← Ch.082 | Ch.084 → |
Niềm hạnh phúc càng ngọt ngào khi trải qua sự chia cắt sẽ càng làm cho người ta cảm thấy mềm yếu vô lực.
Tịch Nhan hiện nay chính là bị vây trong sự vô lực như vậy, suốt ngày giống như bị mất hồn, vô tâm vô lực. Hoàng Phủ Thanh Vũ vừa đi một tháng đã bặt vô âm tín, nàng liền trở nên ủ rũ.
Hoa Quân Bảo nhìn thấy tình hình như thế, chỉ cảm thấy rất buồn cười, nhưng cũng không đành lòng, rốt cuộc vung ngự bút lên, đồng ý cho Tịch Nhan xuất cung đi du ngoạn một chút, nhưng với điều kiện tiên quyết là phải đi cùng hoàng quý phi của hắn đến dâng hương trong miếu.
Tuy nói Tịch Nhan xưa nay cảm thấy loại chuyện này không có gì vui vẻ cả, nhưng cũng tốt hơn bị đè nén ở trong cung, nàng liền mang theo Bất Ly đi cùng với hoàng quý phi họ Hạ kia xuất cung.
Vị Hạ quý phi này lớn hơn Tịch Nhan hai tuổi, trước khi Tịch Nhan gả đến Bắc Mạc đã biết nàng, nhưng cũng chưa bao giờ nói với nhau quá hai câu. Lúc này bởi vì Hoa Quân Bảo phân phó riêng muốn nàng ta chăm sóc tốt cho Tịch Nhan, nên lần đầu tiên thật sự trò chuyện với Tịch Nhan. Tinh thần của Tịch Nhan vẫn không tốt, lâu lâu mới trả lời một câu, còn Bất Ly lại cùng nàng ta nói huyên thuyên không ngừng.
Khi đến ngôi chùa của hoàng gia, Bất Ly hết sức kích động nhìn đám hòa thượng đang ngồi niệm kinh, Tịch Nhan cảm thấy vô cùng phiền chán đi theo vị Hạ quý phi kia vào Đại Hùng bảo điện, nhìn thấy Hạ quý phi cho tất cả cung nữ lui ra, tự mình thắp hương quỳ lạy, dáng vẻ yểu điệu làm cho Tịch Nhan khẽ cười lên: "Cô cầu xin gì vậy?"
Hạ quý phi sau khi dâng hương xong mới quay người lại nhìn về phía nàng, cười nói: "Cũng không sợ cô chê cười, ta cầu xin Phật tổ phù hộ, cho ta sớm ngày sinh hạ Lân nhi cho Hoàng Thượng."
"A." Tịch Nhan bừng tỉnh đại ngộ, giương mắt nhìn pho tượng phật bằng vàng ròng, nhất thời cũng nhịn không được tâm tư khẽ lay động.
Hoàng Phủ Thanh Vũ từng nói qua muốn thêm đứa con nữa, muốn đứa con so chính nàng sinh ra, nhưng hiện nay hắn đã rời khỏi rồi, không biết năm nào tháng nào mới gặp lại, đứa bé này chỉ sợ phải hẹn lại rất lâu. Kỳ thật, làm sao nàng không nghĩ tới việc sinh thêm đứa con cho hắn chứ?
Hạ quý phi thấy bộ dáng của nàng như vậy không khỏi nở nụ cười: "Làm sao vậy? Nếu không, cô cũng thành tâm cầu xin xem?"
Tịch Nhan khẽ bĩu môi: "Ta không tin chuyện này." Huống chi, cầu xin phật tổ, nàng có thể cùng ai sinh chứ?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi có chút hoảng hốt, lúc đi ra đại điện đột nhiên liền bị vấp bậc cửa cao cao thiếu chút nữa ngã sấp xuống đất, may mắn là thị vệ ngoài cửa kịp thời đỡ lấy, thật vất vả đứng vững lại được, nhưng lại cảm thấy váng đầu hoa mắt, ngực cũng khó chịu, khó chịu cơ hồ muốn nôn ra.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt Tịch Nhan liền trở nên trắng bệch.
Hạ quý phi thấy thế sợ tới mức sắc mặt cũng đều thay đổi, e sợ nếu nàng có chuyện gì xảy ra, Hoa Quân Bảo sẽ trách tội xuống dưới, nên vội vàng sai người chuẩn bị xe ngựa hồi cung.
