← Ch.04 | Ch.06 → |
Tôi: "..."
"Không cần quản nó, ở cái tuổi này có bạn trai cũng là bình thường" Bố tôi vui vẻ cười, nói.
Châu Mộ phản đối "Cậu ấy bình thường làm việc gì cũng ngơ ngơ ngác ngác, chú Lý thật sự không lo sao?"
Tôi còn tưởng rằng cậu ấy có chút xíu ghen tuông.
Dù cho chỉ là một chút ghen tuông nhỏ xíu, thể hiện rằng cậu ấy thật ra cũng quan tâm đến tôi.
Nào ngờ, vừa mở miệng lại muốn cà khịa tôi.
Mà còn là ở trước mặt bố tôi nữa chứ.
"Thật ra... Triều Triều cũng rất đáng yêu mà".
"Chú Lý, phiền chú đưa cháu đến trung tâm thể thao."
Châu Mộ mặt không biểu cảm, không thèm để ý tới tôi.
Bố nhìn tôi, biểu cảm khó xử.
Trung tâm thương mại và trung tâm thể thao nằm ở hai đầu thành phố.
Là tài xế của nhà người ta, bố tôi chỉ đành đưa cậu ấy đến trung tâm thể thao trước.
Thành ra, tôi không thể đến kịp buổi chiếu phim.
"Được rồi" Bố tôi thở phào nhẹ nhõm, "Triều Triều xuống xe, bắt taxi nhé."
"Bố!"
Tức ch. ết tôi rồi.
Rõ ràng là Châu Mộ đã có ý định xuống xe, còn quay lại nói muốn tới trung tâm thể thao.
Rõ ràng là cậu ta cố ý chỉnh tôi.
"Bố cho con 1 bao lì xì, con lấy tiền đó bắt xe đi, còn thừa tiền thì có thể mua đồ ăn ngon.
Không nên để người ta mời mình suốt đâu."
Bố tôi giải thích xong, rồi khởi động xe, nhanh chóng rời đi.
Bỏ lại bóng dáng nhỏ nhắn của tôi bên vệ đường....
10.
Buổi tối, khi đang xem phim và ăn thịt nướng với cô bạn cùng phòng, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ mẹ.
"Alo mẹ."
Tôi cầm xiên nướng lên, vừa thưởng thức mỹ vị, vừa lắng nghe mẹ nói.
"Lý Triều Triều, mày đã làm ra chuyện gì thế này?"
Mẹ đột nhiên lại kêu đầy đủ cả họ lẫn tên, xem ra chuyện lần này nghiêm trọng rồi.
Tôi cố gắng hồi tưởng một chút, nhưng thật sự không nhớ ra mình đã làm ra chuyện xấu gì?
"Sao thế mẹ?"
"Dì Lưu thấy kiện hàng mày lấy tên Châu Mộ đặt trên Taobao, bây giờ nó đang ở trong phòng dì ấy đây này"
Taobao?
Đồ lót?
Xong rồi...
Cả người tôi đều nổi da gà.
"Sớm đã nói với mày rồi, đừng có bất kì suy nghĩ tình cảm nào với Châu Mộ.
Giờ thì hay rồi, dì Lưu biết được mày có loại suy nghĩ này với Châu Mộ, bà ấy còn có thể cưu mang chúng ta sao?"
Tôi hít một hơi thật sâu, nghiêm túc nói: "Mẹ, chỉ vì nhà chúng ta đang làm việc cho gia đình cậu ấy, cho nên đến tư cách thích một người con cũng không có sao?"
"Không có"
"Thay vì suy nghĩ lung tung, mẹ khuyên mày nên nghĩ lý do giải thích cho tốt vào"
Mẹ tôi cúp máy.
Tôi im lặng đứng như trời chồng.
Bạn cùng phòng Lâm Lâm nhìn thấy biểu cảm của tôi, tò mò hỏi "Cậu sao vậy?"
"Không sao".
Tôi cố gắng nở nụ cười tươi nhất có thể.
"Triều Triều, cậu lại cãi nhau với Châu Mộ đúng không? Cậu ta lại từ chối cậu nữa chứ gì! Đồ tra nam!!!"
"Không sao đâu, không phải chuyện lớn lao gì."
Bạn cùng phòng đi tới, ôm chầm lấy tôi, "Đã có thịt nướng thơm ngon ngào ngạt thế này cho cậu ăn, thì cần gì đám đàn ông thối tha kia nữa.
Yên tâm, chị em tốt sẽ mãi bên cậu".
"Đúng, đúng, ngày mai chúng ta đi sân bóng rổ bắt soái ca.
Châu Mộ là cái thá gì chứ".
Tôi ngửa cổ lên nốc hẳn một hơi bia, nước mắt nghẹn ngào, "Đúng, cậu ta thì có gì đặc biệt chứ."
Vừa uống xong thì dì Lưu gọi đến.
Lúc này gọi đến, nghĩ cũng không cần nghĩ, chắc chắn là có chuyện lớn rồi.
"Alo"
Giọng dì Lưu trong điện thoại vẫn ân cần như mọi khi.
"Triều Triều à..."
Nghe thì như lời chào thông thường, nhưng thực tế lại không hề đơn giản như thế, bởi dì ấy ít khi nào gọi điện cho tôi.
"Dạ, con nghe".
"Con đang ở trường học à?" Dì nhẹ giọng hỏi tôi, "Dì đúng lúc đi ngang qua trường của mấy đứa, có mang theo ít bánh ngọt, muốn mang cho Châu Mộ và con".
"..."
"Dạ con hiện không có ở trường, đang ở bên ngoài ạ".
"Vậy con cứ gửi địa chỉ cho dì, để dì tới đó."
"Dạ".
Để dì ấy đích thân tới tìm tôi, xem ra vấn đề nghiêm trọng hơn tôi tưởng nhiều.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |