Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí - Chương 069

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Vương Gia Thần Bí
Trọn bộ 147 chương
Chương 069
0.00
(0 votes)


Chương (1-147)

Siêu sale Lazada


Lâm Lạc Tuyết nhìn nàng hồi lâu, cũng không bảo Tịch Nhan bình thân, chỉ thản nhiên nhìn về một bên, giống như trong mắt căn bản không có Tịch Nhan tồn tại: "Ai vậy?"

Nàng hỏi như vậy, đương nhiên không phải đang hỏi Tịch Nhan, nhưng tất cả cung nữ phía sau nào có ai biết được Tịch Nhan, nên đều cúi đầu xuống. Chỉ có Yến Nhi đứng ở bên cạnh Lâm Lạc Tuyết cười lạnh một tiếng: "Bộ dáng như thế này chỉ sợ là yêu tinh thôi!"

Trong lòng Tịch Nhan cười lạnh, cũng không chờ nàng ta cho phép mình bình thân, liền đứng thẳng người dậy, lấy khăn tay phủi phủi cổ tay áo, thản nhiên nói: "Ta chính là một yêu tinh chuyên môn đến mê hoặc Thánh Thượng của nhà ngươi, ngươi có năng lực thì đuổi ta đi?"

Lâm Lạc Tuyết trong nháy mắt khẽ thay đổi sắc mặt: "Ngươi nói cái gì?"

"Làm càn!" Yến Nhi bỗng dưng quát một tiếng, "Ngươi có thân phận gì dám nói chuyện với Hoàng hậu nương nương như vậy?"

"Đó là mẫu thân của ta!" Đột nhiên gian, từ đâu truyền đến thanh âm non nớt của Bất Ly.

Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy vóc dáng nho nhỏ của Bất Ly đang chạy về phía mình, trong lòng bỗng dưng lo lắng: "Bất Ly, con chạy chậm một chút đi!"

Thế nhưng tiểu Bất Ly cũng đã đi tới trước mặt nàng, ngẩng đầu lên, ngọt ngào vừa cười vừa gọi: "Mẫu thân!"

Trong lòng Tịch Nhan chấn động, nhưng lại bất giác chậm rãi ngồi xuống, ôm cô bé vào trong lòng mình. Đây thật sự là nữ nhi của nàng sao? Bộ dáng của cô bé gần như đã nói lên tất cả, nhưng nàng cũng không còn nhớ rõ, ngay cả nữ nhìn của mình cũng không còn nhớ rõ.

Bất Ly cười hì hì tiến sát vào lòng Tịch Nhan, bỗng nhiên nhớ tới một chuyện, lại ngẩng đầu lên, đưa tay chỉ về phía Yến Nhi, lớn tiếng nói: "Ngươi, quỳ xuống!"

Mi tâm của Yến Nhi cứng lại, tâm không cam lòng không nguyện cắn môi dưới quỳ xuống.

Bất Ly lúc này mới tiến đến bên tai Tịch Nhan, thì thầm rất nhỏ: "Mẫu thân, con ghét người này nhất, chúng ta cùng nhau khi dễ nàng, có được không?"

Tịch Nhan nhìn đôi mắt đen láy giảo hoạt của cô bé, bỗng nhiên nở nụ cười, gật đầu "Ừ" một tiếng.

Trên mặt Bất Ly tràn ra nụ cười giống nàng như đúc, lại một lần nữa nhìn về phía Yến Nhi: "Này, mẫu thân ta bị đau chân, ngươi lại đây bóp chân cho mẫu thân ta đi!"

Tịch Nhan nao nao, không nghĩ tới cô bé còn nhỏ như vậy mà có thể nghĩ ra những chủ ý trêu chọc người khác, quả nhiên rất giống với mình, quả nhiên...... Rất có cái gọi là tiềm chất yêu nữ.

Bất đắc dĩ gợi lên nụ cười, Tịch Nhan cũng hơi nghiêng đầu nhìn Yến Nhi.

Yến Nhi gắt gao cắn môi dưới, nhìn nhìn Tịch Nhan, lại nhìn nhìn Bất Ly, cuối cùng đưa ánh mắt nhìn về phía Lâm Lạc Tuyết.

Lâm Lạc Tuyết khẽ cười lên: "Ly nhi, con ngoan, tay của Yến Nhi nhỏ, chỉ sợ không thể hầu hạ mẫu thân của con tốt được, bản cung sẽ cho người khác tới hầu hạ mẫu thân của con, được không?"

Trong mắt Tịch Nhan bỗng dưng hiện lên một tia giảo hoạt, cười nói: "Sao vậy, Hoàng hậu nương nương thấy ta không thể chịu được người có bàn tay to hầu hạ sao?"

"Đúng vậy!" Bất Ly vội tiếp lời nói, "Thân thể mẫu thân của mảnh mai, tay của cô ta thật vừa vặn!"

Sắc mặt Lâm Lạc Tuyết bỗng dưng trắng bệch.

Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu chiều Bất Ly, yêu chiều vô pháp vô thiên, nhưng cũng bởi vì hắn yêu chiều cô bé, cho nên trong hậu cung, bao gồm cả nàng ta là hoàng hậu đều dùng tất cả các phương pháp để lấy lòng Bất Ly. Thế nhưng tiểu nha đầu này quỷ kế đa đoan, thường xuyên khiến cho hậu cung gà bay chó sủa.

Lúc trước từng có một vị Lam tần, để lấy lòng cô bé đã mang cô bé đến ở trong cung điện của mình mấy ngày, cũng là vì có thể được Hoàng Thượng sủng hạnh. Nhưng mấy ngày trôi qua, Hoàng Thượng không nhìn thấy được, còn tẩm cung của nàng cơ hồ bị Bất Ly phá thành từng mảnh nhỏ.

Nghe nói sau đó Lam tần từng đi tìm Hoàng Phủ Thanh Vũ khóc lóc kể lể, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chỉ cười lớn ôm lấy Bất Ly, hỏi cô bé có chạm vào những thứ linh tinh bị thương hay không, đối với vị Lam tần kia lại không thèm để mắt tới như trước.

Từ đó về sau, trong hậu cung, còn còn có ai dám cố ý lấy lòng Bất Ly nữa, mỗi khi nhìn thấy cô bé cũng mau chóng tránh né chỗ khác.

Nhưng Lâm Lạc Tuyết dù sao cũng là một vị hoàng hậu, nàng ta cho rằng mình tuyệt đối không thể cúi đầu nhận thua với một tiểu nha đầu, cho dù Hoàng Phủ Thanh Vũ yêu chiều cô bé, nhưng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tuyệt đối tôn trọng mình, ngoại trừ sủng ái, tất cả những gì nàng nên có đều không hề thiếu. Như vậy ít nhất Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ không vì tiểu nha đầu này trở mặt với nàng.

Suy nghĩ như vậy nên sắc mặt trắng bệch của Lâm Lạc Tuyết nhanh chóng trầm tĩnh lại, cười lạnh một tiếng nói: "Yến Nhi, đứng lên."

Yến Nhi vội dập đầu tạ ơn: "Tạ ơn hoàng hậu nương nương."

"Không cho phép cô ta đứng lên!" Bất Ly thét to, "Ta muốn cô quỳ xuống!"

Lâm Lạc Tuyết khẽ hừ một tiếng: "Ly nhi, đây là người trong cung của ta, nên làm như thế nào không tới phiên con nói chuyện!" Ánh mắt của nàng khẽ đảo về phía Tịch Nhan, một lần nữa gợi lên ý cười, "Về phần mẫu thân của con, vô danh vô phận, dựa vào cái gì mà nói chuyện ở đây?"

Dứt lời, nàng ta dẫn theo Yến Nhi, ngẩng cao đầu nghênh ngang tiếp tục đi về phía trước.

Bất Ly tức giận đến hét to lên, Tịch Nhan chỉ ôm lấy đầu của cô bé, thấp giọng khuyên giải an ủi vài câu, đợi đến khi Lâm Lạc Tuyết đi ngang qua người mình, bỗng nhiên mỉm cười mở miệng: "Xem ra hoàng hậu nương nương cũng muốn ta đến hỏi Hoàng Thượng ban cho một danh phận sao? Ta nghĩ cũng nên như vậy, xin Hoàng hậu tỷ tỷ vì muội muội ban cho chủ ý, nên xin danh phận gì đây?"

Tịch Nhan vừa nói, vừa đem ánh mắt đặt lên cây trâm phượng hoàng trên búi tóc của Lâm Lạc Tuyết, khẽ nheo ánh mắt lại.

Lâm Lạc Tuyết rốt cuộc nhịn không giận đến mặt trắng bệch ra, ngẩng đầu nói: "Muốn danh phận gì, phải xem bản lãnh của ngươi! Bản cung chúc ngươi sớm ngày đạt thành nguyện vọng!"

"Tạ ơn Hoàng hậu tỷ tỷ." Tịch Nhan khẽ mỉm cười như trước, khóe miệng nhếch lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

Lâm Lạc Tuyết hung hăng vung tay áo, dẫn mọi người rời đi.

Đơi đến khi nàng ta đã đi xa, tiểu Bất Ly mới vỗ tay nở nụ cười: "Mẫu thân làm bà ta tức giận đến mặt mày trắng bệch, bạch diện hoàng hậu!"

Tịch Nhan thở phào một hơi, phục hồi tinh thần lại mới phát hiện mình lại xảy ra xung đột với một người hoàn toàn không quen biết, mà người đó lại là hoàng hậu. Có lẽ các nàng đã từng biết nhau, nhưng dù sao hiện nay nàng ta đối với mình cũng là người xa lạ, vì sao mình lại xúc động như vậy?

Nàng nhìn Bất Ly cười đến thoải mái trong lòng mình, rốt cuộc thở dài một hơi.

Vốn nghĩ đến chuyện này sẽ trôi qua như vậy, không ngờ buổi tối lại bị khơi lên nữa.

Lúc đó, Tịch Nhan đang cùng với Bất Ly dùng bữa. Nàng không biết cô bé thích ăn cái gì, liền kể ra một loạt các món ăn với cô bé, thế mới biết khẩu vị của cô bé với mình giống nhau như đúc! Nàng tựa hồ sắp khóc đến nơi, nhưng nhìn thấy Bất Ly đem khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy dầu mỡ kề sát mặt mình, muốn mình lau chùi cho cô bé, nàng nhịn không được khẽ bật cười, cầm lấy khăn tay lau mặt cho cô bé.

Đúng lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ đi đến.

Bất Ly liếc nhìn qua khóe mắt thấy vạt áo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, sắc mặt bỗng nhiên liền biến đổi, ngay sau đó liền giương giọng khóc lớn lên.

Ngay cả Tịch Nhan cũng bị kinh sợ, khăn tay dừng lại trên mặt cô bé, quên không lấy ra.

Hoàng Phủ Thanh Vũ bước nhanh về phía trước, ôm Bất Ly vào trong lòng, dùng những lời nói nhỏ nhẹ dỗ dành, ôn tồn hỏi: "Nói cho phụ thân biết, con làm sao vậy?"

Bất Ly vẫn khóc lớn như trước, nói đứt quãng không liền câu: "...... Bạch diện hoàng hậu...... Nha hoàn...... Khi dễ mẫu thân, khi dễ Bất Ly......"

Tịch Nhan vốn đang ngây người, một lần nữa lại bởi vì khiếp sợ mà càng thêm không thể nhúc nhích -- đây, thật sự là nữ nhi của mình sao?

Hoàng Phủ Thanh Vũ ôm Bất Ly ở trong phòng qua qua đi lại, một bên nhẹ giọng dỗ cô bé, một bên nhìn Tịch Nhan. Ánh mắt từ trên mặt của nàng chuyển qua búi tóc trên đầu, ánh mắt nhịn không được sáng ngời.

Kết quả là sau bữa tối ngày hôm đó, Yến Nhi liền bọ triệu đến Noãn các trong Khâm An điện.

Bất Ly kéo Tịch Nhan đến ngồi xuống nhuyễn tháp, còn mình thì cười hì hì dựa sát vào lòng mẫu thân, chỉ vào Yến Nhi nói: "Lại đây bóp chân cho mẫu thân của ta, mau một chút!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ an vị ở sau thư án, tuy rằng chưa từng ngẩng đầu lên, nhưng Yến Nhi cũng không dám lỗ mãng, ngoan ngoãn cúi đầu đi lên phía trước, quỳ xuống trước nhuyễn tháp, rút hài của Tịch Nhan ra, nhẹ nhàng xoa bóp.

Bất Ly vừa lòng nở nụ cười, lại lấy từ trong lòng ra một cửu liên hoàn, nói với Tịch Nhan: "Mẫu thân, chúng ta cùng chơi trò này đi."

