← Ch.044 | Ch.046 → |
Tịch Nhan nhợt nhạt cúi đầu xuống, nhìn về chiếc bụng bằng phẳng của mình, trong ánh mắt trong suốt lấp lánh ẩn ẩn có sương mù. Thanh âm của nàng rất thấp, nghe qua lại vô cùng ngọt ngào: "Huống chi, hiện nay, ta thật sự có đứa bé rồi."
Thái Hậu cũng thản nhiên liếc nhìn bụng của nàng một cái: "Có đứa bé thì đã sao? Nếu người thật sự muốn đối xử tốt với hắn thì cũng nên suy nghĩ cho hắn mới đúng. Ngươi có biết vì sao hắn một lòng muốn ngồi lên ngôi vị hoàng đế không?"
"Ta không biết. Có lẽ xuất phát từ khát vọng nhất thống thiên hạ của hắn, nhưng điều đó với ta không quan hệ." Tịch Nhan thản nhiên nói.
Thái Hậu cũng nhìn về phía trước Phụng Tiên điện, dáng người Hoàng Phủ Thanh Vũ quỳ thẳng tắp, mỉm cười: "Lão Thất từ nhỏ chính là đứa bé ngoan, trời sinh thông minh, hơn nữa lại là con của hoàng hậu, đáng lẽ được hưởng ngàn vạn sủng ái. Hắn có khát vọng nhất thống thiên hạ cũng là điều tự nhiên, nhưng hắn muốn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, lý do chính là muốn vì lấy lại công đạo cho mẫu hậu mình."
Hoàng hậu Khu Nhân Tuệ, mẫu thân của Hoàng Phủ Thanh Vũ, là một vị hoàng hậu Bắc Mạc ít được nhắc đến trong lịch sử.
"Công đạo?" Ánh mắt Tịch Nhan bị kiềm hãm, ngẩng đầu lên nhìn về phía bà ta.
Thái Hậu cười lạnh một tiếng: "Bởi vì hắn oán phụ hoàng của mình, đối với mẫu hậu hắn bất công. Thật ra Nhân Tuệ là người được sủng ái nhất trong hậu cung, địa vị cũng cao nhất, nhưng đến cuối cùng, lại bị đuổi ra khỏi hoàng cung, sau đó lại qua đời trong một căn nhà nhỏ trong chốn dân gian."
"Vô tình nhất là đế vương." Khóe miệng Tịch Nhan nhếch lên, lúc nhìn về phía bóng dáng người đó, trong mắt không khỏi hiện lên một nỗi đau xót.
Thái Hậu lại bật cười: "Ta sở dĩ yêu thương Lão Thất như vậy, hy vọng hắn có thể ngồi trên ngôi vị hoàng đế, chính là bởi vì mẫu hậu hắn. Nhân Tuệ thật sự là một đứa bé hiếm có."
Tịch Nhan dường như đã nhận ra điều gì, không thể tin nhìn bà ta: "Là do bà động tay động chân sao?"
"Khi đó, tiên đế còn tuổi trẻ, gặp được một nữ tử dịu dàng lại xinh đẹp như Nhân Tuệ vậy, khó tránh khỏi sẽ yêu thích. Nhưng nếu chỉ là thích thôi cũng chẳng sao, nhưng hắn lại mang muôn vàn sủng ái dành cho Nhân Tuệ, phong nàng làm hoàng hậu, hơn nữa từ đó về sau, cơ hồ làm cho Nhân Tuệ trở thành một người chuyên sủng trong chốn hậu cung."
Tịch Nhan dường như cảm nhận được điều gì, khóe miệng hé ra một chút ý cười: "Cho nên, điều đó tuyệt đối không thể xày ra?"
"Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, huống chi thân là vua của một nước, làm sao có thể để cho một nữ tử ràng buộc như vậy?" Thanh âm của Thái Hậu tiếp tục vang lên.
"Cho nên thế nào?"
Thái Hậu bỗng chốc cười lên: "Không có thế nào cả. Nhân Tuệ là một đứa bé thông minh, biết lấy đại cục làm trọng, ta chỉ nói chuyện với nàng một buổi chiều, nàng liền biết mình nên làm như thế nào."
Tịch Nhan nhịn không được cắn răng: "Cho nên bà ta buông tay ngôi vị hoàng hậu, buông tay những vinh sủng, buông tay tình ý của tiên đế? Thái Hậu nói đường hoàng như thế, nhưng không biết sau lưng lại sử dụng thủ đoạn gì?"
"Thủ đoạn, ai gia rất hiếm khi dùng đến, cũng không muốn sẽ nói với ngươi." Lời Thái Hậu thánh thót vang lên.
"Đúng, những chuyện xấu xa dơ bẩn như thế này, ta cũng không muốn biết." Tịch Nhan hừ lạnh một tiếng, xoay người muốn rời đi.
"Nếu là chuyện liên quan đến ngươi thì sao?" Tiếng cười lạnh của Thái Hậu truyền tới, "Nếu ta nói cho ngươi biết, qua một năm sau khi ngươi sinh hạ đứa bé này sẽ chết đi thì sao? Ngươi vẫn kiên trì giống hiện nay, muốn ở lại bên cạnh Lão Thất, nhất quyết không buông tha cho hắn sao?"
