Vay nóng Homecredit

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 090

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 090
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Shopee


Đại hôn của Hoàng đế, khắp chốn đều mừng vui, trong cung cũng theo lệ miễn lâm triều ba ngày.

Ngày hôm sau, khi Tịch Nhan tỉnh lại trong Dực Khôn cung, nàng phát hiện mình vẫn đang gối đầu lên khuỷu tay của Hoàng Phủ Thanh Vũ. Mà hắn cũng đã tỉnh dậy rồi, đôi mắt hé mở, vươn tay ôm nàng thật chặt, thấp giọng nói: "Đừng nóng vội, nghỉ ngơi thêm nữa đi."

Nhưng Tịch Nhan bất luận như thế nào cũng ngủ không được, trong lòng hoàn toàn nhớ tới hai đứa con, nhất là Bất Ly, đã gần nửa năm không gặp mặt con bé. Tịch Nhan liền lay tỉnh hắn: "Đừng ngủ nữa, ta muốn đi xem các con."

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc miễn cưỡng ngồi dậy: "Gấp gì chứ, về sau hai đứa con mọi lúc mọi nơi đều ở bên cạnh nàng, cũng không cần phải vội vàng thêm một lát đâu."

"Các con ở bên cạnh chàng nên chàng đương nhiên nói như vậy!" Tịch Nhan tức giận ném cái gối mềm ở trên người hắn, gọi người tiến vào hầu hạ.

Vào hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng không chỉ có cung nữ, còn có thêm hai mama có vẻ mặt hiền lành, cùng nhau hành lễ với Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan sau đó liền đi tới bên giường thu dọn, một bên thu dọn, một bên ở trên giường tìm kiếm cái gì đó.

Tịch Nhan nhìn vào gương thấy được động tác của các mama, trên mặt bất giác nóng lên, quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ đang đứng ở một bên được cung nữ hầu hạ thay quần áo.

Hai mama ngập ngừng đứng đó, vẻ mặt khó xử nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng......"

Thực rõ ràng, các nàng muốn tìm cái gì đó mà không tìm được. Tuy rằng hiện giờ Thái hoàng Thái Hậu gần như bị giam lỏng, nhưng ở trong cung vẫn có rất nhiều cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ được, chính là ngày thứ hai sau đêm động phòng, phải trình lên chiếc khăn trắng có dấu vết chứng tỏ trinh tiết của nữ tử.

Nhưng các mama tựa hồ đã quên Tịch Nhan từ sớm cũng đã gả cho Hoàng Phủ Thanh Vũ một lần rồi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ đạm mạc ngẩng đầu lên, ánh mắt sắc bén đảo qua trên người hai mama kia, hai mama nhất thời giật mình, lại hành lễ, rồi lui ra ngoài.

Đợi cho các cung nữ hầu hạ rửa mặt chải đầu cũng đều lui ra, Tịch Nhan mới cười lạnh một tiếng nói: "Chàng xem kìa, mọi người trong hoàng cung này vẫn xem ta là yêu nghiệt."

Chính là nàng vô nguyên vô cớ chết đi sống lại, đã vậy hình dáng còn giống với Lăng tần trước kia như đúc, những người không biết nội tình làm sao không nghi ngờ đây?

Tịch Nhan trở nên buồn bực, vung tay áo lên: "Chàng đừng lấy quy củ trong cung này đến áp bức ta, cũng đừng cho các phi tần của chàng hành lễ thỉnh an với ta, ta nhận không nổi đâu!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ không khỏi cười khẽ một tiếng: "Làm gì có ai nói gì chứ, chỉ có nàng miên man suy nghĩ thôi." Nói xong, hắn liền đi về phía Tịch Nhan, ôm chặt lấy nàng, cười nhẹ nói: "Thay vì nghĩ ngợi những điều đó, chi bằng nàng nên ngẫm lại chuyện chúng ta nói đêm qua, suy nghĩ xem nên hăng hái học tập như thế nào không phải tốt hơn sao?"

Khuôn mặt Tịch Nhan bỗng dưng đỏ lên, rốt cuộc nhịn không được bật cười, đánh nhẹ vào ngực hắn: "Mau đi xem các con kìa."

Hai người cùng nhau đến Tây Lục cung, vừa mới đi vào cửa cung, từ xa liền nghe được tiếng khóc nháo của Bất Ly, bất giác Tịch Nhan bước nhanh hơn, bước vào cửa điện: "Làm sao vậy?"

Trong điện khi tất cả các nô tỳ nhìn thấy nàng, vội vàng quỳ xuống thỉnh an, Bất Ly vốn đang khóc nháo cũng dừng bặt lại, đầu tiên là nheo nheo mắt, sau đó mới thét chói tai vươn người về phía Tịch Nhan: "Mẫu thân!"

Tịch Nhan vội ôm cô bé vào trong lòng, vừa đau lòng vừa vui sướng dỗ dành: "Ly nhi, làm sao vậy?"

Bất Ly không ngừng khóc, giọng nói đứt quãng: "Phụ thân không tốt, phụ thân không cần Bất Ly cùng đệ đệ...... Mẫu thân cũng không cần Bất Ly......"

Tịch Nhan nhất thời cáu giận liếc mắt nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, trong lòng biết nhất định từ ngày hôm qua hắn liền đem dấu Bất Ly ở trong cung, không cho cô bé tới gặp mình, vì thế mới làm cho Bất Ly khóc đến như vậy.

Ôm Bất Ly dỗ dành hồi lâu, cuối cùng mới làm cho cô bé ngừng khóc, Bất Ly ủy khuất nhìn nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ, thì thào gọi một tiếng: "Phụ thân."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới mỉm cười tiến lên, từ trong lòng Tịch Nhan tiếp nhận cô bé, nói: "Ly nhi ngoan, phụ thân đã đáp ứng nhất định sẽ mang mẫu thân trở về ở cùng với Ly nhi, không phải sao?"

Bất Ly lúc này mới cười lên, vùi mặt vào gáy của Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Tịch Nhan nhìn cha và con gái âu yếm nhay, liền cấp tốc cho người dẫn mình đi gặp con trai. Vào phòng, liền nhìn thấy con đang nằm trên chiếc giường nhỏ, cao hứng cùng phấn chấn chơi đùa với món đồ chơi trong tay vú nuôi.

Gần ba tháng không gặp, cậu bé lớn lên rất nhiều, không còn nho nhỏ giống lúc mới sinh ra. Thấy Tịch Nhan, nụ cười trên khuôn mặt bầu bĩnh của cậu bé nhất thời càng vui vẻ, dường như biết nàng chính là mẫu thân.

Tịch Nhan nhịn không được bế cậu bé từ chiếc giường nhỏ lên, thật cẩn thận ôm vào trong lòng: "Bất Khí."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa vào cửa liền nghe được nàng gọi tên con, nhất thời nhướng mày: "Con có danh tự rồi, nàng kêu loạn gì vậy?"

Tim Tịch Nhan đập có chút mạnh và loạn nhịp, quay đầu lại: "Tên con là gì?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn về phía đứa bé trong lòng nàng, nhẹ nhàng nở nụ cười: "Nhật Hi. Hoàng Phủ Nhật Hi."

"Nhật Hi?" Tịch Nhan thích cái tên này, nhất thời vui sướng nở nụ cười, gọi hai tiếng, sau đó mới nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, "Khi nào thì chàng nghĩ ra cái tên này vậy, cũng không nói với ta một tiếng."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt cằm mình, cười đến thần bí khó lường: "Khi nào thì nghĩ ra? Không phải là tối hôm qua sao?"

Khuôn mặt Tịch Nhan lại lần nữa khắc chế không được hiện lên rặng mây đỏ.

Hai người cùng nhau chơi với các con sau đó dùng bữa trưa, hai đứa bé đều phải ngủ trưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ liền dẫn theo Tịch Nhan đi tản bộ trong Ngự hoa viên.

Hắn khó có được những lúc thanh nhàn, có thể giống như hôm nay ở cùng với nàng chỉ sợ không nhiều lắm, bởi vậy hai người đều phá lệ quý trọng, vừa đi vừa nói chuyện.

Tịch Nhan trong bộ cung trang màu đỏ, đi trong Ngự hoa viên dị thường đẹp mắt, huống chi còn có Hoàng Phủ Thanh Vũ ở bên cạnh, rõ ràng chính là trời đất tạo nên một đôi, nhiều cung nữ thái giám trong Ngự hoa viên đều nhìn say mê.

Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người dường như nhận ra một điều – thì ra, vị đương kim hoàng hậu nương nương này, chính là vị Lăng tần trước kia. Lăng Vi Chi, chính là Hoa Tịch Nhan. Không trách Hoàng Thượng thích như vậy, cũng không trách hắn dâng sính lễ làm cho người khắp cả thiên hạ đều nghẹn họng nhìn trân trối cưới nàng về Bắc Mạc, hơn nữa còn xây nên một tòa cung điện làm tẩm cung cho hoàng hậu.

Thì ra, đúng là thích như vậy.

*****

Vừa mới qua buổi trưa, ánh mặt trời đứng bóng trong Ngự trong hoa viên. Trong lương đình, Tịch Nhan dựa vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt có vẻ như không mở ra được, nhưng vẫn nghĩ về những lời nói trước kia của Thái hậu bèn đề cập: "Vậy Thái Hậu...... Thái hoàng Thái Hậu hiện nay vẫn ở trong cung sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vén vén sợi tóc bên tai nàng, nói: "Một tháng trước ta đã phái người đưa bà xuất cung rồi, để cho bà lên ở trên núi như cũ đi."

Tịch Nhan nghe xong, cảm thấy không khỏi khẽ buông lỏng, nhớ lại cuộc nói chuyện với Thái hoàng Thái Hậu lúc trước, trong lòng nhịn không được thổn thức, thấp giọng nói: "Thất lang, chàng không biết đâu, khi đó mỗi lần ta nhìn thấy bà ta, kỳ thật trong lòng đều rất sợ hãi...... Ta rất sợ bà ta đột nhiên lại nói cho ta biết tin tức gì xấu, vạn nhất bà ta nói ta không thể sinh Ly nhi hoặc là ta độc phát trước thời hạn, ta nghĩ khi đó ta khẳng định sẽ điên mất."

Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm mặc, chậm rãi hôn lên tóc mai của nàng, hồi lâu sau mới trầm giọng nói: "Nếu nói như thế, ta tình nguyện khi đó nàng bị điên."

Ít nhất, nàng không cần một thân một mình phải chịu đựng nhiều như vậy, còn muốn trăm phương ngàn kế làm cho hắn quên nàng.

Tịch Nhan tự nhiên biết ý tứ của hắn, cũng chỉ mỉm cười: "Kỳ thật, như vậy cũng tốt. Ít nhất để cho ta biết ta cũng không phải yếu ớt như trong tưởng tượng của mình." Cuối cùng, nàng thở dài một hơi, lại nói: "Lúc còn ở Đại Sở, ta thường nằm mộng thấy chàng. Nhưng ta lại không biết chàng là ai. Lần đó ở trên đường thấy chàng, chàng lại xoay người bước đi...... Lúc ấy, ta chỉ cảm thấy giống như đất trời sụp đổ, ở trên đường trước mặt người nhiều như vậy mặt liền bật khóc. Hiện tại ngẫm lại, thật đúng là dọa người."

Hoàng Phủ Thanh Vũ lại lâm vào trầm mặc, chậm rãi ôm nàng càng chặt.

