất, cầm lấy đi, anh ấy thật sự có rất nhiều tiền, chúng ta đưa ông bà nội đi chơi vui vẻ đi!" Già Nghệ do dự một lúc, nhéo tay Liêu Kiêu Lâm: "Được, cảm ơn anh Kiêu." Liêu Kiêu Lâm buông đôi tay chống ở cửa sổ, sau đó lùi lại, cuối cùng dặn dò Giang Từ một chút: "Chú ý an toàn, lái xe từ từ."
Tới sân bay không lâu, ông bà nội đã đi ra, hai ông bà đều bị rám nắng sau khi đi chơi hơn nửa tháng, nhưng tinh thần vẫn tốt như cũ, nhìn thấy Giang Từ và Già Nghệ ở cách xa lập tức vui vẻ vẫy vẫy tay. Trên đường về khách sạn, hai người vẫn nhiệt tình giới thiệu những gì đã thấy và nghe được trên đường, họ còn mang cho các cô rất nhiều đồ lưu niệm và đồ ăn vặt đặc biệt. Liêu Kiêu Lâm đã đặt cho bọn họ một trong những khách sạn tốt nhất ở Lục Thành, môi trường và dịch vụ cũng khá ổn. Khi nhận phòng, bà nội hơi lo lắng kéo Già Nghệ sang một bên, nhỏ giọng hỏi: "Già Nghệ, khách sạn này tốn rất nhiều tiền đấy, chúng ta có thể ở khách sạn mà đoàn du lịch đã đặt cho chúng ta." Già Nghệ an ủi bà nội: "Bà nội, đây là phòng mà anh trai lần trước đến nhà chúng ta đặt cho, anh ấy quá bận, nếu không thì cũng sẽ đến đón hai người rồi." Giang Từ cầm thẻ phòng, vừa đón tiếp mọi người lên tầng vừa nói: "Khách sạn này cũng là do anh Kiêu đầu tư, không tốn nhiều tiền đâu ạ, bà nhìn đi, anh ấy còn đặt phòng cho cháu nữa kìa." Già Nghệ nhanh chóng phụ họa: "Đúng vậy, bà và ông nội cứ yên tâm ở lại đi ạ."
Ba phòng liền tù tì nhau, nội thất phòng và các trang thiết bị khá tinh tế có phong cách, cửa sổ hướng ra hồ Thu Bình nổi tiếng ở Lục Thành, phong cảnh đẹp như tranh vẽ, ngay cả ông nội cũng không khỏi khen ngợi: "Tiểu Liêu thật sự có tâm." Đã gần 12 giờ, sau khi thu dọn hành lí đơn giản một chút, Già Nghệ và Giang Từ dẫn ông bà nội đến nhà hàng ở dưới tầng ăn cơm, họ gọi rất nhiều món ăn đặc sản của Lục Thành, bữa cơm rất thoải mái ngon miệng, hợp với khẩu vị của người lớn tuổi. Sau khi ăn xong, xét thấy ông bà đã mệt mỏi vì chuyến hành chính nên hai người đặc biệt để ông bà lên tầng nghỉ ngơi một lát. Sau khi nghỉ trưa, bọn họ đưa ông bà nội đến viện bảo tàng, phòng trưng bày nghệ thuật và khu tham quan phỏng cảnh trên núi. Giang Từ rất quen thuộc với những nơi này, hơn nữa đủ tư cách để sắm vai nhân vật hướng dẫn viên du lịch, múa mép khua môi hết lần này đến lần khác chọc ông bà nội cười vui vẻ, không khí trên đường đi cực kỳ dễ chịu. Hai ông bà đã nhiều năm không đến Lục Thành, lần cuối đến là khi con trai và con dâu gặp tai nạn và đón Già Nghệ về thành phố C, bây giờ luôn có hội trải nghiệm mới để che đi những nỗi đau mất mát của năm xưa. Khi kết thúc chuyến hành trình về khách sạn cũng đã là buổi tối, sau khi tắm rửa xong xuôi, bà nội tới phòng Già Nghệ nói chuyện với cô, bất giác nhắc tới Giang Từ, bà nội cảm thán nói: "Thằng nhóc này thật nhiệt tình, bảo sao hai đứa vẫn là bạn tốt của nhau sau nhiều năm như vậy, có điều thằng nhóc Giang Từ này hấp dẫn thế nên chắc hẳn đã có bạn gái rồi." Già Nghệ cười nói: "Gần đây, cậu ấy đang theo đuổi một đàn chị, chắc là chưa thành công đâu ạ." Bà nội trầm ngâm suy tư gì đó rồi gật đầu, lại vỗ tay Già Nghệ nói: "Già Nghệ cũng có thể yêu đương nha, tốt nhất là con trai ở thành phố C, để sau khi hai đứa tốt nghiệp có thể cùng nhau về nhà làm việc." Già Nghệ không biết nên phải trả lời như thế nào, chỉ có thể đáp lại: "Dạ, con biết rồi." Nhưng trong đầu lại nhớ tới người đàn ông kia đưa cô ra cửa vào buổi sáng, không biết muộn như thế này anh đã về nhà hay chưa, mới chỉ một ngày không gặp thôi cũng đã nhớ anh rất nhiều.