Ngồi trên xe ngựa Tịch Nhan cảm thấy rất buồn ngủ, Bất Ly thấy sắc mặt nàng không tốt nêm cũng ngậm chặt chiếc miệng nhỏ nhắn không nói được một lời.
Xe ngựa một đường trở lại trong cung, Hạ quý phi một mặt dặn dò người đưa Tịch Nhan trở về Triêu Dương điện, một mặt lại sai người đi thỉnh ngự y, sau khi sắp xếp xong mọi thứ mới tự mình đi tìm Hoa Quân Bảo.
Tịch Nhan trong lúc mơ mơ màng màng được dìu trở về tẩm cung, cảm thấy có ngón tay của ai đó đặt trên mạch đập ở cổ tay mình, nàng thấy thật phiền chán, lầu bầu một tiếng: "Tránh ra, thật sự là làm cho người ta chán ghét......"
Ngự y kia vừa mới kiểm tra mạch tượng của nàng xong, nhất thời sợ tới mức sắc mặt đều thay đổi, liên tục lui vài bước sau đó vội quỳ trên mặt đất, nhưng không dám ngẩng đầu lên.
Khi Hoa Quân Bảo vội vàng chạy đến liền nhìn thấy tình hình như vậy, còn tưởng rằng là thân thể Tịch Nhan xảy ra chuyện lớn gì, vội nhanh chóng tiến lên xem xét Tịch Nhan, sau đó quay đầu nhìn ngự y kia: "Lý Xá Nhân, thân thể quận chúa xảy ra chuyện gì?"
Lý ngự y sợ tới mức đầu đầy mồ hôi, nghe xong lời này lại càng run lẩy bẩy: "Hoàng Thượng, thần...... Thần không dám nói."
"Làm càn!" Hoa Quân Bảo quát lạnh một tiếng, "Ngươi muốn trẫm trị tội ngươi phải không?"
"Hoàng Thượng thứ tội, Hoàng Thượng thứ tội...... Quận chúa, có thai......" Lý ngự y sợ tới mức cơ hồ muốn nằm rạp xuống đất, sau khi nói xong câu đó, cả người đều dán xuống đất, chờ đợi hoàng đế giáng tội.
Ai nấy đều biết quận chúa Tích Nhan sau khi chết đi sống lại đã quay về cung hơn mấy tháng, nhưng hiện nay, nàng lại có mang hơn một tháng! Việc này chỉ có hai khả năng -- thứ nhất, quận chúa dâm loạn chốn cung đình, tư thông với nam tử bên ngoài đến nỗi có thai ngoài ý muốn; Thứ hai, có thể là...... con của Hoàng Thượng?
Thế nhưng bất luận là khả năng nào cũng đều là cấm kỵ trong cung không thể để cho người ngoài dèm pha được, Hoàng Thượng muốn bảo vệ sự trong sạch của hoàng thất chỉ sợ sẽ lựa chọn hy sinh một ngự y nho nhỏ như hắn!
Lý ngự y gần như tuyệt vọng quỳ gối nơi đó, phía phòng trong, Hoa Quân Bảo nhìn Tịch Nhan nằm mê man trên giường đột nhiên cười ha hả: "Ngươi nói là thật sự sao?"
"Vi thần không dám lừa gạt Hoàng Thượng." Lý ngự y lạnh run, thân thể nhịn không được co rút lại.
Hoa Quân Bảo khắc chế không được cười to, nhìn tiểu Bất Ly mang vẻ mặt mờ mịt đang canh giữ ở bên giường, bỗng nhiên vươn tay ra nhéo nhéo khuôn mặt của Bất Ly, thấp giọng nói: "Ly nhi, con nhìn thấy không, trong bụng mẫu thân của con hiện tại có một đứa bé so với con còn nhỏ hơn nữa."
Bất Ly phút chốc mở to hai mắt, vừa cởi giầy liền leo lên giường, không chút do dự tiến vào ổ chăn của Tịch Nhan.
Hoa Quân Bảo ở bên ngoài, nhìn thấy thân mình nho nhỏ của Bất Ly ủi tới ủi lui ở trên bụng Tịch Nhan, nhịn không được lại bật cười ha ha lần nữa, lúc này mới nhìn về phía Lý ngự y, nói: "Lý Xá Nhân, trẫm ra lệnh cho ngươi từ nay về sau phải chiếu cố quận chúa cho thật tốt, an tâm an thai cho quận chúa, nhưng tuyệt đối không được tiết lộ nửa câu việc quận chúa có thai ra ngoài. Nếu không, trẫm sẽ trị tội khi quân!"
Lý Xá Nhân vốn tưởng rằng mình chắc hẳn sẽ phải chết không thể nghi ngờ, đột nhiên nghe những lời nói này, nhất thời mừng rỡ cúi đầu tạ ơn: "Tạ Hoàng Thượng ân điển, tạ Hoàng Thượng ân điển, vi thần đương nhiên tuân mệnh!"
Hắn nhất thời nghĩ đến bản thân mình tìm được đường sống từ trong chỗ chết, làm sao còn có tâm tư đi quan tâm đứa nhỏ trong bụng Tịch Nhan đến tột cùng là của ai, lau mồ hôi lạnh, đi ra cửa sai người chuẩn bị thuốc dưỡng thai.
Cùng lúc đó, từ trong ổ chăn Bất Ly ló đầu ra, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn nhó giống cái bánh bao, bất mãn nhìn Hoa Quân Bảo: "Cậu Quân Bảo, cậu gạt con. Con đã tìm nhưng không có tiểu hài tử!"
Hoa Quân Bảo lại lần nữa ôm bụng cười ha hả.
Tịch Nhan vẫn đang trong cơn mê man, cảm thấy bên tai không ngừng có người ầm ỹ, hơn nữa vừa mới bị Bất Ly ép buộc một phen, giờ này khắc này đột nhiên nghe được tiếng cười của Hoa Quân Bảo, nàng không biết vì sao đột nhiên liền từ trong mê man tỉnh lại, vừa nhìn thấy Hoa Quân Bảo, liền cầm lấy gối đầu ném về phía hắn: "Hoa Quân Bảo, huynh ầm ỹ đủ chưa?"
*****
Bất Ly vừa nhìn thấy Tịch Nhan tỉnh lại, lập tức lại nhào vào trong lòng Tịch Nhan: "Mẫu thân, cậu Quân Bảo lại gạt con."
Nghe vậy, Tịch Nhan lập tức ôm chặt nữ nhi: "Ly nhi, hắn lừa con chuyện gì?"
Bất Ly vươn tay ra chạm vào bụng Tịch Nhan, nói: "Cậu nói nơi này của mẫu thân có đứa bé còn nhỏ hơn so với Bất Ly, nào có đâu?"
Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó vội cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Bất Ly: "Cái gì?" Kế đến, nàng lại ngẩng đầu nhìn về phía Hoa Quân Bảo, vẫn còn thất thần: "Đứa bé nào?"
Hoa Quân Bảo bỗng dưng thở dài một hơi, nhún nhún vai nói: "Ta làm sao mà biết đứa bé nào, thật sự là kỳ lạ!" Dứt lời, hắn xoay người liền rời khỏi tẩm cung của Tịch Nhan.
Tịch Nhan nhìn bóng dáng hắn rời đi, lại nhìn ánh mắt của tiểu Bất Ly, trong lòng bỗng dưng hiểu ra một chuyện, giống như mây mù được xua tan, nhìn thấy bầu trời trong xanh. Tịch Nhan chậm rãi xoa xoa bụng mình, ngay cả nụ cười cũng có chút nơm nớp lo sợ, lo sợ mình hiểu lầm, lo sợ mình đã đoán sai điều gì.
"Mẫu thân!" Bất Ly thấy nàng mỉm cười, rồi lại ngưng cười, nhịn không được lôi kéo tay áo của nàng, "Người làm sao vậy?"
Những cảm xúc tích tụ trong nội tâm Tịch Nhan bao lâu nay rốt cuộc không thể kiềm chế được nữa, lòng nàng một lần nữa nổi lên gợn sóng. Bao nhiêu kinh hỉ cùng chờ mong như vậy, từ sau khi Hoàng Phủ Thanh Vũ rời đi chưa từng xuất hiện qua. Nàng nhịn không được một tay ôm lấy nữ nhi vào trong lòng, rốt cuộc bật cười ra tiếng, nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nữ nhi, thấp giọng nói: "Ly nhi có muốn thêm một đệ đệ hoặc muội muội không?"
"Nó sẽ chơi với con sao?" Bất Ly tò mò mở to hai mắt nói.
"Đương nhiên." Tịch Nhan cười nhéo nhéo chiếc mũi của Bất Ly, bỗng nhiên nhớ tới tượng phật trong chùa hôm nay, trong lòng vô cùng cảm khái, làm sao có thể linh nghiệm như vậy chứ? Nàng chỉ thoáng nghĩ ở trong lòng thôi, thế nhưng thật sự lại có đứa bé này! Xem ra, nàng nên bảo Hoàng Phủ Thanh Vũ dùng vàng để đúc một pho tượng Phật tổ mới được!
"Con muốn con muốn!" Bất Ly lập tức ở trên giường nhảy dựng lên, "Ở nơi nào, mẫu thân, đệ đệ muội muội ở nơi nào?"
Tịch Nhan một lần nữa ôm nữ nhi vào trong lòng, khẽ cười nói: "Nó nha, bây giờ vẫn còn chưa tới...... Không đúng, là đã đến đây, nhưng con vẫn chưa thể nhìn thấy nó, chờ thêm một thời gian nữa, chín tháng sau, Ly nhi có thể gặp được rồi, mẫu thân cũng có thể gặp được nữa."
Tịch Nhan nhịn không được thở phào nhẹ nhõm, ý cười nơi khóe miệng muốn dấu cũng dấu không được.
Nếu Hoàng Phủ Thanh Vũ biết được tin tức này, không biết sẽ có biểu tình gì?
**********
Bước vào tháng Chín, qua mùng Chín tháng Chín, thời tiết cũng càng ngày càng lạnh. Nghe nói đại quân Bắc Mạc đã chiếm được gần hai phần ba quốc thổ Đại Sở, mà Đại Sở hiện chỉ còn hơn mười tòa thành, nhưng vẫn ương ngạnh chống cự như cũ.
Lúc nghe được tin tức này, Tịch Nhan đang ngồi trên gường ở trong phòng, mày nhíu chặt bày ra vẻ mặt không được hài lòng, bỗng nhiên cầm lấy chén trà trên bàn ném xuống đất.
Nàng vừa phiền chán vừa lo lắng cho Nam Cung Ngự, mặt khác, là đứa bé trong bụng càng ngày càng lớn kia!
Đứa nhỏ đã hơn bốn tháng, thế mà Hoàng Phủ Thanh Vũ lại vẫn không có một chút tin tức truyền đến, thậm chí ngay cả đôi câu vài lời cũng đều không cho người mang đến. Cho nên về chuyện đứa bé này, cũng bởi vì nàng nhất thời giận dỗi nên cũng không cho người đi báo tin cho Hoàng Phủ Thanh Vũ. Nàng vốn nghĩ đợi đến lúc gặp mặt sẽ cho hắn một sự kinh hỉ, không ngờ đợi mãi mà ngày này vẫn chậm chạp chưa đến, ngược lại sự nhẫn nại của nàng cũng bị tiêu tan hết!
Nguyên ngày nay, Tịch Nhan thật vất vả mới có một chút tinh thần, liền ở phòng trong chơi cờ cùng với Bất Ly. Cả hai mẹ con, mẹ đi một bước, con đáp trả một bước vô cùng tiêu sái, thường thường sẽ đòi đi lại, trong phòng tràn ngập tiếng cười náo loạn ngây ngô cùng tiếng thét chói tai náo nhiệt của Bất Ly với Tịch Nhan.
Trong lúc hai mẹ con người tranh ta đoạt vô cùng hưng phấn, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa rất nhỏ. Tịch Nhan không cần nhìn cũng biết giờ này là thời gian Lý ngự y đưa thuốc dưỡng thai tới, nên cũng không ngẩng đầu lên nói: "Vào đi." Một khác nàng vẫn cùng Bất Ly nghiên cứu ván cờ trên bàn như cũ.
Sau đó cửa bị đẩy ra, rồi nhanh chóng được đóng lại ngay, nhưng cả nửa ngày vẫn không hề có động tĩnh. Tịch Nhan cũng không thèm để ý tới, chỉ phân phó một câu: "Ngươi đặt thuốc trên bàn là được, ta lập tức sẽ uống ngay."
Đúng lúc này, tiểu Bất Ly bỗng dưng ngẩng đầu lên, nhìn phía sau của Tịch Nhan, đầu tiên là sửng sốt, sau đó bỗng dưng hô to một tiếng: "Thập Nhất thúc!"
Tịch Nhan vội vàng quay đầu lại, nhất thời sợ tới mức ngây người.
Nàng nhìn thấy một nam tử trẻ tuổi, tuấn lãng đứng cách giường không xa, hơi có chút khiếp sợ nhìn cái bụng nhô cao của nàng.
Đợi đến khi phục hồi tinh thần lại, Tịch Nhan bỗng dưng kinh hãi nhận ra nam tử này nàng đã từng gặp qua! Lúc trước lúc còn ở hoàng cung Đại Sở, ban đêm hắn đã đột nhập vào tẩm điện của nàng, gọi nàng là Thất tẩu, nhưng lúc đó nàng lại không biết hắn là ai! Giờ này khắc này, nghe Bất Ly gọi hắn là Thập Nhất thúc, mới bừng tỉnh đại ngộ, áp chế sự kinh hãi trong lòng, nói: "Thì ra đệ chính là Thập Nhất a."
Thập Nhất nhìn nàng, còn chưa kịp nói chuyện, từ trên giường Bất Ly đột nhiên đã nhảy dựng lên, vươn tay ra muốn hắn ôm. Lúc này Thập Nhất mới tiến lên, ôm Bất Ly vào trong lòng, nói đùa đôi câu cùng cô bé, mới ngồi xuống đối diện với Tịch Nhan, ánh mắt trong suốt: "Thất tẩu, tẩu vẫn không nhớ rõ ta sao?"
Tịch Nhan một tay chống má nhìn Bất Ly đang thuần thục làm nũng ở trong lòng hắn, nghe được câu hỏi của hắn mới phục hồi tinh thần lại, có chút xấu hổ lắc lắc đầu, đột nhiên mạnh chợt lại điều gì: "Hoàng Phủ Thanh Vũ cho đệ đến sao?"
Thập Nhất gật gật đầu, ánh mắt bất giác lại dời về phía bụng Tịch Nhan, có chút chần chờ: "Thất ca không nói cho đệ biết, thân mình của Thất tẩu không tiện."
Tịch Nhan vừa nhìn thấy trong lòng tràn đầy nỗi vui mừng, nhưng bỗng nhiên nghe được lời hắn nói, sự cáu giận do chờ đợi lại dâng lên: "Đương nhiên, ta căn bản không muốn nói cho chàng! Nếu chàng vẫn bặt vô âm tín, ta sẽ chờ sau khi sinh đứa bé này ra rồi dẫn theo Bất Ly gả cho người khác!"
Nói xong, nàng mới phát giác Thập Nhất cùng Bất Ly đều kinh ngạc nhìn mình, lúc này mới kinh ngạc nhận thấy ngữ khí mới vừa rồi của mình có bao nhiêu không tốt, nhịn không được xấu hổ đỏ mặt, thấp giọng lầu bầu nói: "Nhìn xem chàng tra tấn ta thành cái dạng gì rồi!"
*****
Thập Nhất phục hồi tinh thần lại, sau khi hết kinh ngạc, trên mặt vẫn mang vẻ mối rối, tim đập có chút mạnh và loạn nhịp như cũ.
Trước và sau khi mất trí nhớ, nàng quả nhiên là hai người khác nhau rất lớn. Có lẽ sau khi nàng mất trí nhớ, tâm trí cũng giống như cô gái mười sáu tuổi lúc ban đầu chăng? Nhưng điều duy nhất không thay đổi là sự lo lắng của nàng đối với Thất ca không hề thay đổi.
Thập Nhất nhịn không được nhớ tới những lời nói của nàng với hắn lúc trước khi Tịch Nhan quyết ý rời đi, hắn nghĩ đến có chút thất thần, sau một lúc lâu mới nhớ tới mình muốn nói gì: "Nếu Thất ca biết Thất tẩu lại mang thai nữa tất nhiên sẽ vô cùng vui mừng."
Tịch Nhan một bên thu thập bàn cờ, một bên nhìn về phía Thập Nhất, nói: "Không phải chàng phong cho đệ là trấn nam đại nguyên soái sao? Làm thế nào đệ lại có thể xuất hiện ở nơi này? Có phải xảy ra chuyện gì hay không?"
