← Ch.095 | Ch.097 → |
Bởi vì hôm qua các gia huynh đệ đều không tham dự hôn lễ của Hoàng Phủ Thanh Thần, mà hôn lễ của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa có ai tiến đến chúc mừng, bởi vậy hôm nay, mọi người liền cùng hẹn nhau đến phủ của Hoàng Phủ Thanh Vũ chúc mừng.
Hoàng Phủ Thanh Thần từ đầu đến cuối đối với vị Thất tẩu quận chúa Tịch Nhan kia không hề có chút hảo cảm nào, hơn nữa sáng nay mới xảy ra chuyện với Đạm Tuyết, nên hắn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng, ở trên bàn tiệc cũng chỉ không ngừng uống rượu.
Cho đến lúc rời đi, trong phủ bỗng nhiên có người đến nói với hắn là hoàng tử phi bị Dung phi truyền tiến cung, hắn mới giật mình nhớ tới mình đã xem nhẹ điều gì.
Trong Huệ Nhân cung, Đạm Tuyết đang đoan trang quỳ gối trước mặt Dung phi, chỉ là lúc này đây, cũng không phải là vì phụng trà, mà là bị khởi binh vấn tội. Ở bên cạnh, trên chiếc khay trong tay mama là chiếc khăn lụa thuần trắng bình yên nằm ở giữa.
Sắc mặt của Dung phi vô cùng khó coi, lạnh lùng đảo qua người Đạm Tuyết: "Ngươi hãy giải thích rõ ràng cho ta?"
Trên người Đạm Tuyết vẫn còn ẩn ẩn đau, nghe xong lời của bà, chỉ cảm thấy sự chán ghét, vẫn cúi đầu không nói được một lời như cũ.
Sắc mặt của Dung phi lại càng thêm âm trầm, hướng về phía mama trong phủ của Hoàng Phủ Thanh Thần mở miệng: "Mama, trước khi bọn họ thành thân có từng cùng phòng không?"
Mama kia vội nói: "Bẩm nương nương, tuy rằng Cửu gia ở cùng phòng với Cửu hoàng phi, nhưng vẫn chưa sinh hoạt vợ chồng thật sự."
"Vậy đêm qua, lão Cửu có chạm qua nàng ta không?" Khuôn mặt Dung phi lạnh lùng, nghiêm khắc, ánh mắt lãnh đạm liếc qua Đạm Tuyết.
"Bẩm nương nương, đêm qua Cửu gia cùng Cửu hoàng phi xác thực từng có vu sơn **."
Đạm Tuyết làm thế nào cũng không nghĩ đến, chuyện tư mật như vậy sẽ bị đem ra nói trước mặt mọi người, dù là người có tính tình trầm tĩnh, trong lúc nhất thời nàng cũng không khỏi đỏ mặt, cắn môi dưới quỳ gối nơi đó.
Dung phi bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Nói như thế, ngươi căn bản là một không phải nữ tử trong sạch, băng thanh ngọc khiết? Vậy mà còn vọng tưởng thấy người sang bắt quàng làm họ, gả cho hoàng tử sao?"
Thấy Đạm Tuyết vẫn không đáp trả lại, Dung phi hừ lạnh một tiếng: "Hôm nay nếu ngươi vẫn mang tấm thân trong sạch, mọi chuyện sẽ rất đơn giản, có nghĩa là đêm qua lão Cửu không chạm vào ngươi thôi. Nhưng mà đêm qua rõ ràng các ngươi từng có cá nước thân mật, ngươi đừng nói cho ta biết ngươi vẫn còn trong sạch? Bất quá ta cũng không phải là người chỉ cần nghe người ta nói hai câu sẽ tin, hiện tại ta sẽ sai người kiểm tra thân thể cho ngươi, nếu ngươi vẫn mang tấm thân trong sạch, ta sẽ tha tội cho ngươi."
Bà vừa dứt lời, bỗng nhiên có hai mama tiến lên, một người dùng tay giữ chặt lấy Đạm Tuyết.