Liêu Kiêu Lâm tắm rửa xong ra đến phòng thì phát hiện Già Nghệ đã gửi cho anh một tin nhắn vào nửa giờ trước: Em nhớ anh. Phía sau còn kèm theo một hình trái tim, chỉ vài chữ ngắn ngủi ấy cũng đã làm cho mệt mỏi cả ngày của Liêu Kiêu Lâm như an biến. Khi nhận được điện thoại của Liêu Kiêu Lâm, Già Nghệ sắp đi vào ngủ. Nghe được tiếng alo mơ màng của Già Nghệ, Liêu Kiêu Lâm áy náy nói: "Anh quấy rầy em ngủ sao?" Nghe được giọng của anh, Già Nghệ lập tức bừng tỉnh, làm nũng nói: "Không có, em đang đợi tin nhắn của anh mà."
Liêu Kiêu Lâm cười hỏi: "Mệt à?"
Già Nghệ không nhịn được ngáp một cái: "Có một chút, nhưng chơi rất vui, ông bà nội cũng vậy."
"Thế là tốt rồi, tối ngày mai anh định mời ông bà nội đến ăn cơm, anh đã đặt bàn rồi, địa chỉ cũng đã gửi cho Giang Từ."
"Vâng ạ, hôm nay bọn họ đều nói muốn gặp anh."
"Ừm, bé con nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai chúng ta gặp lại." Nhận ra Già Nghệ mệt mỏi, Liêu Kiêu Lâm không nói nhiều nữa.
"Được, cục cưng, ngủ ngon." Già Nghệ mệt mỏi cũng bắt chước Liêu Kiêu Lâm bi bô gọi anh cục cưng.
Liêu Kiêu Lâm đặt điện thoại xuống, trên khóe miệng còn mang theo ý cười, anh còn rất thích biệt danh này.
Ngày hôm sau, Già Nghệ đưa ông bà nội đến tiệm ăn sáng mà Liêu Kiêu Lâm đã từng đưa cô đến trước đó, mọi người ngồi bên cửa sổ, thanh thơi hưởng thụ đủ kiểu loại món tráng miệng. Giữa chừng, Giang Từ thuận miệng hỏi một câu: "Già Nghệ, sao cậu lại biết tiệm ăn sáng này vậy, quán này cũng không gần trường cậu mà nhỉ?" Già Nghệ hơi sửng sốt, sau đó lập tức trả lời: "Bạn tớ có dẫn tới đến vài lần, tớ rất thích đồ ăn ở đây." Giang Từ há miệng cắn miệng miếng bánh bao nhân trứng sữa, nhanh chóng nuốt vào rồi nói: "Ồ, nơi này rất gần căn hộ của anh Kiêu, hi hi, tớ hiểu rồi." Giang Từ ngẩng đầu, chợt nhận ra ánh mắt cảnh cáo của Già Nghệ, vội vàng ngậm miệng lại, rồi gắp vào bát một cái bánh bao khác, "Canh bánh bao này rất ngon, không có tí dầu mỡ nào cả." Già Nghệ nhìn trộm về phía ông bà nội, bọn họ đang uống chén canh cá trích nóng hổi, dường như cũng không để ý đến cuộc trò chuyện của hai người vừa rồi. Già Nghệ thả lỏng một hơi, dùng chiếc đũng khảy xương sườn trong bát, cô chưa bao giờ nói với ông bà về chuyện này, dù biết sẽ không lừa được lâu nhưng họ đều hy vọng cô có thể quay lại thành phố C sau khi tốt nghiệp, chính bản thân cô đã từng suy xét về sự sắp xếp này. Bây giờ ở bên cạnh Liêu Kiêu Lâm, trong tâm trí cô đã có kế hoạch ở lại Lục Thành, nhưng cô không muốn nói cho ông bà quá sớm, sợ làm hai người đau lòng.