Tịch Nhan liền cùng cô bé vừa nói vừa cười, vừa giải trò cửu liên hoàn.

Phía bên kia phóng, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt phức tạp nhìn về phía bên này.

Tịch Nhan giống như đã nhận ra điều gì, ngẩng đầu cùng hắn liếc mắt nhìn nhau một cái, lại cúi đầu xuống, cẩn thận cùng Bất Ly giải trò cửu liên hoàn.

Cho đến hai canh giờ sau, rốt cuộc Bất Ly mới chấp thuận cho Yến Nhi đã quỳ đến nỗi đầu gối đỏ bừng trở về, còn mình cũng nhào vào trong lòng Tịch Nhan giương chiếc miệng nhỏ nhắn ngáp một cái: "Mẫu thân, đêm nay con với người cùng nhau ngủ nhé? Đêm qua, con mơ thấy mẫu thân."

Tịch Nhan nhịn không được nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt của cô bé: "Mơ thấy mậu thân cái gì?"

"Thì nhìn thấy mẫu thân đó!" Bất Ly ngửa đầu lên, đôi mắt trong trẻo nhìn nàng, "Mẫu thân cười với con, chơi với con, còn nói không bao giờ xa con nữa."

"Khách" một tiếng, âm thanh truyền đến từ thư án của Hoàng Phủ Thanh Vũ bên kia.

Tịch Nhan cùng Bất Ly đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hắn chậm rãi bỏ cây bút không biết vì sao bị gãy trong tay xuống, đứng dậy, trầm giọng nói: "Ly nhi, thời gian đã trễ thế này, con nên trở về nghỉ tạm đi."

Bất Ly vội chui vào lòng Tịch Nhan: "Đêm nay con muốn ngủ với mẫu thân!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng dậy, đi đến bên nhuyễn tháp, mạnh mẽ bế cô bé từ trong lòng Tịch Nhan ra, thấp giọng nói một câu ở bên tai cố bé, Bất Ly rốt cuộc tâm không cam lòng không nguyện phất phất tay với Tịch Nhan: "Mẫu thân, vậy ngày mai người nhớ đến gặp Bất Ly nhé!"

Tịch Nhan cảm thấy một tiếng gọi "Mẫu thân" của cô bé càng ngày càng lọt tai, liền mỉm cười gật gật đầu: "Được."

*****

Đợi cho đến khi Hoàng Phủ Thanh Vũ đưa Bất Ly ra ngoài để trở về tẩm cung, lúc hắn quay lại Noãn các, Tịch Nhan cũng đứng lên, nhìn thấy hắn tiến vào liền nói thẳng: "Nếu ngài muốn ta ở tại chỗ này nửa năm, thì cũng nên an bài cho ta một chỗ ở chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhìn nàng một cái: "Ta lại nghĩ nàng sẽ hỏi ta một danh phận chứ."

Sắc mặt Tịch Nhan khẽ thay đổi, nói: "Ta chỉ là không thích hoàng hậu của ngài thôi, mới cố ý nói ra để chọc tức nàng ta."

"Ta biết rồi." Ngữ khí của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên như cũ, "Nàng vẫn còn chờ nửa năm sau trở về đoàn tụ rồi thành thân với sư huynh của nàng, phải không?"

Tịch Nhan cong cong khóe miệng, cắn răng không nói gì thêm.

Nếu thật sự từng là vợ chồng, vậy tình cảm của nàng đối với hắn là như thế nào? Vì sao lại bỏ hắn ra đi?

Hoàng Phủ Thanh Vũ lấy áo choàng treo trên cái giá bên cạnh, lúc này mới xoay người lại đi về phía nàng, đem áo choàng phủ trên vai nàng nói: "Đi thôi."

"Đi đến nơi nào?" Tim Tịch Nhan đập mạnh và loạn nhịp hỏi.

"Không phải muốn ta an bài chỗ ở cho nàng sao?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nói, sau đó nhấc chân rời khỏi Noãn các trước. Tịch Nhan khẽ cắn môi, bất đắc dĩ cũng đuổi theo phía sau.

Thật không ngờ, hắn lại lập tức đưa Tịch Nhan vào trong tẩm điện của hắn!

Tịch Nhan dừng chân lại, nhíu mi nói: "Không phải nơi này."

Không nên là nơi này. Bất luận như thế nào, cho dù nàng là thê tử của hắn cũng ngàn lần vạn lần không nên là nơi này. Huống chi, hiện nay nàng vẫn xem hắn là người xa lạ.

