← Ch.048 | Ch.050 → |
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng nở nụ cười, đưa tay xem xét mạch tượng của nàng rồi mới nói: "Thôi được rồi, ngại đắng thì không uống nữa. Ngân Châm, dọn chén xuống đi"
Từ nãy giờ, Ngân Châm đã xấu hổ đến đỏ cả mặt, nghe được lời đó, nhanh chóng bước lên thu dọn, rồi rời khỏi phòng
Tịch Nhan lúc này mới nhìn về phía hắn: "Chàng nói hôm nay cho ta đi thăm Thập Nhất, chàng lại nuốt lời"
"Không phải. Hôm nay thật sự ta ở Hàn Lâm viện rất bận, nàng yên tâm, có lão Cửu và Thập Nhị trông chừng đệ ấy mà." Dừng một chút, hắn lại nói "Hôm nay, Hoàng tổ Mẫu đến phủ, có nói gì không?"
Tịch Nhan đè nén sự tức giận: "Cũng chỉ nói những chuyện không đâu thôi, ta lười nghe."
"Ừ, không nghe cũng được" Hắn thản nhiên nói: "Bữa tối nàng đã ăn gì chưa?"
Tịch Nhan liền nói hết tên đồ ăn trên bữa tối cho hắn nghe, lại nói: "Chàng ăn không?"
"Ta đã ăn ở chỗ của Lạc Tuyết rồi." Hắn đứng dậy, thay đổi quan phục trên người ra.
"Thì ra chàng từ bên kia trở về." Tịch Nhan thấp giọng nói "Chàng và nàng ta cùng nhau ăn à? Chắc là chàng đút cho nàng ta ăn đúng không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi trở lại bên cạnh nàng, chôn mặt vào gáy nàng, hít mùi thơm trên người nàng một chút mới nói: "Nàng không phải đã tắm rồi sao? Sao có mùi chua như như vậy?"
"Trước giờ ta vẫn thế! Sao nào, bây giờ chàng mới ngửi được sao?" Tịch Nhan tức giận đẩy hắn ra.
"Thật ra ta mới biết đây thôi." Khóe môi Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhếch lên, ánh mắt toát lên vẻ u ám.
Tịch Nhan vừa nhìn thấy ánh mắt hắn thì hơi chột dạ, dừng lại một lát, mới lấy hết dũng khí nhìn thẳng vào hắn: "Đừng cho là ta không biết chàng nghĩ gì! Chàng đang suy nghĩ sở dĩ thái độ của ta đối với chàng đột nhiên thay đổi chắc hẳn là có ý đồ gì! Ta nói cho chàng biết, Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng đừng tưởng ta đã tha thứ cho chàng, ta vẫn nhớ rõ chàng kê đơn cho ta, gạt ta, lừa ta, giấu giếm ta, ép buộc ta. Hiện nay, khi ta nhìn thấy Thập Nhất và Mẫu Đơn vĩnh viễn bị ông trời chia cách, ta không muốn chúng ta cũng sẽ bị giống như hai người họ mà thôi! Ta chưa từng tha thứ cho chàng ngày đó chàng đã lừa dối ta!"
Tịch Nhan vốn định làm bản thân có thêm dũng khí, lý do khác là hy vọng có thể mượn đều này để đánh tan lòng nghi ngờ của hắn, nhưng không nghĩ đến khi nói xong những lời này cũng trở nên kích động, không kìm nén được khiến hốc mắt đỏ lên.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ có chút ngưng đọng, liền nhanh chóng ôm nàng: "Nàng lại suy nghĩ miên man rồi phải không? Ta nói nghi ngờ nàng khi nào chứ? Nàng đã muốn cùng ta hòa hợp, ta vui còn không kịp, chẳng phải sao?"
"Trong lòng chàng chắc chắn có nghi ngờ!" Tịch Nhan nức nở, hơi đánh vào ngực hắn, "Chàng không nói gì, tức là có nghi ngờ rồi!"
Hắn cầm tay nàng, hôn nhẹ tóc mai của nàng: "Không có đâu, cho dù có, thì giờ cũng không còn nữa."
Tịch Nhan vẫn giữ bộ dáng uất ức như cũ: "Về sau chàng còn gạt ta nữa không?"
"Không."
"Cũng phải hứa là không ép buộc ta nữa?"
"Ta hứa"
"Cho dù có xảy ra chuyện gì, chàng cũng phải nói rõ với ta?" Tịch Nhan bắt đầu được một tấc lại muốn thêm một thước.
Hắn do dự một lát, lại hàm hồ đáp ứng nàng.
Tịch Nhan chăm chú lắng nghe, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt sắc bén lạ thường: "Chàng từng có bao nhiều nữ nhân rồi?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩn ra, không hề nghĩ đến nàng bất thình lình sẽ đưa ra vấn đề này, mà chuyện này hai người cũng đã từng nói qua.
"Chàng nói sẽ không gạt ta nữa mà" Tịch Nhan bĩu môi, bày ra bộ dáng muốn uất ức bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu.
Hắn sao có thể không nhìn ra là nàng đang cố ý làm ra bộ dáng khoa trương chứ, nhưng mà lại cố tình hùa theo. Dừng một lát, hắn ho nhẹ một tiếng, ra vẻ mất tự nhiên liền quay mặt đi.
Tịch Nhan không hề bỏ sót bất kỳ cử chỉ nào, đột nhiên phát hiện, Hoàng Phủ Thanh Vũ, chàng... mà lại biết đỏ mặt.
Nàng dường như không thể khống chế nội tâm kinh ngạc và vui mừng về điều này, nhưng lại vẫn làm bộ dạng vẫn mất hứng: "Thực sự nhiều vậy sao, đếm đi đếm lại cũng không xong sao?"
"Không phải"
Rốt cuộc, Hoàng Phủ Thanh Vũ thấp giọng, không tình nguyện trả lời
"Chàng nói gì?" Tịch Nhan không thể ngờ được, hô lên một tiếng, "Không có sao?" Chợt nghi ngờ nhìn hắn, buồn bã nói: "Chàng lại gạt ta!"
Một tay Hoàng Phủ Thanh Vũ lại kéo nàng vào lòng, chân mày hiện lên một tia chán nản, hơi dùng sức nắm chặt tay nàng, trả lời không được tự nhiên: "Ta ngồi xe lăn hai mươi năm, làm sao có nữ nhân được? Nếu thật sự có, thì lúc nàng vào phủ phải nhìn thấy thị thiếp chứ, đúng không?"
"Chàng cũng không phải thật sự ---" Tịch Nhan cắn môi, không nói gì thêm nữa
Chỉ vì hắn trước mắt, thật sự là.... quá mức chân thật
Nếu bình thường Hoàng Phủ Thanh Vũ luôn là người thâm tàng bất lộ, thì giờ khắc này, Tịch Nhan lại nhìn thấy, sắc mặt hắn ửng đỏ, ánh mắt ảo não, tuyệt đối là một Hoàng Phủ Thanh Vũ hoàn toàn chân thật.
Trong nháy mắt, trong lòng nàng dâng lên những cảm xúc khó tả, rõ ràng là muốn tin điều hắn nói là sự thật, nhưng theo bản năng lại muốn tìm ra lý do để phản bác một chuyện không thể tin nổi này ---
".... Nhưng mà khi đó, chàng như vậy, như vậy.... thuần thục...." Tịch Nhan cắn môi, nội tâm lại giãy giụa, thẹn thùng, chỉ hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng một chút, chậm rãi xoa môi nàng, sau đó, nhẹ nhàng hôn lên, đem câu trả lời thì thào trên môi nàng: "Bởi vì, ta luôn chờ nàng, chờ nàng lớn lên...."
Trong đầu Tịch Nhan lâm vào một mảnh mơ hồ, đương nhiên không nghe được điều hắn nói, đợi khi lý trí khôi phục lại, bỗng dưng nhớ đến mục đích mình hỏi hắn việc này!
Nàng chậm rãi đưa ra vấn đề này, bởi vì trong lòng luôn nhận thức rõ ràng, đó là -- chỉ cần lúc nàng ở bên cạnh hắn, nàng chưa bao giờ nghe hắn nói đến chỗ của Lâm lạc Tuyết, mà trong ba năm nay, trong phủ cũng chưa bao giờ có thêm nữ nhân khác, cho dù là một cơ thiếp.
Thật ra nàng muốn nói cho hắn biết, không cần vì nàng mà vất vả chịu đựng. Mỗi một việc làm, một khi đã trở thành thói quen, sẽ trở nên thâm căn cố đế, khó có thể thay đổi. Nàng chỉ sợ hai năm sau, lúc nàng không còn ở trên cõi đời này nữa, không lẽ hắn sẽ không chấp nhận một nữ nhân khác sao?
Nhưng nay, hắn lại nói với nàng rằng, từ trước khi lấy nàng hắn không có nữ nhân nào!
Trong lòng Tịch Nhan đến tột cùng không rõ là vui sướng hay vẫn là chua xót, nằm trong lòng hắn thật lâu không muốn đứng dậy. Cũng không biết đã qua bao lâu, nàng mới nghĩ đến nữ tử có thể bầu bạn với hắn cả đời, thấp giọng nói: "Ngoài ta ra, thì giờ cũng chỉ có Lâm Lạc Tuyết, phải không?"
Qua hồi lâu, hắn mới cúi đầu lên tiếng, xem như trả lời.
Nhưng Tịch Nhan lại không có chút chua xót khổ sở nào, ngược lại trong lòng đều là sự xúc động: "Vậy vì sao giờ chàng không qua chỗ của nàng ta? Chàng biết không, ta không mong chàng vì ta mà không chạm vào nữ tử khác."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, khóe môi giật giật, nhưng không nói gì cả, mà thần sắc hắn, lại biểu hiện rõ ràng suy nghĩ của mình
Tịch Nhan kiên nhẫn chờ hắn, cho đến khi hắn kéo tay nàng áp vào nơi trái tim hắn, mới trầm giọng nói: "Bởi vì, tim ta không ở nơi đó"
Chỉ một câu vậy thôi, nàng chỉ cần câu nói này, thế là Tịch Nhan lại nhịn không được mà khóc lớn lên, vùi vào trong lòng hắn, cuối cùng cũng không nói nên lời.
Mà Hoàng Phủ Thanh Vũ, trong nháy mắt thấy nàng vùi mặt vào lòng mình, liền thở phào nhẹ nhõm.
Hắn từng nghĩ sẽ mãi mãi không bao giờ nói ra câu này, nhưng vẫn chỉ vì nàng mà thốt ra thành lời.
Hắn thong thả, nhẹ nhàng ôm nàng, sợ đứa bé trong bụng sẽ bị thương, một tay vỗ về mái tóc nàng, thấp giọng khuyên giải, an ủi: "Nhan Nhan, đừng khóc, sẽ không tốt cho sức khỏe đâu."
Tịch Nhan cũng biết mình đã thất thố, nếu kinh động đến thân mình lại càng không tốt, nàng cũng nghĩ sẽ kìm nén được, nhưng lại không có cách nào, nàng hoàn toàn bất lực thừa nhận sự thật mới vừa biết được và cả câu nói kia của hắn.
Từ lúc bắt đầu, đã khó có thể thừa nhận, mà huống chi bây giờ, nàng sẽ phải chết.
Bên tai vang lên giọng nói của hắn ôn nhu đôn hậu, nước mắt Tịch Nhan lại càng tuôn ra dữ dội – hắn là người như vậy, vì sao lại cố tình làm thế với nàng chứ!
Trong lòng Tịch Nhan, không nhịn được mà vô cùng oán hận Thái hoàng Thái hậu cao cao tại thượng trong Duyên Thọ cung kia.
Dựa vào gì mà bà ta lại tỏ ra tư thái chính nghĩa hiên ngang lẫm liệt như vậy, chia rẽ phụ hoàng và Mẫu hậu của Hoàng Phủ Thanh Vũ đã đành, nay lại muốn làm điều tương tự với bọn họ?
Bà ta dựa vào đâu mà khẳng định nàng ở bên Hoàng Phủ Thanh Vũ sẽ là họa thủy, mà không thể cùng hắn kề vai sát cánh chứ?
Lại dựa vào đâu mà nói tất cả tội lỗi đều do nàng gây ra, lại để hắn một mình gánh chịu hết sự trừng phạt và thống khổ kia chứ?
Tịch Nhan vẫn cứ khóc, khóc ướt đẫm cả áo của hắn, khóc đến tận giữa đêm mới dừng.
Nhìn thấy nàng khóc đến như vậy, trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không khỏi chấn động, hồi lâu sau, vẫn không cách nào khuyên được, chỉ có thể ôm nàng đến bên giường, nhìn vào bụng nàng, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve, thấp giọng nói: "Nhan Nhan, nàng khóc thế này, con cũng sẽ khóc. Có người mẹ nào nhẫn tâm vậy chứ, làm cho con phải khóc theo?"
Có người mẹ nào nhẫn tâm... bỏ lại đứa con chưa đầy một tuổi, mà rời bỏ nhân gian cơ chứ?
Trong lòng Tịch Nhan cảm giác bi ai cực kỳ mãnh liệt, nhưng mà tiếng khóc lại dần dần nhỏ đi, đến khi chỉ còn tiếng thút thít, nàng bắt lấy vạt áo choàng của hắn, gọi tên hắn nhiều lần: "Hoàng Phủ Thanh Vũ..."
*****
Chắc là đêm qua Tịch Nhan thật sự đã khóc rất nhiều, thế nên ngay buổi sáng hôm sau thức dậy, mắt sưng lên không mở ra được
Cũng may hàng năm băng thất đều có trữ sẵn đá, nên Hoàng Phủ Thanh Vũ sai người lấy một chút đến chườm trên mắt nàng, sau đó lại sai người bào chế thuốc mỡ, dặn dò Tịch Nhan sau khi chườm đá xong thì phải thoa thuốc.
Sau khi sắp xếp mọi việc xong xuôi, giờ giấc cũng không còn sớm nữa, hắn mới vội vàng tiến cung, Tịch Nhan liền hối thúc hắn đi nhanh, dù sao hiện nay hoàng đế đã thể hiện rõ ràng là đang bắt đầu đối phó hắn. Nếu như vậy, thì cho dù là sai lầm nhỏ, chỉ sợ hắn cũng sẽ bị chỉ trích nặng nề.
Kết quả là khi Ngân Châm hầu hạ Tịch Nhan, mở miệng hỏi nàng: "Sườn Vương phi, đêm qua.... Vương gia bắt nạt người sao?"
Tịch Nhan bỗng dưng đỏ mặt: "Đừng nói bậy"
Ngân Châm dừng một chút, nói: "Đêm qua, chúng nô tỳ đều nghe tiếng sườn Vương phi khóc, Vương gia và người không biết chứ, mọi người trong viện đều đổ xô ra xem, chỉ sợ là xảy ra chuyện, nhưng nghe tiếng sườn Vương phi khóc, nên không dám vào quấy rầy."
Tịch Nhan tưởng tượng đến cảnh đó, nhịn không được khóe môi hơi gợi lên, cuối cùng, thần sắc lại trở nên ảm đạm: "Vương gia không bắt nạt ta, là ta bắt nạt chàng ấy chứ."
"Ồ?" Ngân Châm kinh ngạc hô lên một tiếng, nhưng thấy thần sắc Tịch Nhan không rạng ngời như trước, nên cũng không có ý hỏi thêm, nói thầm với bản thân vài câu, sau đó lui xuống để Tịch Nhan trong phòng nghỉ ngơi.
Tịch Nhan lại nằm trong chốc lát, thuốc mỡ trên mắt đã dần có tác dụng, không còn đau nữa, rốt cuộc cũng có thể mở mắt ra. Hơi khát nước, cũng không muốn gọi người vào, liền tự mình đứng dậy, đến bên cạnh bàn, sờ sờ ấm trà, thấy vẫn còn ấm, sau đó rót một ly chuẩn bị uống.
Phía sau đột nhiên có tiếng động lạ vang lên, sau đó là một cánh tay vươn ra, chặn chén trà trên môi nàng, trong lời nói mang theo ý trêu đùa: "Ngay cả loại trà tốt nhất mà ngâm lâu như vậy, thì vị cũng đã biến đổi mất rồi, muội uống vào không sợ đắng hay sao?"
Trong lòng Tịch Nhan thoáng chấn động, giật mình quay đầu, người trước mắt không phải là Nam Cung Ngự đã biến mất từ lâu rồi thì còn là ai?
Nàng lấy tay che miệng, chỉ sợ bản thân không ngăn được sẽ sợ hãi hét lên, đợi cho tâm tình ổn định lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn hắn: "Nam Cung Ngự, huynh rốt cuộc cũng chịu lộ diện rồi sao?"
Nam Cung Ngự trước mắt vẫn là bộ dáng phong lưu lỗi lạc, nhìn qua rất ung dung tự tại, nhất thời Tịch Nhan chỉ cảm thấy cáu giận, uất ức, ánh mắt còn sưng đỏ, nhịn không được chỉ muốn khóc.
Nam Cung Ngự nâng tay xoa đầu nàng: "Đừng khóc mà, không phải ta đã đến rồi sao? Nghe Đạm Tuyết nói muội muốn gặp ta, ta đến đây ngay. Sao một năm không gặp, mà muội lại thích khóc rồi? Tịch Nhan quận chúa vừa xinh đẹp vừa cứng đầu trước kia đâu mất rồi?"
Tịch Nhan nhìn hắn, sụt sùi, cuối cùng không khóc nữa, thấp giọng nói: "Bởi vì ta sẽ chết"
Nam Cung Ngự giật mình, nằm lấy cổ tay chẩn mạch cho nàng, chỉ một thoáng sắc mặt thay đổi, trầm giọng nói: "Sao có thể như vậy?"
Tịch Nhan bỗng dưng nhớ lại một năm trước, hắn đã từng chẩn mạch cho mình, với y thuật của hắn, không thể không biết khi đó mình vẫn chưa mang thai, nhưng sao hắn lại không nói cho nàng biết!
"Nam Cung Ngự!" Tịch Nhan lại lần nữa tức giận nhìn hắn, "Lúc trước vì sao không nói cho ta biết, ta thật ra không hề mang thai?"
Nam Cung Ngự dừng một chút, mới nói: "Dù sao đó cũng là chuyện tướng công của muội, ta cứ nghĩ là hắn sẽ nói cho muội nghe, bởi vậy ta mới không nói gì." Cuối cũng sắc mặt hắn ngưng trọng: "Muội còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mạch tượng của muội sao lại kỳ quái vậy? Hay là bị người ta hạ thuốc mới thế?"
Tịch Nhan thở dài, mím môi gật đầu: "Là do người ta hạ thuốc"
Nam Cung Ngự nắm chặt tay lại thành quyền, thấp giọng rủa một tiếng, xoay người định ra ngoài.
Tịch Nhan giữ chặt hắn, thấp giọng nói: "Không phải là lỗi của Hoàng Phủ Thanh Vũ, không phải do chàng hạ thuốc ta."
Nam Cung Ngự kinh ngạc xoay người: "Vậy do ai?"
"Thái hậu" Tịch Nhan hít một hơi sâu nói "Từ đầu là do chính Thái hậu kê đơn cho ta, còn chàng vẫn cố gắng hết sức bảo toàn cho ta."
Chân mày Nam Cung Ngự nhăn lại: "Thuốc đó -- hẳn là tự chế, nhưng sao mụ ta lại biết được y thuật chứ?"
"Ta không biết" Tịch Nhan thấp giọng thì thào "Có lần ta bị độc phát, bà ta đã cho ta nửa viên thuốc giải, có thể kéo dài tính mạng thêm ba năm."
Nhất thời Nam Cung Ngự giận xanh cả mặt: "Mụ ta mà tốt vậy sao? Ba năm cơ à? Vậy nửa viên còn lại đâu?"
"Đúng là bà ta không tốt như vậy. Nửa viên còn lại là điều kiện trao đổi, bắt Hoàng Phủ Thanh Vũ không được quan tâm ta nữa, cũng không cho chàng gặp ta." Khóe môi Tịch Nhan hơi run lên: "Hoàng Phủ Thanh Vũ nghĩ là nếu không có được nửa viên thuốc giải còn lại từ Thái hậu, thì chàng cũng có thể tự bào chế ra được. Cho dù là không chế ra được, thì trong ba năm này cũng có thể phát sinh nhiều việc, có lẽ đến ba năm sau, là có thể tìm được nửa viên thuốc giải khác. Nhưng mà...."
"Nhưng sao?"
Tịch Nhan bỗng cắn môi mình, ánh mắt lại trầm lại lạnh: "Nhưng mà chàng không biết rằng, nửa viên thuốc giải kia thật ra không có. Trên đời này, căn bản là không có nửa viên thuốc giải đó!"
Nam Cung Ngự cảm thấy vừa sợ vừa giận, dù có dốc lòng cứu chữa nhưng không cách nào khỏi hẳn, lại lần nữa nắm cổ tay Tịch Nhan, cẩn thận tỉ mỉ mà bắt mạch.
Tịch Nhan nhìn hắn, bỗng nhiên thở dài: "Vô dụng thôi sư huynh, huynh không thể nào cứu ta đâu. Tuy rằng ta biết y thuật của huynh tài giỏi, nhưng mà.... . Trừ phi là có nửa viên thuốc giải kia, nếu không, độc này không có thuốc nào giải được"
Nam Cung Ngự đột nhiên buông tay nàng ra, ngay sau đó, không kìm nén được mà quát to một tiếng, hung hăng chưởng một nhát, chiếc bàn tròn gãy làm đôi.
Tịch Nhan hơi hoảng hốt, mà bên ngoài Ngân Châm nghe được cũng kinh hãi không thôi, chỉ trong chớp mắt đã đẩy cửa chạy vào: "Sườn Vương phi?"
Thanh âm nghẹn lại ở cổ họng, bởi vì nàng thấy một nam tử lạ mặt trong phòng của Vương phi, nhất thời sợ tới mức hét ầm lên: "Người đâu, có thích khách.... ."
Tịch Nhan quýnh lên, định ngăn Ngân Châm lại, nhưng mà chỉ trong nháy mắt, những thị vệ đang ngầm bảo vệ quanh phòng đã phá cửa xông vào, nhìn Nam Cung Ngự đứng trong phòng, chỉ một thoáng sắc mặt đều cảm thấy thất bại -- bọn họ canh gác cẩn thận mà vẫn không hề hay biết đã có nam nhân xông vào phòng, hơn nữa lúc này họ phải bảo vệ sườn Vương phi chu đáo! Không cần biết hắn có làm hại sườn Vương phi không, riêng việc hắn âm thầm đột nhập, nếu Vương gia biết được, chắc chắn sẽ là tội lớn!
"Không cần hoảng sợ!" Tịch Nhan tiến lên giải thích, nhìn sắc mặt đại biến của mọi người, lên tiếng nói: "Đây là sư huynh của ta, không phải là người ngoài, các ngươi đều ra ngoài hết đi."
"Nhưng thưa sườn Vương phi...." Thị vệ thống lĩnh nghe vậy, tảng đá trong lòng dường như được nhấc xuống, nhưng vẫn lo lắng đề phòng: "Nhưng người này tự tiện xông vào, nếu Vương gia biết được, nô tài không biết trả lời ngài ấy thế nào. Vẫn nên mời vị công tử này rời khỏi phòng của sườn Vương phi trước được không?"
Tay Nam Cung Ngự vẫn nắm thành quyền, đứng cúi đầu bên cạnh Tịch Nhan, rốt cuộc chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng đảo qua tất cả thị vệ, chỉ một thoáng đã làm cho lòng mọi người đều lạnh lên. Lại nghe thấy bạc môi hắn khẽ động, phát ra tiếng cười lạnh làm người ta phải run sợ: "Chỉ bằng sức của các ngươi mà muốn ta ra ngoài sao?"
Trong chớp mắt, ngay cả Tịch Nhan cũng kinh ngạc, quay sang nhìn hắn, nhất thời sắc mặt liền thay đổi....
Nam Cung Ngự trước mắt dường như không phải là Nam Cung Ngự mà nàng biết. Trên mặt hắn là sự cao ngạo tuyệt đối, đôi mắt lạnh lẽo khiếp người, những điều đó đều nói cho nàng biết, hắn là Mộc Cao Phi, được người đợi xưng tụng "Chiến thần" Dự thân vương!
"Nam Cung Ngự...." Tịch Nhan đè nén giọng nói của mình đến mức thấp nhất, nàng chỉ cảm thấy sắc mặt mình chắc là cũng rất khó coi, bởi vì Nam Cung Ngự trước mặt, chỉ trong phút chốc khi hắn dời tầm mắt về phía nàng, ánh mắt bỗng trở nên bình tĩnh lạnh lùng
Lát sau, hắn như không để ý đến mọi người ở đây, tiến lên từng bước, đưa tay kéo nàng vào lòng, đặt cằm trên mái tóc nàng, giọng nói đầy bi thương: "Nhan Nhan, đều do ta hại muội."
Tịch Nhan ngẩn người ra, sau đó lại không nhịn được mà cảm thấy rất hoảng loạn.
Ánh mắt của Ngân Châm cùng bọn thị vệ giống như một thanh kiếm nhọn hoắc đâm vào lưng nàng, thế nhưng cái tên Nam Cung Ngự đang ôm nàng trong ngực trung cũng không thèm để ý tới, giống như trên đời này chỉ còn nàng, còn nỗi đau đớn và hối hận thấu đến tận tâm can của hắn mà thôi.