"Dừng tay!" Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên đuổi tới, nhìn thấy tình hình như thế, vội tiến lên đá văng hai mama kia ra, kéo Đạm Tuyết bảo hộ trong lòng mình, âm thanh lạnh lùng nói, "Thật to gan, các ngươi là thân phận gì, cũng dám chạm vào nàng sao?"
Đạm Tuyết đã quỳ một lúc lâu, chân sớm đã như nhũn ra, lúc này dựa vào người hắn, thế nhưng nàng lại có một loại cảm giác thật yên tâm.
"Không phải con muốn ta tự mình kiểm tra cho nàng ta chứ?" Dung phi thấy bộ dáng hắn thật cẩn thận che chở cho Đạm Tuyết, nhất thời nổi cơn giận dữ.
"Mẫu phi!" Hoàng Phủ Thanh Thần vừa tức vừa hận, "Sao người có thể chỉ dựa vào một chiếc khăn tay như vậy mà làm cho Đạm Tuyết khó xử chứ? Cho tới bây giờ con cũng không gạt người nữa, từ lúc con thỉnh chỉ với phụ hoàng, Đạm Tuyết cũng đã là người của con, chiếc khăn tay kia có gì mà ngạc nhiên chứ?"
"Hồ đồ!" Dung phi giận dữ, "Vô danh vô phận mà làm ra chuyện đáng ghê tởm này lại có thể là một cô nương trong sạch sao? Kinh nghiệm làm người của con còn ít, mẫu phi sợ con bị người ta lừa thôi!"
Hoàng Phủ Thanh Thần biết dù cho có tiếp tục nói với bà, bà cũng không thể nghe lọt tai, bởi vậy cũng không nói thêm gì nữa, chỉ lạnh lùng nói: "Cho dù bị lừa, cũng là do con cam tâm tình nguyện, cho dù bị nàng lừa đến chết, con cũng nguyện ý!"
Hắn nói xong câu này, không thèm quan tâm đến sắc mặt xanh mét của Dung phi nữa, vội kéo Đạm Tuyết ra khỏi Huệ Nhân cung.
Dung phi nhìn hắn rời đi, tức giận đến nỗi thở không được, tức giận đến nỗi liền hôn mê bất tỉnh.
"Nương nương --" Mama cùng cung nữ trong cung nhất thời bị dọa hoảng sợ mất hồn.
Đạm Tuyết đi theo phía sau Hoàng Phủ Thanh Thần, bước chân thật dài. Hắn vẫn trầm mặc, nàng cũng chỉ lẳng lặng đi về phía trước.
Khi sắp đến cửa cung, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên xoay người lại, ôm lấy nàng, sau một lát trầm ngâm, thấp giọng nói: "Buổi sáng hôm nay...... Đều là do ta không tốt."
Đạm Tuyết tựa vào vai hắn, ánh mắt có chút hoảng hốt, chỉ nhẹ nhàng lên tiếng: "Ừ."
Hắn chỉ nghĩ rằng nàng đã tha thứ cho mình, đột nhiên trở nên cao hứng, kéo tay nàng tiếp tục đi về phía cửa cung, cũng không đề cập đến chuyện xảy ra lúc nãy ở Huệ Nhân cung, chỉ đem chuyện xảy ra hôm nay ở phủ Hoàng Phủ Thanh Vũ kể cho nàng nghe: "...... Lúc chiếc khăn che mặt của nàng rơi xuống, Thập Nhị bị dọa đến choáng váng, Lục ca sợ tới mức phá cửa mà chạy......"
Đạm Tuyết yên lặng nghe xong, thỉnh thoảng phụ họa một tiếng, hồi lâu sau, vẫn nhịn không được ngắt lời hắn: "Ngài...... Không quay về nhìn Dung phi nương nương sao?"