"Nơi này gần với tẩm cung của Bất Ly nhất." Hắn đưa lưng về phía nàng, không chút để ý nâng tay lên cởi cúc áo ở cổ tay ra, "Bất Ly đến đây tìm nàng tiện hơn, nàng muốn đi thăm con bé cũng gần mà."

Thì ra hắn yêu cầu mình ở lại chỗ này nửa năm, vì Bất Ly...... Vì nữ nhi của bọn họ......

Tịch Nhan thản nhiên rũ mắt xuống: "Vậy ngài cho ta đến tẩm cung của Bất Ly ở lả được rồi, không phải sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ rốt cuộc cũng xoay người lại, đi về phía nàng, vươn tay ra.

Tịch Nhan theo trực giác lui về phía sau từng bước, nhưng lại thấy miệng hắn bất giác gợi lên ý cười mỏng manh, dường như đang cười nhạo nàng, sau đó hắn đưa tay đến đầu của nàng, lấy cây ngọc trâm xuống.

Tịch Nhan bất giác nhớ tới những chuyện Ngân Châm từng kể với nàng lúc ban ngày, ánh mắt liền dừng lại trên cây ngọc trâm.

"Nàng chưa từng mang cây trâm mà ta tặng." Thanh âm của hắn rất thấp, rất nặng nề như một tiếng động đánh vào trong lòng người khác, "Cái gọi là yêu ai yêu cả đường đi, nếu không thích người đó, thì dù cho người đó có đưa gì cũng sẽ không thích, phải không?"

Trong lòng Tịch Nhan vừa mềm mại lại vừa cảm thấy ê ẩm, chua sót, nhìn vẻ mặt ôn hòa của hắn trước mắt, không biết vì sao nàng rất muốn khóc.

Hắn từng là trượng phu của nàng! Hắn chính là người thường xuyên xuất hiện ở trong giấc mộng của nàng! Bọn họ đã từng thân mật khăng khít!

"Ngài có bao nhiêu thích ta?" Còn chưa hiểu được bản thân mình đang suy nghĩ điều gì, nàng đã cúi đầu mở miệng hỏi ra.

Vấn đề này, nàng từng hỏi qua Nam Cung Ngự, nhưng khi một người lỗi lạc như Nam Cung Ngự đưa cho nàng đáp án, nàng cũng không tin tưởng, ngược lại tràn đầy sự khinh thường. Nay, nàng cũng có một chút tin tưởng, đồng thời trong lòng tràn ngập sự đau lòng.

Nay, nàng cũng đem vấn đề này ra hỏi hắn, không biết hắn sẽ cho mình đáp án như thế nào?

Nếu không phải thực thích, làm sao có thể Ngân Châm lại kể toàn những chuyện ngọt ngào như thế chứ?

Nếu không phải thực thích, làm sao có thể dung túng mình như thế, thậm chí đưa mình đến tẩm điện của hắn?

Nhưng mà, nếu thực thích, vì sao lại có thể để nàng rời khỏi chứ?

Hồi lâu sau, mới nghe được tiếng cười khẽ của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Có bao nhiêu thích nàng ư? Ta cũng không biết, chỉ là bản thân ta đã điên rồi, thực sự điên rồ nên mới thích nàng. Hiện tại ta thực rất hối hận lúc trước đã thích nàng."

Trong lòng Tịch Nhan giống như bị cái gì hung hăng đánh mạnh, chỉ thoáng mất đi tất cả thanh âm.

Hắn lại nói thực rất hối hận lúc trước đã thích mình ư? Vì sao? Bởi vì nàng đã phụ hắn sao? Bởi vì nàng trong lúc mất trí nhớ đã đồng ý thành hôn với Nam Cung Ngự sao? Hay là bởi vì điều gì khác?

Nàng nhịn không được chậm rãi cúi đầu, khóe mắt lại đột nhiên ẩm ướt, chậm rãi xoa đi mới giật mình nhận thấy bản thân đang rơi lệ!

Vì sao lại rơi lệ? Bởi vì hắn nói hắn hối hận đã thích mình sao? Từ trước tới nay Tịch Nhan chưa bao giờ cảm thấy mình không chỉnh tề, nên vội lau đi nước mắt, cúi đầu đứng ở nơi đó, dung nhan rất bình tĩnh, nhưng trong lòng lại không biết vì sao co thắt lại, không thể thả lỏng, rất khó chịu.

Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, nàng mới nhớ tới mình nên nói với hắn một chuyện, nên nàng vội chuyển sang đề tài khác, lúc ngẩng đầu lên, lại phát hiện ánh mắt thâm thúy của hắn vẫn dừng lại ở trên mặt mình, giống như đang cố nhìn thấu những suy nghĩ trong đầu nàng.

Trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên giật mình, bất ngờ thốt lên: "Đạm Tuyết cùng hài tử của ngài, ngài phái người đi đón chưa?"

Đúng rồi, nàng cơ hồ đã quên hắn còn có Đạm Tuyết, hắn còn có hậu cung phi tần của hắn. Làm sao có thể trông cậy vào việc hắn có bao nhiêu thích mình chứ? Thân là đế vương, có lẽ hắn đối với mỗi người đàn bà đều thích giống như nhau, tựa như Hoa Quân Bảo, đối với từng phi tần trong chốn hậu cung đều tốt, đây chính là thứ gọi là mưa móc cùng dính.

Tốt cuộc hắn cũng chậm rãi dời tầm mắt đi, thản nhiên nói: "Không có."

"Ngài không nghĩ tới đứa bé sao?" Tịch Nhan nhịn không được nói, "Làm sao ngài có thể nhẫn tâm như vậy?"

Làm sao có thể nhẫn tâm như vậy? Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi gợi lên ý cười: "Không thể sao? Dù sao người nhẫn tâm không chỉ riêng một mình ta."

Hắn đang nói nàng! Tịch Nhan lập tức lĩnh ngộ được hắn đang nói tới việc nàng từ bỏ Bất Ly lúc trước sao? Nhưng hiện nay cái gì nàng cũng không nhớ rõ, hắn nói với nàng như vậy, muốn nàng trả lời như thế nào đây?

Cuối cùng Tịch Nhan không thể nhịn được nữa, tháo một chiếc vòng phỉ thúy trên tay ra trực tiếp ném vào người hắn: "Đủ rồi! Ngài không cần ở nơi này ngụ ý châm chọc khiêu khích người khác! Ngài nói cho ta biết lúc trước vì sao ta lại bỏ đi, nếu là sai lầm của ta, ta sẽ thỉnh tội với ngài! Ngài không cần tra tấn ta, nếu muốn cho ta thuốc thì cứ cho ta, còn không thì thả cho ta đi!"

Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thản nhiên cười như cũ, nhưng lần này, ý cười lại mang theo một chút thê lương: "Nàng hỏi ta ư? Vấn đề này, không phải ta nên hỏi nàng sao? Nhan Nhan, lúc trước vì sao không thể không rời bỏ ta? Nam Cung Ngự đối với nàng mà nói đến tột cùng quan trọng như thế nào, đáng giá để cho nàng bỏ chồng bỏ con, liều lĩnh ra đi cùng hắn chứ?"

Nàng vì Nam Cung Ngự mà vứt bỏ hắn cùng Bất Ly sao?! Tịch Nhan khiếp sợ nhìn hắn, nói không ra lời.

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng tới gần nàng hai bước, cúi đầu nhìn nàng: "Nghĩ không ra sao? Không sao cả, ta sẽ cho nàng thời gian nửa năm, cho nàng từ từ nghĩ rõ ràng."

*****

Hoàng Phủ Thanh Vũ nói xong câu nói kia liền xoay người đi đến cửa tẩm điện, ra đến cửa, hắn còn quay lại nói: "Để cho Ngân Châm hầu hạ nàng nghỉ ngơi sớm một chút." Dứt lời liền lập tức rời khỏi.

Tịch Nhan vẫn còn kinh ngạc đứng nguyên tại chỗ, kinh ngạc đến thất thần.

Ngân Châm nhanh chóng đi vào, nhìn thấy bộ dáng ngơ ngác của nàng, vội tiến lên nói: "Sườn Vương phi, nghỉ ngơi sớm một chút đi."

Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy cách xưng hô này vô cùng chói tai, cắn răng nói: "Ngươi không nên gọi ta như vậy. Gọi ta là quận chúa được rồi."

"Quận chúa?" Ngân Châm kinh ngạc nhìn nàng.