Hắn không phải không biết nàng từng chịu nhiều đau khổ, nhưng nàng chưa bao giờ ở trước mặt hắn nhắc tới một lời. Có lẽ hôm nay bầu không khí quá mức thoải mái, có lẽ là hai người quá mức hòa hợp, nàng bất giác kể lại những chuyện cũ cho hắn nghe. Mà mỗi một câu nói của nàng, tâm của hắn liền mạnh mẽ chấn động một lần, rất đau.

"Nhan Nhan." Thanh âm của hắn trầm thấp, thì thào gọi ra.

"Ừ?"

Hắn lại dừng lại, hồi lâu sau, cho đến khi Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn về phía hắn, hắn mới thấp giọng nói: "Ta sẽ không để cho nàng chịu ủy khuất nữa."

Tịch Nhan tươi cười sáng bừng cả khuôn mặt: "Ta tin tưởng chàng!"

Hắn cũng cười khẽ ra tiếng, không để ý đến các cung nữ chung quanh, chậm rãi cúi đầu, in lên đôi môi của nàng.

Tịch Nhan lặng lẽ đưa mắt nhìn xem mọi người chung quanh, phát hiện những người đó đều cúi đầu, lúc này nàng mới đột nhiên mở miệng ra, cắn thật mạnh xuống môi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sau đó liền dựa vào trong lòng hắn cười ha hả.

Hắn hơi có chút trách cứ nhìn nàng một cái, Tịch Nhan chậm rãi cong cong khóe miệng, hắn lập tức cười rộ lên, giả vờ như cái gì cũng chưa phát sinh.

Đúng lúc này, lại nghe thấy cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân vội vàng, Tịch Nhan vừa quay lại nhìn thử xem, chỉ thấy Thập Nhị vội vã chạy tới, hơi thở vẫn còn hào hển, cũng không thèm hành lễ, buột miệng nói: "Thất ca, không tốt rồi! Cửu ca đã quay về, còn tìm đến phủ của Nam Cung ngự, coi bộ là huynh ấy muốn giết Nam Cung Ngự!"

Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức nhảy dựng lên, còn chưa kịp mở miệng, Hoàng Phủ Thanh Vũ đã cầm lấy tay nàng, lạnh nhạt nói: "Gấp cái gì, ta mang nàng cùng đi nhìn xem là được."

**********

Bên ngoài phủ của Nam Cung Ngự đã bị thị vệ do Hoàng Phủ Thanh Thần mang đến bao vây xung quanh, trên tay của những thị vệ ở vòng trong cùng, ai ai cũng đều giơ cao cây đuốc.

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần tối tăm, sai người đem chiếc ghế bành đặt ở trước phủ Nam Cung Ngự, còn bản thân mình an vị ở nơi đó, nhìn cử phủ đóng chặt, mắt phượng hẹp dài khẽ nheo lại, vừa tuấn mỹ, lại vừa nguy hiểm.

Phía sau bỗng dưng có tiếng xe ngựa vang lên, hắn cũng không thèm quay đầu lại.

Tịch Nhan nhảy xuống xe ngựa liền nhìn thấy tình hình như vậy, vội vàng tiến lên, nhìn nhìn khuôn mặt Hoàng Phủ Thanh Thần. Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần lạnh lùng lướt qua nàng, chỉ một thoáng cảm Tịch Nhan thấy hàn khí bức người, ha ha nở nụ cười hai tiếng, xoay người hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa đi tới, lúc này mới nói với Hoàng Phủ Thanh Thần: "Ngươi không phải đi tìm Đạm Tuyết sao? Có tìm được không?"

Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Thần phút chốc biến đổi, trên mặt nhất thời càng u ám, chỉ vào Tịch Nhan, bộ dáng tựa hồ hận đến mức không thể đem nàng bóp chết. Nhưng nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày phía sau Tịch Nhan, nên chỉ oán hận vung tay áo lên, quay đầu nhìn cửa phủ như cũ.

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn một cái, chỉ thản nhiên nói: "Theo ta tiến cung."