"Chiến sự với Đại Sở tạm dừng. Quân ta liên tục đại chiến nhiều trận, cũng là thời điểm nghỉ ngơi hồi phục. Dù sao hiện nay Đại Sở giống như cá nằm trong chậu rồi." Thập Nhất vừa nói, vừa nhìn sắc mặt của Tịch Nhan.
Quả nhiên, khi Tịch Nhan nghe được câu nói cuối cùng của hắn, sắc mặt hơi đổi, tay cũng dừng một chút.
Nàng rốt cuộc vẫn không thể chịu đựng được nữa, mở miệng nói: "Nam Cung Ngự thế nào?"
Thập Nhất dừng một chút mới nói: "Hắn chắc hẳn vô cùng tốt, điều binh khiển tướng, bày trận vẫn tài tình như cũ, không hỗ danh hiệu 'Chiến thần'."
Tịch Nhan cười cười có chút khó khăn: "Chỉ tiếc vẫn nhiều lần bại trận trong tay đệ. Nay danh hiệu này có phải nên thay đổi người hay không?"
Thập Nhất lắc đầu: "Đại Sở chiến bại, nguyên nhân không phải do hắn, mà ở chỗ quân đội Đại Sở đã sau khi trải qua thất bại trong lần Thất ca ngự giá thân chinh trước, quân tâm sớm bị tan rã, giống như năm bè bảy mảng. Đệ bất quá chỉ có vận khí tốt thôi."
Trong trí nhớ của Tịch Nhan tuy rằng không có sự tồn tại của hắn, nhưng chỉ vài câu nói ngắn ngủi của hắn, nàng liền cảm thấy hắn là một người chu toàn mà cẩn thận, làm cho người ta an tâm, không khỏi nói tiếp: "Vậy sau khi các người đánh bại Đại Sở, sẽ đối xử với Nam Cung Ngự như thế nào?"
Thập Nhất nhìn nàng thật sâu một cái, nhưng không trả lời vấn đề của nàng, mà chỉ thấp giọng nói: "Thất tẩu, Thất ca bị bệnh."
Tịch Nhan lập tức cứng người lại, các quân cờ trong tay lập tức ào ào rơi xuống, sau đó nàng vội vàng nắm chặt cổ tay áo của Thập Nhất, la lên: "Bị bệnh? Bệnh gì? Thân thể của chàng không phải khỏe lắm sao? Làm sao có thể đột nhiên bị bệnh?"
Thập Nhất thấy nàng bối rối vô thố như thế, vội hỏi: "Thất tẩu, tẩu chớ quá lo lắng, đúng như lời của tẩu nói, thân thể của Thất ca khỏe lắm, lần này, tất nhiên là không có chuyện gì rồi."
Kỳ thật mới đầu cũng không phải bệnh nặng gì, chỉ là ngoại cảm phong hàn, uống hai bát thuốc đã chuyển biến tốt lắm. Hoàng Phủ Thanh Vũ liền sớm ấn định lịch trình, trước xuất cung đi đến Đại Sở, hội hợp cùng đại quân của Thập Nhất, tự mình giám quân, mục tiêu là sớm ngày chiếm được hơn mười tòa thành trì cuối cùng của Đại Sở. Không ngờ trên đường bệnh tình tái phát, hắn lại nhất định không chịu nghỉ ngơi, vừa hội hợp với đại quân liền liên tiếp hai ngày thao luyện quân đội, buổi tối lại thức đêm phê chữa tấu chương từ trong triều đưa tới, do đó, dù thân mình làm bằng sắt cũng không chịu nổi, đêm đó liền sốt cao không dậy nổi, mấy ngày trôi qua cũng không chuyển biến tốt được.
Tịch Nhan mặc dù không thông thạo y lý, nhưng vừa nghe Thập Nhất nói như vậy, liền cảm thấy bệnh tình của hắn quả thực rất nghiêm trọng, huống hồ, hắn còn phái Thập Nhất tới gặp nàng, có thể thấy được tình hình cũng không chuyển biến tốt! Tịch Nhan lập tức liền vội vàng hỏi: "Vậy nên làm như thế nào cho phải? Ngự y nói như thế nào? Nay chàng thế nào rồi?"
Thập Nhất dừng một chút, mới nói: "Thất ca cốn dặn dò đệ lặng yên đón Thất tẩu đi phía nam hội hợp với huynh ấy, nhưng hiện nay, thân mình Thất tẩu......"