Trong lòng Tịch Nhan lập tức liền sinh ra nghi hoặc: "Làm sao vậy? Ta không phải là quận chúa sao? Vậy ta đây là ai?"

Ngân Châm vội cúi đầu: "Nô tỳ không biết. Nô tỳ nghe nói người là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên với Hoàng Thượng, vẫn đi theo hầu hạ bên cạnh Thái hoàng Thái Hậu. Sau đó Hoàng Thượng cưới Hoàng hậu lập làm phi, nạp người làm sườn phi."

"Thanh mai trúc mã?" Trong đầu Tịch Nhan trở nên hỗn loạn, "Vậy ta đây tên gọi là gì?"

"Lăng Vi Chi."

Tịch Nhan đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức cười lạnh: "Ta họ Lăng sao?"

Ngân Châm lên tiếng, bỗng nói: "Kỳ thật Hoàng Thượng trước khi cưới Lâm hoàng hậu còn lấy một vị hoàng tử phi, chính là người được mệnh danh là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân Tịch Nhan quận chúa, nhưng sau đó, vị hoàng tử phi này đi về cõi tiên. Nô tỳ vào phủ trễ, cũng chưa từng gặp qua vị hoàng tử phi kia."

Tịch Nhan giờ này khắc này mới xem như hiểi rõ ràng một việc -- lúc trước nàng lấy thân phận quận chúa Tịch Nhan gả cho hắn làm phi, nhưng sau đó lại lấy thân phận Lăng Vi Chi gả cho hắn làm sườn phi? Thế nhưng nội tình trong đó đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Vì sao nàng lại sửa thành họ Lăng?

"Ngươi có biết ai tên là Lăng Chiếu không?" Tịch Nhan bỗng nhiên xoay người, nhìn Ngân Châm nói.

Ngân Châm nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới bừng tỉnh đại ngộ gật gật đầu: "Lăng Chiếu chính là Lăng Phò mã, là trượng phu của công chúa Tấn Dương!"

Lăng chiếu! Phò mã! Thì ra ông ta ở tại Bắc Mạc làm Phò mã! Tịch Nhan chỉ cảm thấy thân mình mềm nhũn, miễn cưỡng ngồi xuống nhuyễn tháp, trong đầu vang lên những tiếng ông ông, cả người hỗn loạn chưa từng có.

Vì sao Lăng Chiếu lại xuất hiện chứ? Là trùng hợp hay là cố ý, hay tất cả những chuyện này đều là một âm mưu?

********

Sang hôm sau, Tịch Nhan lại bị Bất Ly kéo đi Ngự hoa viên, nàng lại luôn cảm thấy không yên lòng.

Khuôn mặt đáng yêu tươi cười của Bất Ly không ngừng xuất hiện ở trước mắt nàng, trong cơn hoảng hốt nàng lại miên man suy nghĩ -- Bất Ly cùng mình có bộ dạng giống nhau như vậy, thật sự là nữ nhi của nàng sao? Hoặc là, cô bé cũng có thể có mối quan hệ khác với nàng?

Lăng Chiếu, Lăng Chiếu...... trong đầu Tịch Nhan liên tục lặp đi lặp lại cái tên này, nàng bất giác cắn răng, âm thầm xiết chặt nắm tay.

Bất Ly quay đầu lại nhìn thấy bộ dáng của nàng, bất giác sửng sốt: "Mẫu thân, người làm sao vậy?"

Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, đột nhiên kéo tay Bất Ly nói: "Ly nhi, trong hoàng cung này, con có những trưởng bối nào?"

"Rất nhiều a!" Bất Ly xòe bàn tay mũm mĩm bắt đầu đếm, "Đại bá, Nhị bá, Ngũ bá, Lục bá......" Đếm đến chỗ này, Bất Ly đột nhiên ngừng lại, nhỏ giọng với nói Tịch Nhan: "Mẫu thân, Lục bá là người bị thọt nha, còn có một bàn tay cũng bị tàn phế, con nghe người ta nói, là do Lục bá chọc phụ thân tức giận, mới biến thành như vậy!"

Tịch Nhan đương nhiên không có tâm tư nghe những chuyện này, lại nói: "Vậy ngoại trừ những bá bá và thúc thúc kia, con còn có nào trưởng bối nào không?"

Bất Ly nhăn nhăn khuôn mặt nhỏ nhắn, giống như suy nghĩ hồi lâu, mới đột nhiên nói: "Ngoại công hả?"