Hoàng Phủ Thanh Thần nghe xong, dừng chân lại, xoay người nhìn nàng, trong lòng cảm thấy rất vui mừng, nói: "Nàng yên tâm, tính tình mẫu phi ta rất rõ ràng, hai ngày sau đi thỉnh an bà, thì sẽ không có chuyện gì nữa. Ta biết nàng bị ủy khuất rồi, về sau sẽ không thế nữa."
Đạm Tuyết yên lặng gật đầu, nghe hắn cười ra tiếng, tâm thần lại đột nhiên hoảng hốt.
Trở về phủ, hắn vẫn còn lo lắng buổi sáng mình thô bạo làm nàng bị thương, vội vã kiểm tra thân thể cho nàng. Đạm Tuyết làm sao có thể ưng thuận được, nhưng nàng cũng không trực tiếp cự tuyệt, mà dùng sức rút tay từ trong tay hắn ra, động tác này cũng đã nói lên tất cả.
Hoàng Phủ Thanh Thần nở nụ cười: "Nàng sợ cái gì? Nếu đến bây giờ mà nàng vẫn còn xấu hổ, vậy về sau có thể xấu hổ đến bậc nào nữa."
Lời nói tuy là như thế, nhưng hắn vẫn thuận theo nàng, không mạnh mẽ kiểm tra cho nàng. Trong những ngày tân hôn tiếp theo, hắn cũng không để cho bản thân mình nhất thời xúc động lại phạm lỗi nữa, lúc nào cũng lo lắng cho thân thể của nàng, cho nên liên tục vài đêm chỉ lẳng lặng ôm lấy nàng đi vào giấc ngủ, không dám đụng vào nàng dù chỉ một chút.
Đến khi hắn đánh giá nàng cho dù có bị thương cũng đã bình phục tốt rồi, tối hôm đó, hắn lại thử muốn nàng một lần nữa.
Nhưng mà lại vẫn giống như đêm động phòng hoa chúc đó, ngay khi hắn tiến vào nàng, sắc mặt nàng liền tái nhợt, thân mình co rút quá chặt chẽ. Mặc dù hắn không ngừng trấn an, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào.
Hắn cơ hồ khắc chế không được vừa muốn nổi giận, nhưng vừa nhìn thấy nàng khẽ nhíu lại mày lại, lại nhớ tới chính mình đã đáp ứng với nàng, nên rốt cuộc vẫn không đành lòng, chậm rãi kéo nàng ôm vào trong lòng, cứ như thế cả hai cùng nhau ngủ.
*****
Trong khoảng thời gian tiếp theo, về chuyện này, Hoàng Phủ Thanh Thần luôn không ngừng cố gắng, muốn cho nàng thích ứng với mình, nhưng mà mỗi một lần cũng đều chỉ phí công làm cho hai người càng thêm chật vật. Hắn thậm chí còn thử cho đốt huân hương Lí gia trong phòng, để cho nàng không phải khẩn trương. Nhưng mà liên tiếp thử vài đêm, vẫn chuốc lấy thất bại.
Hắn vẫn không thể nào tin được một thân thể của nữ nhân lại kháng cự mình đến nước này, chỉ có một giải thích duy nhất đó là -- nàng vẫn đang nghĩ về nam nhân khác!
Vì thế, sau nhiều lần thất bại liên tiếp, hắn cuối cùng cũng phát hỏa, đêm đó hắn liền đến ngủ trong viện một tiểu thiếp, hơn nữa từ đó về sau, gần một tháng không hề bước vào phòng Đạm Tuyết.
Những khi không có hắn bên cạnh, Đạm Tuyết luôn tự cố tìm mục đích cho cuộc sống, mỗi ngày nên làm cái gì thì sẽ làm cái ấy, bộ dáng giống như không có chút bị ảnh hưởng, thậm chí còn có vẻ vô cùng thoải mái tự tại. Trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần phát hỏa, rốt cuộc càng lẩn tránh thì càng bốc lên ngùn ngụt.
Vào ngày sinh thần của Tam Hoàng phi, bái thiếp của phủ Tam hoàng tử đã được chuyển đến từ mấy ngày trước. Tuy rằng trong lòng Hoàng Phủ Thanh Thần vô cùng phiền chán, nhưng mà nhớ lại đây là lần đầu tiên từ sau khi thành hôn tới nay, các huynh đệ tỷ muội mới có dịp tụ tập, liền nghĩ nên mang nàng gặp nhiều người hơn. Bởi vậy, sau khi cách nhau ra hơn một tháng, cuối cùng hắn lại bước vào phòng Đạm Tuyết một lần nữa.
"Nàng thay đổi thân xiêm y đi, buổi tối chúng ta đi phủ Tam ca chúc mừng sinh thần của Tam tẩu." Hắn nhìn nàng đang ngồi ở bên cửa sổ thêu thùa, gần như vênh mặt hất hàm sai khiến, sau đó, liền lững thững đi đến bên giường ngồi xuống, thân thể vặn vẹo, ngã xuống giường.
Trên giường đều là mùi hương của nàng, rất thơm. Hắn hít vào có chút tham lam.
Kỳ thật không thừa nhận cũng không được, tuy rằng hơn một tháng không tới gặp nàng, nhưng trong lòng luôn nhớ tới nàng, một chút cũng không hề mất đi.
Bên này, hắn vẫn còn đang mê man suy nghĩ, bên kia Đạm Tuyết đã thay đổi xong xiêm y đi ra, nhìn thấy hắn nhắm mắt lại nằm ở nơi đó, giống như đang ngủ, bởi vì thời gian vẫn còn sớm, nàng cũng không gọi hắn, bản thân ngồi xuống tiếp tục công việc thêu thùa dở dang.
"Đang thêu cái gì vậy?" Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng vang lên ở phía sau, Đạm Tuyết không phát hiện hắn đi đến, lại đột nhiên nghe thấy tiếng nói, nhất thời cả kinh, cây kim đâm vào sâu ngón tay, đau đến nỗi nhịn không được hít vào một hơi.
Hoàng Phủ Thanh Thần thấy thế, cuống quít kéo ngón tay nàng qua, nhìn thấy đầu ngón tay trắng bóng chậm rãi trào ra một giọt máu đỏ sẫm. Trong lòng hắn tê rần, đưa ngón tay nàng bỏ vào trong miệng mình, ban đầu chỉ là muốn hút giọt máu đó cho nàng, nhưng nhìn thấy nàng cúi đầu xuống khi chạm vào ánh mắt mình, hắn cũng không biết mình muốn làm cái gì, vì thế liền ngậm lấy ngón tay nàng không chịu thả ra.
Đạm Tuyết biết nhất định là tính tình trả con của hắn lại nổi lên, bởi vậy cũng không giãy dụa, chỉ trả lời vấn đề hắn hỏi lúc nãy: "Không có gì, nhàn rỗi không có việc gì làm nên thêu chơi thôi. Chỉ giết thời gian thôi."
"Thêu cho ta một cái hà bao đi." Hắn lúc này mới chậm rãi buông tay nàng ra, thấp giọng nói.
Đạm Tuyết nhìn thấy trên người hắn toàn là những phục sức quý báu, rút tay về cười nhẹ: "Thủ công của ta còn kém, thêu không đẹp, nếu thêu cho ngài, chỉ sợ mang ra ngoài sẽ làm cho người ta chê cười."
"Ta đây mặc kệ." Hắn có chút tính trẻ con nói, "Chỉ cần là nàng thêu, dù là một túi vải thô ta cũng mang."
Trong lòng Đạm Tuyết lại nhịn không được khẽ chấn động. Nàng nhớ tới ngày ấy ở Huệ Nhân cung hắn cũng nói với Dung phi câu nói kia.
Hắn nói: "Cho dù bị lừa, cũng là do con cam tâm tình nguyện, cho dù bị nàng lừa đến chết, con cũng nguyện ý!"