"Không." Hoàng Phủ Thanh Thần gọn gàng, dứt khoát cự tuyệt, "Hôm nay hoặc là Nam Cung Ngự đi ra, hoặc là đệ thiêu cháy phủ đệ của hắn, không có con đường thứ ba."

Tịch Nhan lập tức liền hiểu được hắn tất nhiên là không tìm được Đạm Tuyết, lại trút giận trên người Nam Cung Ngự, nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: "Đáng thương cho Đạm Tuyết."

Ánh mắt âm lãnh của Hoàng Phủ Thanh Thần lại lần nữa chuyển về phía nàng, thanh âm cũng cực độ âm lãnh: "Ngươi nói cái gì?"

"Nói ngươi khốn khiếp!" Tịch Nhan không chút khách khí đánh vào đầu của hắn một cái, Hoàng Phủ Thanh Thần nhất thời đứng bật dậy, "Loảng xoảng" một tiếng liền rút bội kiếm trên người ra.

"Lão Cửu!" Hoàng Phủ Thanh Vũ một tay kéo Tịch Nhan bảo vệ ở sau người, lạnh lùng nói, "Đệ muốn làm cái gì?"

Gân xanh trên tay Hoàng Phủ Thanh Thần xuất hiện, chỉ hung hăng nhìn Tịch Nhan.

Tịch Nhan ỷ vào Hoàng Phủ Thanh Vũ che chở cho mình nên không sợ chết, nhô đầu ra nói: "Ta nói Đạm Tuyết thật sự là đáng thương, Nam Cung Ngự tốt như vậy, cô ta lại cố tình thích một kẻ vừa xấu xa vừa ngu ngốc lại không giữ mình trong sạch như tên Cửu gia nhà ngươi! Nếu cô ta tiếp tục thích Nam Cung Ngự thì tốt rồi!"

Kiếm trong tay Hoàng Phủ Thanh Thần bỗng dưng rung rung, rơi xuống đất. Hắn có chút không thể tin nhìn Tịch Nhan: "Ngươi nói cái gì?"

Tịch Nhan khẽ ngẩng mặt lên, bộ dáng dào dạt đắc ý: "Nói cái gì? Lời hay chỉ nói cho người tốt nghe, cũng không giống với người nào đó, cho tới bây giờ không chịu gọi ta một tiếng Thất tẩu, còn thiếu chút nữa là dùng tên bắn chết ta, cho tới bây giờ còn thường xuyên muốn giết ta."

"Ngươi --" Hoàng Phủ Thanh Thần cơ hồ khắc chế không được lập tức nổi giận ngút trời, nhưng nhìn thấy ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ngày càng lạnh, nên vẫn bắt buộc mình khắc chế xuống, nhìn Tịch Nhan vẫn trốn ở phía sau hắn, cắn răng nói, "Ngươi vừa mới nói Đạm Tuyết cái gì?"

Đúng lúc này, cửa phủ đang đóng chặt lại đột nhiên mở ra, người từ bên trong đi ra không phải Nam Cung Ngự thì còn là ai?

Có lẽ đã lâu Tịch Nhan không gặp hắn, bởi vậy thấy hắn đi ra, liền bất giác đứng thẳng thân mình nhìn về phía nơi đó, thấy Nam Cung Ngự giống như không thèm quan tâm đến tình hình trước cửa phủ, chỉ nghiêng người mỉm cười nói với người đang từ trong bước ra: "Đi đường bình an, không tiễn."

*****

Khi người đi từ trong ra ngoài chậm rãi xuất hiện ở trong mắt mọi người, Tịch Nhan nhịn không được thân mình cứng đờ, lui từng bước về phía sau.

Trên mặt người đó vẫn mang chiếc mặt nạ màu bạc, vẫn mặc bộ quần áo trắng mộc mạc như trước, khiêm tốn chào cáo biệt với Nam Cung Ngự, sau đó quay đầu lại, khi nhìn thấy Tịch Nhan, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi đi xuống, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan, vén áo làm động tác muốn choàng quỳ xuống: "Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương."

Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, ngăn lại động tác muốn quỳ xuống của hắn, chỉ thản nhiên nói: "Đều là người trong nhà cả, Thập Lục thúc không cần đa lễ."

Tử Ngạn lúc này mới đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tịch Nhan.

Tịch Nhan cùng hắn đã vài năm không gặp nhau, hôm nay gặp lại, đôi mắt của hắn vẫn trong suốt như lúc ban đầu, chỉ là trải qua nhiều năm tháng nên lắng đọng lại, không còn ngây thơ giống như lúc trước. Nhưng khi nhìn chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, Tịch Nhan cảm thấy tâm mình giống như bị người ta hung hăng nắm chặt, không thể thở nổi.

Có lẽ sắc mặt của nàng thật sự quá khó xem, vẻ mặt Tử Ngạn có chút xấu hổ, bèn nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng, thần muốn đi về Lăng Tiêu sơn, xin cáo lui trước."

Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, Tử Ngạn quay đầu liền đi ngay. Tịch Nhan rốt cuộc khắc chế không được, nhấc chân đuổi theo: "Tử Ngạn!"

Khi cách mọi người một quãng khá xa, Tử Ngạn chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, hồi lâu sau cười khổ ra tiếng: "Nhan Nhan, ta nghĩ là nàng đã không còn nhận ra ta."

Tịch Nhan nhìn hắn, thế nhưng không biết nên nói cái gì, hồi lâu sau, ánh mắt vẫn dừng lại trên chiếc mặt nạ màu bạc, thấp giọng nói: "Vì sao không cho Nam Cung Ngự chữa khỏi mặt của huynh?"

Tử Ngạn thản nhiên nở nụ cười: "Không cần đâu, Nhan Nhan. Khuôn mặt này là đẹp hay là xấu, kỳ thật cũng không trọng yếu." Hắn tựa hồ biết Tịch Nhan không lời nào để nói, sau khi nói xong, lại tiếp tục nói, "Ta bây giờ vẫn ở trên núi, hầu hạ mẫu hậu. Thân thể mẫu hậu càng ngày càng kém, bà lại không chịu uống thuốc, có lẽ sẽ không qua được bao lâu...... Ta ở bên cạnh bà cũng có thể làm tròn đạo hiếu, không phải sao?"

Tịch Nhan tỉnh táo lại, trầm mặc gật gật đầu.

Tử Ngạn vừa cười cười, nói: "Nàng trở về thì tốt rồi, ta biết Lão Thất...... Hoàng Thượng, nhất định sẽ đối xử rất tốt với nàng, ta cũng an tâm."

Tịch Nhan vẫn chỉ gật đầu, cố nén lệ trong măt, nói: "Tử Ngạn, huynh cũng phải sống tốt nhé."

"Ừ." Tử Ngạn lên tiếng, mỉm cười nói, "Ta phải đi rồi."

Tịch Nhan nhìn hắn xoay người, nhìn hắn càng đi càng xa, cảm thấy tấm lưng kia vô cùng thê lương, làm lòng nàng tràn đầy lạnh lẽo.

Tử Ngạn đưa lưng về phía nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ còn vẻ mặt mờ mịt. Đi được một lúc lâu sau, mới đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, bật cười to, chân bước nhanh hơn.

Chờ Tịch Nhan trở lại cửa phủ, Nam Cung Ngự đã đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi người nói với hắn gì đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẫu nhiên gật đầu một cái. Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần đang đứng ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa thấy Tịch Nhan đi tới, lập tức tiến lên kéo nàng sang một bên, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đem những lời vừa rồi nói rõ ràng một lần nữa cho ta nghe."

Tịch Nhan liếc mắt xem thường: "Cửu gia, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn muốn ta nói như thế nào nữa?"

Hơi thở của Hoàng Phủ Thanh Thần có chút hổn hển, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ không cam lòng cùng ủy khuất giống như một tiểu hài tử: "Nếu ngươi nói là sự thật, vậy vì sao nàng trốn tránh để ta tìm không thấy? Ta lật tung toàn bộ Đại Sở, nhưng không tìm thấy nàng!"