Sau khi ăn xong, theo lời đề nghị nhiệt liệt của ông bà, bọn họ lái xe đến trường học của Già Nghệ. Lúc trước Già Nghệ nhận được giấy báo, khi ấy sức khỏe của bà nội không được tốt lắm, Già Nghệ nhất quyết không cho bọn họ đi cùng, một mình đi đến trường học. Hai vợ chồng già vẫn luôn muốn đến tham quan trường học, nhìn nơi cô cháu gái ở phải ở tận 4 năm. Mặc dù đã nghỉ hè, nhưng vẫn có thể nhìn thấy học sinh đi trên đường. Thời tiết rất nóng, Già Nghệ chạy ra căng tin mua trà sữa đá cho mọi người, ông bà nội rất hứng thú và không ngừng thảo luận về các tòa nhà và cơ sở vật chất trong trường học. Sau khi thăm trường xong, Già Nghệ và ông bà nội đứng ở cổng trường đợi Giang Từ lái xe ra khỏi bãi đậu xe. Đúng lúc ấy, Lý Trạch Triệu bước xuống xe buýt, ngay khi nhìn thấy Già Nghệ, cậu ta lập tức tiến lên: "Già Nghệ, nghỉ hè chị cũng không về sao?" Chú đến hai người già bên cạnh, "Hai người này là..." Già Nghệ nhanh chóng giới thiệu: "Đây là ông bà nội chị, họ tới Lục Thành thăm chị, hè này chị đi thực tập nên không về nhà." Lý Trạch Triệu hướng về ông bà nội lễ phép chào hỏi: "Cháu chào ông bà ạ, cháu tên là Lý Trạch Triệu, cháu là sinh viên năm nhất." Ông bà nội cười đáp: "Chào cháu, bạn học, nghỉ hè cũng không về nhà à." Lý Trạch Triệu gật đầu nói: "Cháu đã tìm được nơi thực tập nên ở lại trong trường ạ." Quay đầu nhìn Già Nghệ, "Già Nghệ, chị cũng ở lại trường học sao?" Hình như em không thấy chị bao giờ." Già Nghệ giả vờ bình tĩnh trả lời:
"Công ty cách hơi xa trường học, chị ở bên ngoài." Câu cuối Già Nghệ nói hơi nhỏ, sợ bị tra hỏi.
Đúng lúc Giang Từ vừa lái xe ra, nhìn thấy mấy người bọn họ đang tán gẫu, Lý Trạch Triệu ở giữa nên rất dễ nhìn thấy. Đột nhiên Giang Từ muốn trêu chọc người nào đó, vì thế cậu lấy điện thoại ra chụp cảnh này gửi cho Liêu Kiêu Lâm. Trong ảnh, Lý Trạch Triệu cao ráo đẹp trai, mỉm cười nói chuyện với Già Nghệ, Già Nghệ ngẩng đầu chăm chú nhìn cậu ta, ông bà bên cạnh cũng tươi cười, cậu còn kết thêm một cậu: Có vẻ như đã có người nhanh chân đến trước.
← Ch. 27 | Ch. 29 → |