Kỳ thật, nàng cũng không phải không tin hắn đối xử tốt với mình hảo. Nhưng bản thân nàng cũng biết tính tình của mình, ngay cả ca ca cũng chịu không nổi, huống chi nam tử khác trên thế gian này? Tuy nhiên, khi ở cùng hắn, dù cho có đôi khi nổi giận với nàng, nhưng có rất nhiều thời điểm, nàng biết hắn vẫn luôn che chở cho mình, làm rất nhiều việc cho mình.
Kỳ thật, trong lòng nàng cũng không phải không hề xúc động. Chỉ là có rất nhiều chuyện, không phải mình muốn làm là có thể làm được.
Cứ như vậy, hai người không có việc gì nên tìm một đề tài vô thưởng vô phạt nói chuyện tiếp, Hoàng Phủ Thanh Thần giống như chưa bao giờ tức giận với nàng, khi dẫn theo nàng xuất môn, trên mặt còn mang theo ý cười nhè nhẹ hiếm có.
Hôm nay nàng mặc xiêm y màu sắc rất đơn giản, chiếc váy màu màu hồng tím, lẳng lặng ngồi trong xe ngựa, trầm tĩnh không nói nhiều lời. Trong lòng hắn giống như có chú mèo con cào cào làm cho ngứa ngáy, vừa vào xe ngựa, rốt cuộc liền nhịn không được, kéo nàng vào trong lòng mình.
Trong mắt hắn lóe ra tinh quang, huống chi lúc này nàng lại ngồi ở trong lòng hắn, thân thể tựa sát vào nhau, Đạm Tuyết biết hắn đang muốn gì, bất giác quay đầu đi.
Hắn cũng không cho phép nàng tránh đi, giữ chặt cằm dưới liền hôn xuống khuôn mặt nàng, chậm rãi che kín đôi môi của nàng.
Đã hơn một tháng không thân mật như vậy rồi, hắn rất nhớ hương vị của nàng.
Đạm Tuyết vẫn trước sau như một không hề cự tuyệt hắn, cũng không có nửa phần đón ý nói hùa, tùy hắn trằn trọc trên đôi môi của mình.
Ý xuân trong xe ngựa dần dần dày lên, hô hấp của Hoàng Phủ Thanh Thần bắt đầu dồn dập, ôm nàng càng chặt hơn.
Đúng lúc này, xe ngựa đột nhiên đi qua một tửu lâu, bỗng nhiên nghe được một thanh âm rõ to truyền đến: "Nam Cung công tử, ngựa của ngài tiểu nhân đã cho ăn no rồi, Nam Cung công tử lên đường bình an!"
Thân mình Đạm Tuyết lập tức cứng đờ, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên chán ghét đẩy nàng ra, kéo chiếc cửa sổ nhỏ trên xe ngựa nhìn ra bên ngoài.
Thì ra là một khách nhân trong tửu lâu dừng cân dùng cơm, bất quá trùng hợp họ Nam Cung thôi.
Hoàng Phủ Thanh Thần quay đầu lại, lúc nhìn về phía Đạm Tuyết, sắc mặt nàng vẫn bình thản như trước, nhưng mà đôi mắt kia, bất luận như thế nào cũng không còn trấn định như lúc trước nữa. Hắn bỗng dưng cười lạnh một tiếng: "Thả lỏng đi, người đó không phải công tử của nàng, chỉ là một tiểu bối nơi đầu đường xó chợ thôi thôi!"
Đạm Tuyết làm sao mà nghe không hiểu bên trong ngữ khí của hắn mang theo sự chế nhạo cùng trào phúng, nhưng nàng cũng không làm để ý tới, lẳng lặng cúi đầu ngồi ở một bên.
Lại là như vậy! Hắn cực kỳ hận bộ dáng của nàng giờ phút này, nhịn không được nắm mạnh chiếc cằm của nàng, khiến cho nàng phải nhìn thẳng về phía mình, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trầm Đạm Tuyết, nàng đến tột cùng có biết hay không bản thân đã gả cho ta rồi?"