Tịch Nhan lập tức liền đứng dậy: "Ta không có gì không tiện. Đệ dẫn ta đi gặp chàng, lập tức phải đi!"
Mặc dù ngoài miệng Hoa Quân Bảo nói sẽ giám sát chặt chẽ Tịch Nhan nhưng mà trên thực tế từ sau khi Tịch Nhan có thai, hắn vẫn để cho Tịch Nhan đầy đủ tự do, bởi vậy nếu Tịch Nhan muốn rời cung, thật sự cũng không phải là việc gì khó, huống chi có Thập Nhất âm thầm tương trợ, đêm hôm đó, Tịch Nhan liền mang theo Bất Ly lặng lẽ lên xe ngựa rời khỏi Tây Càng dưới sự hộ tống của Thập Nhất, một đường hướng trại hoa nằm ở khu vực biên giới của Bắc Mạc cùng Đại Sở.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dưỡng bệnh ở nơi đó.
Dọc theo đường đi, Tịch Nhan luôn chê xe ngựa được chậm, hận không thể chạy nhanh đến tại hoa, còn Thập Nhất lại lo lắng cho thân thể của nàng nên luôn dặn dò xa phu đi chậm một chút.
Tốc độ lúc nhanh lúc chậm như vậy đối với Tịch Nhan mà nói quả thật là một sự tra tấn, cũng may Thập Nhất biết nàng sốt ruột, nên tận lực lựa chọn đường ngắn nhất từ Tây Càng đến trại hoa, cho nên chỉ mất một tháng là đến nơi!
Ngày đến được trại hoa, thân thể vốn mỏi mệt không chịu nổi của Tịch Nhan rốt cuộc khôi phục lại tinh lực, nắm chặt tay Bất Ly, e sợ mình sẽ nghe được tin tức gì xấu. Bàn tay của Bất Ly bị nàng nắm phát đau, nhịn không được "Ôi" một tiếng: "Mẫu thân, đau."
Tịch Nhan lúc này mới phục hồi tinh thần lại, vội buông nữ nhi ra, lại ôm cô bé vào trong lòng, nhịn không được nhắm mắt lại trong lòng không ngừng âm thầm niệm Phật.
Vào hoa thành, Thập Nhất liền tự mình đánh xe ngựa hướng về sơn trang Hoàng Phủ Thanh Vũ đang dưỡng bệnh.
Vừa xuống xe ngựa, Tịch Nhan liền gấp đến độ nhìn chung quanh, Thập Nhất thấy thế, vội bế Bất Ly lên, nói: "Thất tẩu, tẩu đi theo đệ."
Hắn dẫn Tịch Nhan đi một đường đến hậu viện yên tĩnh, Tịch Nhan rất lo lắng, đi nhanh như bay, vài lần thiếu chút nữa vượt qua Thập Nhất, Thập Nhất nhìn thấy mà khiếp hãi: "Thất tẩu, tẩu chậm một chút."
Tịch Nhan làm sao chậm được chứ, mãi cho đến khi vào vào một hoa viên, theo hành lang gấp khúc, đến một thư phòng có cửa sổ đang đóng chặt, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền ra hai tiếng ho khan, lúc này nàng mới dừng chân lại.
Nhìn thấy sắp đến nơi, nàng đột nhiên lại dừng chân, Thập Nhất không khỏi quay lại nhìn về phía nàng, liền bắt gặp nàng dán người lên cửa sổ, hơi kiễng mũi chân, rõ ràng là đang nghiêng tai lắng nghe thanh âm bên trong.
Trong lòng Thập Nhất không khỏi chấn động, làm một động tác giữ yên lặng với Bất Ly, sau đó liền ôm cô bé lặng yên đi vào một căn phòng khác.
Tịch Nhan dán hai lỗ tai lên cửa sổ, ngoại trừ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng ho khan của Hoàng Phủ Thanh Vũ, còn lại là thanh âm dị thường trầm thấp có chút đứt quãng của hắn.
Nàng không biết hắn đang nói chuyện với ai, cũng không biết nội dung hắn nói là gì. Nhưng chính chỉ cần như vậy, cách một cánh cửa sổ nghe được thanh âm của hắn, những lo lắng cùng lo âu nhiều ngày qua rốt cuộc cũng dần dần tiêu tán, chậm rãi hóa thành hai hàng lệ tràn ra khóe mắt.
← Ch. 082 | Ch. 084 → |