"Ngoại công?" Tịch Nhan nghe thấy thanh âm của mình có chút run run, "Ngoại công là người nào?"

Bất Ly nở nụ cười: "Ngoại công chính là phụ thân của mẫu thân nha, làm sao mẫu thân có thể không biết chứ?"

Tịch Nhan nở nụ cười một cách khó khăn nói: "Mẫu thân biết. Chỉ là mẫu thân đã lâu không gặp mặt ông ta. Ly nhi, ngoại công thường xuyên đến thăm con không?"

"Rất ít nha." Bất Ly bĩu môi nói, "Ngoại công tốt với con lắm, nhưng phụ thân dường như không thích ngoại công."

Tịch Nhan còn muốn hỏi vào điều, bỗng nhiên lại nghe thấy ngoài lương đình truyền đến một tiếng gọi có chút chần chờ: "Thất tẩu!"

Tịch Nhan cùng Bất Ly đồng thời quay đầu nhìn lại, Bất Ly lập tức vui mừng gọi một tiếng: "Thập Nhị thúc!"

Thập Nhị đến gần lương đình, xoa xoa đầu Bất Ly, sau đó mới nhìn Tịch Nhan: "Thất tẩu, thật đúng là tẩu! Đệ còn không tin, hỏi Thất ca huynh ấy cũng không nói!"

Hắn gọi mình là Thất tẩu sao? Tịch Nhan nghiền ngẫm cách xưng hô này, chậm rãi đứng dậy, mỉm cười nói: "Thập Nhị đệ đã lâu không gặp." Nói xong, Tịch Nhan lại nhìn về phía Bất Ly: "Ly nhi, con ra ngoài chơi đùa trước đi, mẫu thân có chuyện muốn nói với Thập Nhị thúc."

Bất Ly ở trong lòng Tịch Nhan nũng nịu một lúc mới chịu theo vú nuôi đi ra ngoài.

Thập Nhị bất giác ngẩn ra: "Thất tẩu muốn nói với đệ chuyện gì?"

Tịch Nhan chậm rãi nói: "Kỳ thật ta không biết đệ." Trong ánh mắt kinh ngạc của Thập Nhị, nàng tiếp tục nói: "Ta bị mất trí nhớ, chỉ nhớ rõ mình là quận chúa Tịch Nhan, ai là Hoàng Phủ Thanh Vũ, Bất Ly, đệ, toàn bộ ta đề không nhớ rõ. Nhưng hiện nay ta muốn biết, Hoa Tịch Nhan, Hoàng Phủ Thanh Vũ, Lăng Vi Chi, Lăng Chiếu đến tột cùng có quan hệ gì với nhau?"

Thập Nhị ngơ ngác nhìn nàng, giống như hồi lâu sau mới hiểu được nàng đang nói điều gì, hắn trầm ngâm hồi lâu mới mở miệng nói:"Mối quan hệ của bọn họ chỉ sợ ngay cả trước kia Thất tẩu cũng không biết. Thất tẩu, tẩu thật sự muốn nghe sao?"

Ánh mắt Tịch Nhan ngưng trọng lại: "Đúng."

Thập Nhị gật gật đầu, bỗng lên tiếng: "Nhưng Thất tẩu, tẩn nhất định không được nói với Thất ca là đệ kể cho tẩu nghe. Kỳ thật, đệ cũng mới biết được sau này, Thất ca thích tẩu từ rất lâu rồi, huynh ấy làm rất nhiều chuyện đều là vì có thể cưới được tẩu. Tuy rằng Thất ca chưa bao giờ thích nói thêm bất cứ điều gì, cụ thể huynh ấy làm những gì cũng không nói cho chúng đệ biết, nhưng cuối cùng huynh ấy thật sự làm cho tẩu gả đến Bắc Mạc."

"Tuy rằng các người từng có rất nhiều hiểu lầm, nhưng Thất tẩu, tất cả những chuyện Thất ca làm đều là vì tẩu." Thập Nhị dừng một chút, lại nói, "Lăng Chiếu là dượng của chúng ta, cuộc sống cô độc của tẩu ở Tây Càng ngần ấy năm, kỳ thật đều do Thất ca luôn luôn ngầm chiếu cố tẩu."


Meow! Sen Ơi Đừng Sợ
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-147)