Tịch Nhan nhịn không được nắm chặt đấm tay, tức giận nói: "Bản thân ngươi đã làm chuyện gì mà mình không biết sao? Nàng vì sao không chịu gặp ngươi, ngươi hẳn phải rõ ràng hơn so với tất cả mọi người!"

Nàng bỗng nhiên đề cao thanh âm làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Nam Cung Ngự đều nhìn qua, Nam Cung Ngự cười nhẹ, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi đi tới, kéo nàng ôm vào trong lòng, cười nhẹ nói: "Tốt lắm, nàng xem nàng đều đã bức lão Cửu thành cái dạng gì rồi."

Bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này quả thật là thê lương, Tịch Nhan chỉ bĩu môi: "Là ta buộc hắn sao? Là hắn tự tìm đó chứ!"

Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục không thể nhịn được nữa, sai người kéo ngựa đến, xoay người liền phóng lên lưng ngựa, phóng thật nhanh rời khỏi nơi này.

Nam Cung Ngự lúc này mới đi lên, nhìn Tịch Nhan cười nói: "Cũng may muội tới đúng lúc, bằng không hôm nay phủ đệ này của ta khó có thể giữ được."

"Đương nhiên." Tịch Nhan khẽ ngẩng đầu lên, "Huynh là sư huynh ta mà, không giúp huynh ta còn giúp ai?"

Nam Cung Ngự cúi đầu nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh cũng mỉm cười.

Thật ra Tịch Nhan rất thích phương thức Hoàng Phủ Thanh Vũ ở cùng Nam Cung Ngự như hiện nay, hai người trên danh nghĩa là quân thần, nhưng lại rõ ràng vừa là bằng hữu vừa đối địch với nhau. Loại quan hệ này thực kỳ diệu, nhưng lại vô cùng hài hòa. Mà hai nam nhân kia cũng vô cùng ăn ý, vẫn duy trì này sự hài hòa này.

Sau khi cáo biệt với Nam Cung Ngự, Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chờ xe đến để rời đi, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm vó ngựa phóng như bay tới.

Người tới vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lập tức xoay người xuống ngựa, Tịch Nhan vừa thấy quần áo trên người người đó, dĩ nhiên biết hắn là Lý thị vệ của hoàng lăng Đông Giao, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, ở một nơi nào đó giống như bị ai bóp chặt sinh đau.

Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng trầm xuống: "Có chuyện gì?"

"Bẩm Hoàng Thượng, một canh giờ trước Tấn Dương công chúa đã...... hoăng......" [hoăng: qua đời]

Tịch Nhan cảm thấy trong đầu "Ông" một tiếng, liền không còn nghe thấy điều gì nữa cả. Sau một trận trời nghiêng đất ngả, nàng nghe thấy thanh âm lo lắng của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Nhan Nhan?"

Tịch Nhan bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía hắn một cách khó khăn, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng: "A?"

Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ cất giấu nỗi khổ riêng, nhìn nàng, thấp giọng nói: "Ta cho bọn họ đưa nàng hồi cung trước, ta muốn qua bên kia nhìn xem một chút."

Tịch Nhan cảm thấy trong lòng mình hỗn loạn như ma ám, không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ mờ mịt đi theo thị vệ dẫn đường tiến về phía trước.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vội sai người dẫn ngựa đến, xoay người phóng lên lưng ngựa, vừa muốn đánh ngựa rời đi, Tịch Nhan lại đột nhiên xoay người, chạy nhanh tới, thở phì phò nhìn hắn: "Đưa ta cùng đi với."

Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, do dự một lát, rốt cục vẫn vươn tay đi, kéo nàng lên lưng ngựa, sau đó một đường đánh ngựa chạy như điên, chạy về hướng hoàng lăng Đông Giao.


Chiến Giới 4D
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)