Đạm Tuyết nhìn hắn, hồi lâu sau mới gằn từng chữ trả lời: "Vâng, Cửu gia."
Những lời này giống nhau một chén rượu mạnh đổ vào ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt, hắn lập tức bùng nổ cơn giận dữ, đang muốn phát tác thì xe ngựa bỗng nhiên chợt dừng lại, bên ngoài vang lên thanh âm của xa phu: "Cửu gia, Cửu hoàng phi, đã đến phủ của Tam gia rồi."
Hắn cắn răng, oán hận nhìn nàng một cái, xoay người xuống xe.
Xe ngựa rất cao, hắn liền bày ra bộ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc đứng ở một bên, không có chút ý tứ muốn tiến lên đỡ nàng, mà bên cạnh gã sai vặt có nhiệm vụ đón khách của phủ Tam hoàng tử muốn tiến lên giúp đỡ, cũng bị ánh mắt lạnh lùng của hắn làm cho lui trở về. Cũng may Đạm Tuyết cũng không phải là một nữ tử nhu nhược, khóe miệng nàng gợi lên một ý cười cực đạm, liền tự mình xuống xe ngựa.
*****
Không nghĩ vừa đi đến cửa đã gặp Hoàng Phủ Thanh Vũ và Tịch Nhan, Đạm Tuyết cũng không thể nói nên lời cảm giác trong lòng là gì, đi theo Hoàng Phủ Thanh Thần ngang qua họ.
Ánh mắt của Quận chúa Tây Càng kia, lướt qua Hoàng Phủ Thanh Thần, rồi trực tiếp nhìn về phía nàng. Đạm Tuyết cũng muốn đánh giá nàng, giờ phút này thấy bắt gặp ánh mắt đó, nên liền dời tầm mắt đi, thi lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất gia cát tường."
Đứng bên cạnh, sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời càng tái đi, hung hăng nắm chặt tay lại.
Hoàng Phủ Thanh Vũ dường như nhận thấy điều khác thường từ hắn, mỉm cười hướng về phía Đạm Tuyết: "Đạm Tuyết, nay, nếu ta đã gọi muội một tiếng Cửu đệ muội, có đổi được từ muội một tiếng Thất ca không?"
Đạm Tuyết vẫn không cười, chỉ thản nhiên nói: "Dù sao cũng chỉ là một cách xưng hô thôi, Thất gia cần gì phải để tâm."
Một cách xưng hô thôi! Nếu nàng không phải là nàng, Hoàng Phủ Thanh Thần chỉ cảm thấy bản thân nhất định sẽ cho nàng một cái tát! Thất ca của hắn, nàng không chịu gọi Thất ca, Mẫu phi của hắn, nàng cũng không gọi một tiếng Mẫu thân, chỉ có một lý do, là vì nàng không nghĩ bản thân sẽ gả cho hắn! Mặc dù bây giờ đã thành phu thê, nàng cũng không chịu thừa nhân mình là người của Hoàng Phủ gia sao?!
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Thần là lửa giận hừng hực, sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà động thủ, nên xoay người đi về phía của Tam hoàng tử trong phủ.
Đạm Tuyết lúc này mới hành lễ xong, khi đi sát bên cạnh Tịch Nhan, vẫn không tránh khỏi việc nhìn nàng ta một cái, nhưng bởi vì nàng dùng khăn sa che mặt, nên cuối cùng cũng không nhìn rõ được gì.
Vào phủ, ngồi vào chỗ của mình, Hoàng Phủ Thanh Thần không còn liếc mắt nhìn nàng thêm lần nào nữa, cũng không cùng nàng nói thêm câu nào, mà Đạm Tuyết thì chỉ thản nhiên ăn này nọ, đối với vẻ lãnh đạm của hắn thì vờ như không thấy.