Nhưng mà, đột nhiên trong lúc đó, Tịch Nhan nhìn thấy tất cả thị vệ chuyển hướng nhìn về phía cửa, đồng loạt quỳ xuống: "Tham kiến Vương gia"
Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng ở cửa, ánh mắt lạnh lùng nhìn tình hình trong phòng, Tịch Nhan đang đưa lưng về phía hắn, lưng nàng bỗng cứng đờ, mà Nam Cung Ngự lại chậm rãi nâng mắt lên, nghênh đón ánh mắt hắn, cả hai đều lạnh lùng nhìn nhau
"Các ngươi đều ra ngoài cả đi." Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên hạ lệnh, nhấc chân đi vào phòng, ngồi xuống nhuyễn tháp. May thay, trên đường gặp được lão Cửu nghiến răng nghiến lợi báo cho hắn biết Mộc Cao Phi đã tới kinh thành, hắn mới có thể thúc ngựa nhanh chóng hồi phủ. Không nghĩ đến, Mộc Cao Phi lại đến nhanh như vậy
Cả đám thị vệ nhất thời đều mang theo tâm trạng lo lắng rời khỏi phòng, Ngâm Châm cắn răng nhìn tình hình trong phòng, rồi cũng cùng lui ra ngoài.
Trong phòng rốt cuộc chỉ còn ba người, Tịch Nhan lúc này mới nhớ đến việc đẩy Nam Cung Ngự ra, trở lại bên cạnh Hoàng Phủ Thanh Vũ.
*****
"Nhan Nhan, lại đây" Hoàng Phủ Thanh Vũ ngồi trên nhuyễn tháp, ánh mắt trầm tĩnh, như chỉ nhìn Tịch Nhan, không hề để ý đến Nam Cung Ngự đang ở trong phòng
Tịch Nhan hơi cắn môi, quay đầu nhìn về phía Nam Cung Ngự, liếc mắt ý bảo hắn mau rời khỏi đây
Nam Cung Ngự cũng đáp lại ánh mắt nàng, khẽ cười lên, ngay sau đó, ánh mắt chuyển về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Vương gia, đã lâu không gặp."
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn như trước chỉ nhìn Tịch Nhan, nàng quay đầu lại liền đón nhận ánh mắt đó, trong nhất thời nàng lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, đi qua bên kia cũng không phải, mà ở lại bên này cũng không xong, thế là nàng ngồi xuống giường, tức giận, không để ý đến hai người đàn ông trong phòng nữa.
Lúc này, Hoàng Phủ Thanh Vũ mới nhìn về phía Nam Cung Ngự, cũng mỉm cười: "Dự Thân vương là thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ sợ ta đây muốn gặp cũng không gặp được."
Tịch Nhan ngồi ở bên gường, lại chợt nhớ đến khi nãy nàng không nói với Nam Cung Ngự là Hoàng Phủ Thanh Vũ không biết chuyện giữa nàng và Thái hậu, nếu Nam Cung Ngự lỡ lời.... .
Tịch Nhan không dám nghĩ đến hậu quả, lại đứng dậy, lần này nàng đi về phía Nam Cung Ngự, kéo cổ tay hắn, không ngừng trao đổi ánh với hắn: "Sư huynh, sư huynh tốt của muội, huynh đến nhanh thì cũng đi nhanh được không?"
"Không phải muội muốn gặp ta sao, mới đây mà lại đuổi đi rồi?" Nam Cung Ngự nhướng hàng chân mày đẹp, ôm lấy cánh tay hỏi nàng
Hắn quả thật lo thiên hạ không đủ loạn! Nhìn thấy cảnh đó, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ dần trở nên thâm trầm.
Tịch Nhan tức giận đến nỗi hốc mắt lại đỏ lên, nhìn hắn với ánh mắt "huynh tới số rồi": "Ta muốn huynh đi, huynh đi ngay đi!"
Nam Cung Ngự vẫn cứ bất động, ánh mắt lướt qua Hoàng Phủ Thanh Vũ, ánh mắt hai người giao nhau trong không trung, trao đổi trong im lặng
Hoàng Phủ Thanh Vũ đứng lên, bước từng bước đến, đứng phía sau Tịch Nhan, bắt lấy hai tay nàng, thấp giọng nói vào bên tai: "Nhan Nhan, khó có dịp sư huynh của muội đến đây, cũng nên mời huynh ấy ở lại phủ chơi, đúng không?"
Tịch Nhan ngước lên nhìn hắn: "Không cần, huynh ấy có nơi cần đến, không muốn làm phiền chàng đâu, phải không?"
Nam Cung Ngự phía sau thở dài một tiếng, cười nói: "Nhan Nhan à, không may là lần này, huynh không có chỗ nào để đi cả."
Tịch Nhan hít một hơi thật sâu, mới không để bản thân ngất đi, cuối cùng, liếc Nam Cung Ngự một cái, liền quay sang Hoàng Phủ Thanh Vũ nói: "Không phải chàng nói vào cung sao? Sao mới được nửa đường lại trở về? Nếu Hoàng thượng biết được thì làm thế nào đây?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thâm trầm, khóe môi toát ra vẻ lạnh lùng, nhưng lại không trả lời.
Tịch Nhan thấy sắc mặt hắn thì biết hắn có vẻ không hài lòng, lại nói: "Chàng vào cung trước đi, để sư huynh ở lại đây, ta cùng huynh ấy ra ngoài trò chuyện"
Nói xong, Tịch Nhan không để ý đến Hoàng Phủ Thanh Vũ nữa, xoay người kéo Nam Cung Ngự ra ngoài.
Mãi cho đến khi ra đến hoa viên trong viện, Nam Cung Ngự mới thấp giọng nói: "Nhan Nhan, muội đi chậm một chút, để ý thân mình chứ."
Nghe thế Tịch Nhan bỗng dưng dừng lại, xoay người nhìn hắn: "Huynh sợ thiên hạ sẽ không loạn sao, ở lại đây làm gì chứ?"
Nam Cung Ngự thấy gió thổi qua làm tai nàng có chút phiếm hồng, vươn tay đến che cho nàng, trầm giọng nói: "Nhan Nhan, để ta ở lại đây, có lẽ còn có thể giúp muội."
"Ta đã nói huynh không giúp được đâu!" Tịch Nhan thấp giọng nói: "Chàng đã phiền lòng vì chuyện này nhiều rồi, ta không muốn khiến chàng lại lo lắng thêm."
"Muội sợ hắn biết muội biết rất nhiều chuyện, hay vẫn sợ hắn nghi ngờ ta với muội?" Nam Cung Ngự cúi đầu hỏi, "Nếu đến lúc này mà hắn vẫn còn ý ghen tuông này nọ, Nhan Nhan, hắn không xứng có được muội."
"Huynh không hiểu!" Tịch Nhan không biết nên nói với hắn như thế nào, lại cảm thấy không thể nào nói nên lời, tâm trí nàng hỗn loạn, qua hồi lâu mới nhìn về phía hắn "Huynh ở lại đây, được thôi, nhưng mà không được khiêu khích chàng, được chứ?"
Nam Cung Ngự nhìn nàng, hồi lâu sau, cuối cũng gật đầu chấp nhận
Lúc hai người trở lại trong viện thì gặp được Thôi Thiện Duyên. Tịch Nhan nghĩ hắn vừa mới tiễn Hoàng Phủ Thanh Vũ ra ngoài, liền phân phó hắn sắp xếp chỗ ở cho Nam Cung Ngự. Hai người cùng nhau dùng cơm trưa, sau đó Tịch Nhan trở về phòng ngay.
Nhưng không ngờ đến, Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ở lại trong phòng!
Hắn đưa lưng về phía nàng, đứng ở giữa phòng, không giống đang suy nghĩ việc gì, nhưng hắn vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích
Tịch Nhan vừa đẩy cửa phòng ra, tiến lên vài bước, cố gắng thuyết phục bản thân phải tươi cười, sau đó tiến lên ôm lấy hắn, để mặt vùi vào ngực hắn: "Chàng sao còn chưa đi?"
"Ta không muốn đi." Hồi lâu sau, giọng nói hắn lạnh nhạt truyền tới.
Tịch Nhan nghe được vẻ không hài lòng trong giọng nói của hắn, ngước lên nhìn mặt hắn, quả nhiên hắn đang cau mày, sau đó bật cười: "Chàng không nhỏ mọn vậy chứ, ăn dấm chua với cả Nam Cung Ngự sao?"
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn rất khó coi, trong lòng Tịch Nhan khẽ run lên: "Chàng đừng như vậy, huynh ấy chỉ là sư huynh ta mà thôi, hơn nữa, huynh ấy cũng có ý trung nhân rồi, chàng còn ăn dấm chua bậy bạ nữa sao?"
Nghe vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi nhướng mày, khó tin hỏi: "Ý trung nhân?"
Tịch Nhan gật đầu, nói: "Chỉ là cô ấy đã gả cho người khác rồi, thật đáng tiếc. Trước kia Nam Cung Ngự muốn đưa cô ta đi, nhưng cuối cùng lại buông tay."
"Sao nàng biết rõ như vậy?" Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn trong trẻo và lạnh lùng.
Tịch Nhan cười: "Huynh ấy cũng không nói rõ với ta, nhưng vào ngày cô ta thành thân, huynh ấy vượt qua chuyện này có chút khó khăn, thế là mới tâm sự cho ta biết. Huống chi, huynh ấy thường xuyên xuất quỷ nhập thần, ta còn không gặp được, làm sao mà biết thêm gì nữa chứ?"
"Bây giờ nàng thật sự không còn trách chuyện hắn đã lừa nàng sao?"
Tịch Nhan khẽ cắn môi, con ngươi trong trẻo vòng vo: "Bởi vì ta là người khoan dung rộng lượng! Chàng nghĩ.... Ta cũng không tha thứ cho chàng sao?"
Nói xong, nàng hơi kiễng mũi chân, dán môi mình lên môi hắn.
Ở cùng nàng trong không khí thân mật như thế này, hắn bỗng dưng gầm nhẹ một tiếng, một tay ôm lấy nàng trở về giường, sau đó thuần thục cởi bỏ hết váy áo trên người nàng xuống.
Ý thức được việc hắn muốn làm, Tịch Nhan xấu hổ: "Đừng mà, ban ngày ban mặt đó!"