Đến thời điểm xem hát, Đạm Tuyết rốt cuộc cũng chân chính có cơ hội tiếp xúc với Tịch Nhan. Lúc đó, nàng an vị bên cạnh nàng ta, ngay cả việc Tịch Nhan không chuyên tâm xem, nàng đều có thể cảm giác được. Hoặc là, do nàng chú ý quá mức vào nàng ta chăng? Nhưng mà, khi một câu hát được xướng lên trọn vẹn, Tịch Nhan cũng chỉ ngẫu nhiên vỗ tay đôi ba cái tán thưởng, Đạm Tuyết cũng không chủ động cùng nàng ta nói chuyện, trong lúc nhất thời, cũng nhận ra hứng thú đã tiêu tanmột phần.
Nhưng mà nàng sớm nên nghĩ đến, thân là dâu con của hoàng thất này, có ai là thiện nam tín nữ đâu?
Quả nhiên, không bao lâu sau, Tam hoàng phi đã tạo cơ hội cho nàng mình bắt chuyện với nàng ta, Tam hoàng phi mời nàng cùng Tịch Nhan chọn kịch. Tuy rằng miệng thì nói chuyện khách sáo với các nàng, nhưng trong ngữ khí lại mang theo sự chế nhạo, tuy rất lãnh đạm, nhưng Đạm Tuyết đều nghe ra được. Những nàng dâu trong hoàng thất sở dĩ chế nhạo hai người nàng, đơn giản là vì hai người, một người bị hủy dung, người còn lại thì xuất thân thấp hèn.
Đạm Tuyết thấy Tịch Nhan do dự hồi lâu, cũng đoán được ít nhiều suy tư trong lòng nàng, nhớ đến lần trước Hoàng Phủ Thanh Thần từng kể cho mình việc Tam hoàng tử qua được cửa ải của Tam hoàng phi để cưới sườn Vương phi là chuyện nói lớn không lớn nói nhỏ không nhỏ, bèn vươn tay lên, lấy thẻ bài vở "Vấn Nguyệt" đưa cho Tịch Nhan: "Tỷ tỷ, tỷ thấy vở này thế nào?"
Tịch Nhan quay đầu lại nhìn nàng. Không biết vì sao, trực giác của Đạm Tuyết mách bảo nàng cũng rất tò mò về bản thân mình, nhưng mà nàng vẫn không chắc chắn, chỉ thản nhiên dời tầm mắt, nhìn về phía sân khấu phía xa xa kia.
Kết quả là vở "Vấn Nguyệt" kia được chọn, quả nhiên là phần thưởng to lớn dành cho hai nàng, Đạm Tuyết chỉ cảm thấy người bên cạnh bỗng nhiên rất hưng trí, theo dõi rất hứng thú, phấn chấn, trong lòng không hề có một tia ganh tỵ nào, mà ngược lại, dâng lên một cảm giác vui mừng không lý giải được.
Nàng chỉ cảm thấy bản thân rất muốn kết giao với vị Quận chúa Tây Càng này, một là vì công tử, hai là vì nàng Quận chúa này là người thú vị, ba, có lẽ bởi vì thủ đoạn của Hoàng Phủ Thanh Vũ sử dụng để khiến nàng phải gả cho Hoàng Phủ Thanh Thần.
Đạm Tuyết cũng không biết đây là lý do kiểu gì, nhưng trong lòng lại hiện ra suy nghĩ này, nhớ đến nụ cười tao nhã vô hại của Hoàng Phủ Thanh Vũ, lại không nhịn được mà xiết chặt chiếc khăn trong tay.
Lúc rời khỏi phủ Tam hoàng tử, Đạm Tuyết chỉ chào mỗi Tịch Nhan, nghe thấy giọng nói trong trẻo của nàng đáp lại, trong lòng hai người bắt đầu hiểu nhau, sau đó, Đạm Tuyết rời đi trước.
Đi qua cửa phủ, lại chỉ nhìn thấy xe ngựa, không thấy bóng dáng của Hoàng Phủ Thanh Thần đâu.
Xa phu nhìn thấy nàng, cuống quít chào đón:"Cửu hoàng phi, cửu gia cùng các vị hoàng tử khác nghị sự phảivới nhau, nên lệnh cho nô tài đưa Cửu hoàng phi hồi phủ trước."
Nghị sự. Khóe miệng Đạm Tuyết gợi lên một ý cười lạnh lùng bởi vì lý do công khai kia, chỉ sợ lý do thật sự chính là tìm niềm vui mới. Nhưng mà bất luận hắn làm việc gì, nàng cũng không màng hỏi đến, chỉ lên xe ngựa đi thẳng một đường hồi phủ.
Quả nhiên, nàng vừa mới ngủ không bao lâu, thì nghe được gian ngoài truyền đến tiếng bước chân, có thị nữ nhẹ nhàng gọi một tiếng "Cửu gia", sau đó cửa phòng bị đẩy ra.
Cả người Hoàng Phủ Thanh Thần toàn mùi rượu, nghiêng ngả lảo đảo đi đến góc giường, nắm lấy tay nàng: "Đứng lên hầu hạ ta!"
Trong lòng Đạm Tuyết hơi co rút lại, trên mặt lại vẫn là vẻ đạm mạc, đành ngồi dậy, chuẩn bị cởi áo giúp hắn.
Nhưng mà tay nàng vừa mới chạm được đến đai lưng của hắn, hắn lại đột nhiên vươn tay ra, nhanh chóng cởi trung y của nàng ra. Thân mình Đạm Tuyết lập tức cứng đờ, hồi lâu sau, mới chậm rãi thả lỏng, mặt không biến sắc tiếp tục mặt cởi đai lưng cho hắn.
"Ta chỉ hỏi nàng một câu, nàng có nguyện ý hay không?" Hoàng Phủ Thanh Thần nhìn dáng vẻ lãnh đạm của nàng, dường như đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Mắt Đạm Tuyết trầm xuống nhìn hắn một cái, biết hắn nếu không chiếm được đáp án nhất định không cam lòng, rốt cuộc thản nhiên mở miệng: "Không."
Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Thần dường như hơi cau lại một lát, nhưng rốt cuộc không nói thêm câu nữa, khép quần áo đang mở rộng của nàng lại, lấy đai lưng của mình trong tay nàng, xoay người ra khỏi cửa.
Đêm nay, Hoàng Phủ Thanh Thần cả đêm chưa về, còn Đạm Tuyết thì thức trắng đêm.
Ngày mới lại đến, vẫn không có việc gì làm, nàng bỗng cầm lấy bộ đồ thêu đang làm dở dang, rồi chợt nhớ đến Hoàng Phủ Thanh Thần muốn một cái hà bao, trong lòng lại than khổ, một lúc sau bèn đứng dậy đi tìm một miếng vải và cuộn chỉ, bắt đầu thêu một áng mây cát tường trên chiếc hà bao của hắn.
Mà sau ngày hôm ấy, bóng dáng của Hoàng Phủ Thanh Thần lại một lần nữa không hề xuất hiện trong phòng nàng.
Hà bao đã thêu xong từ lâu, Đạm Tuyết cũng không phải không nghĩ tới việc sai người đưa cho hắn, dù sao việc này cũng do mình đáp ứng hắn. Nhưng mà nếu làm như vậy, lại sợ hắn hiểu lầm điều gì, nếu lặp đi lặp lại nhiều lần, đối với hắn là một loại tra tấn, mà với nàng, cũng sẽ là một loại tra tấn.
Vì thế hà bao kia, Đạm Tuyết chỉ đem nó đặt trong hộp thêu thùa, chờ một ngày có lẽ sẽ có cơ hội đưa cho hắn. Chẳng qua là có một lần, một thị nữ tay chân lóng ngóng dọn dẹp phòng mà không cẩn thận làm rớt hà bao kia xuống đất, sắc mặt Đạm Tuyết nhìn không ổn lắm, bản thân cũng không hề hay biết, thị nữ kia cũng đã sợ đến mức sắc mặt hơi thay đổi.
← Ch. 095 | Ch. 097 → |