Hắn vừa cởi quần áo vừa hôn vào môi nàng: "Nàng sợ gì chứ, cũng không phải chúng ta chưa từng thế này?"
Tịch Nhan không chịu được thở hổn hển một tiếng.
Kỳ thật, nàng cũng rất nhớ hắn. Nhưng mà, bây giờ là ban ngày ban mặt, tuy nói trước kia cũng đã từng xảy ra, nhưng dù sao cũng không giống với hiện tại -- nàng cúi đầu, nhìn xuống vòng bụng nhô cao của mình, thân thể đột nhiên trở nên rất mẫn cảm.
Ngay khi hắn hạ thân xâm nhập vào cơ thể của nàng, Tịch Nhan nhíu mày khẽ cắn môi, cố gắng kiềm chế không hét lên, nhưng vẫn không thể nén lại được, nên xoay mặt vào trong chăn nệm, bật ra những thanh âm rên rỉ quyến rũ giống mèo con.
Thanh âm ngọt ngào, mềm mại của nàng thật mê người, huống chi vào giờ phút này, hắn e sợ mình khắc chế không được sẽ làm tổn thương nàng, vội xoay người nàng lại, nghiêng mặt nàng qua, che kín đôi môi của nàng.
Hắn vẫn thực ôn nhu, cho đến thời điểm cuối cùng mới nhịn không được hơi tăng thêm lực đạo.
Tịch Nhan khắc chế không được đưa tay ôm lấy cổ hắn, cắn vào sau gáy hắn để lại dấu răng chảy máy máu khá sâu.
Cuối cùng, nàng nằm ở trong lòng hắn thở hào hển, nhưng trong lòng vẫn lo lắng hắn dùng sức khá mạnh nên sẳng giọng: "Chàng không sợ thương tổn đến đứa bé sao?"
Hắn lại đặt thêm một nụ hôn lên môi nàng: "Yên tâm, ta biết chừng mực."
Tịch Nhan khẽ hừ một tiếng, lại nằm thêm một lát, bỗng nhiên nghe được tiếng gõ cửa, giọng nói của Ngân Châm từ ngoài truyền vào: "Bẩm sườn Vương phi, ngọ thiện đã chuẩn bị xong, giờ người dùng luôn chứ ạ?"
Tịch Nhan ngồi dậy: "Ngươi đi mời Nam Cung công tử trước, ta sẽ ra ngay"
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn cứ nằm bất động, Tịch Nhan mặc quần áo chỉnh tề, ngồi nhìn hắn: "Đứng lên nhanh nào, chàng không dùng ngọ thiện sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng: "Ta vừa mới ăn uống no nê rồi."
Chỉ một thoáng mặt Tịch Nhan đỏ lửng cả ên, liếc mắt nhìn hắn, không nói được lời nào
Đợi đến khi Tịch Nhan vào phòng ăn, Nam Cung Ngự đã ngồi sẵn một chỗ, đang thưởng thức ly rượu nhỏ, lẳng lặng chờ nàng
Tịch Nhan cho tất cả mọi người lui xuống, mới ngồi vào ghế bên cạnh: "Huynh còn chưa nói ta biết, một năm qua huynh đã đi đâu?"
Nam Cung Ngự xoay đầu nhìn nàng, bỗng dưng nhìn thấy trên làn da trắng như tuyết trắng sau gáy nàng một vết màu hồng tím, chỉ một thoáng vẻ ảm đạm bao trùm lên đôi mắt, hắn dựa lưng vào ghế: "Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn ở trong phủ phải không?"
Tịch Nhan ngẩn ra, rồi mới gật đầu: "Hôm nay chàng không được khỏe, nên không vào cung."
"Ừ" Nam Cung Ngự lên tiếng, cầm đũa lên, gắp vài món Tịch Nhan thích vào trong chén cho nàng.
Thật ra Tịch Nhan cũng đang đói lắm, đưa đũa gắp thức ăn, nhưng vẫn không quên nhìn về phía hắn: "Huynh còn chưa trả lời vấn đề ta hỏi."
Nam Cung Ngự thản nhiên nói: "Ta luôn ở Đại Sở. Cả năm nay, bệnh cũ của hoàng huynh tái phát, ta phải luôn ở cạnh người, một tấc cũng không rời, vì thế bấy lâu nay ta không đến tìm muội
"Hoàng huynh của huynh bệnh gì thế, sao lại phải cần huynh một tấc cũng không rời?" Tịch Nhan nghi hoặc hỏi
"Từ nhỏ sức khỏe của hoàng huynh đã không tốt, sinh bệnh rất kỳ lạ, nói muội cũng không biế" Nam Cung Ngự uống một chén rượu rồi tiếp: "Muội tìm ta, không phải chỉ để nói chuyện trúng độc chứ?"
Tịch Nhan dừng một chút, rồi mới nói: "Ban đầu ta.... muốn chàng hận ta, nếu vậy khi ta chết, chàng sẽ không quá khổ sở."
Nam Cung Ngự lại châm một chén rượu: "Vậy hiện nay thì sao? Bây giờ lại thay đổi ý định à?"
Giọng nói Tịch Nhan ngày càng thấp: "Ta cũng không biết là đúng hay sai, nhưng mà, ta thật sự không cam lòng......"
← Ch. 048 | Ch. 050 → |