----------------------------------------------------------
Ánh trăng sáng rực rỡ trên cao phủ kín toàn bộ hoàng cung, ánh sáng nhảy nhót trên đường thật lạnh lùng.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn còn quỳ gối trước Phụng Tiên điện như trước, vạt áo của bộ triều phục phủ trên mặt đất, bị ướt đẫm bởi những giọt sương đêm trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Phía sau có tiếng bước chân ung dung truyền đến, tiếng bước chân này rất đỗi quen thuộc với hắn. Hắn khẽ nhướng mày lên, quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy là Tịch Nhan, vẻ mặt vốn bình tĩnh cùng lãnh đạm thường ngày nhất thời đều biến mất không thấy: "Nhan Nhan, làm sao nàng có thể ở nơi này?"
Tịch Nhan mặc trên người bộ quần áo đơn giản màu xanh nhật, bên ngoài khóac chiếc áo choàng cùng màu, dưới ánh trăng bỗng trở nên tinh tế, cười lạnh lên tiếng: "Chẳng phải chàng cũng biết chuyện tốt không ra cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm sao? Nay chàng bị phạt quỳ ở trong này, nếu ta biết được thì sao có thể không đến nhìn xem chứ?"
Khóe miệng Hoàng Phủ Thanh Vũ nhếch lên, lại quay đầu đi, nhìn ánh sáng u ám trong Phụng Tiên điện: "Ta vốn không muốn để cho nàng biết. Xem ra Thập Nhất vẫn không thể giữ được mồm miệng rồi."
Tịch Nhan đứng ngay phía sau hắn, cách hắn hai bước, lẳng lặng nhìn bóng dáng hắn, cảm thấy trong lòng vừa chua vừa xót, bất giác hốc mắt liền đỏ ửng. Thừa dịp hắn không nhìn thấy, nàng nhanh chóng lau đi giọt lệ từ trong khóe mắt chảy xuống, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng trên trời cao.
Ánh trăng tròn tròn, cao cao, rơi xuống mái điện cong cong trong hoàng cung, vừa tròn lại vừa to. Tịch Nhan nhịn không được khẽ cười một tiếng: "Không thể tưởng được Trung thu lại ở trong này ngắm trăng, cũng thật là có ý nghĩa."
"Ừ." Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ một tiếng, không nói gì thêm.
Hai người cứ như vậy người đứng người quỳ, hồi lâu sau, mới nghe thấy hắn trầm giọng nói: "Nhan Nhan, trở về đi. Đêm dài giá lạnh, cho dù là vì con của chúng ta, nàng nên trở về nghỉ ngơi đi. Nàng không phải đã nói, phải làm một mẫu thân tốt sao?"
"Không." Thanh âm Tịch Nhan nhẹ nhàng vang lên, "Số lần trong cuộc đời ta có thể ở chỗ này ngắm trăng chỉ sợ không nhiều lắm? Chàng nói đúng, vì đứa bé, hiện tại không phải ta đang mang theo đứa bé ở trong này ngắm trăng sao?"
Mang theo đứa bé, chúng ta cùng chàng, ba người cùng nhau ngắm trăng.
Nàng đứng yên bất động ở nơi đó, nhìn trời cao, trong lòng hoàn toàn hỗn loạn.
Nàng rất muốn nói cho hắn biết kỳ thật nàng không chỉ muốn làm một mẫu thân tốt, nàng còn muốn làm một người vợ tốt, nhưng tất cả những thứ đó đối với nàng hiện nay đều trở thành vô vọng rồi.
Hoàng Phủ Thanh Vũ than nhỏ một tiếng, cảm giác bản thân đã dần dần mất đi cảm giác ở hai chân, liền cố gắng muốn đứng lên.
"Chàng không cần đứng lên." Tịch Nhan đột nhiên tiến lên, từ phía sau ôm lấy cổ hắn, tựa đầu dựa trên vai hắn, đem áo choàng trên người mình chia xẻ cho hắn, "Chàng có lạnh không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẩn ra, trong mắt mang theo sự chần chờ, nghiêng đầu nhìn về phía nàng: "Nhan Nhan?"
Nàng sẽ không thân thiện như vậy với hắn, cho nên hắn hoài nghi:"Ai đón nàng tiến cung?"
Tịch Nhan biết nhất định không thể gạt được hắn, liền nhoẻn miệng cười: "Là Thái Hậu."
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc biến đổi: "Bà ta nói với nàng --"
"Ta cũng không biết bà ta đến tột cùng là muốn làm gì, biết chàng không muốn ta gặp mặt bà, cho nên nghe nói chàng bị phạt quỳ ở trong này, ta liền lại đây tìm chàng. Chàng có thể không để cho ta đi gặp bà, đúng hay không?" Tịch Nhan trừng mắt nhìn hắn, trong mắt mang theo ba phần giảo hoạt, ba phần bất hảo, ba phần quyến rũ, một phần vui sướng khi người khác gặp họa nhìn hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng một lát, rốt cuộc cũng yên lòng, thản nhiên nói:"Được, nếu nàng không muốn đi gặp bà ta, ta sẽ cho người đưa nàng hồi phủ."
"Đừng." Tịch Nhan bám vào bên tai hắn thấp giọng cười nói, "Chàng không thể đứng dậy được, lúc ta vừa mới tới đấy, nhìn thấy bên Duy An điện có hai tên tiểu thái giám chân tay lạnh cóng đang quan sát chàng, nếu chàng đứng lên, hoàng đế Tứ ca của chàng sẽ giết chàng để trị tội. Chúng ta phải làm một đôi phụ mẫu tốt, không thể để cho đứa bé nhìn thấy những chuyện như thế này."
Hoàng Phủ Thanh Vũ im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng chỉ là cười nhẹ: "Được, ta không đứng dậy."
Hai người vẫn duy trì tư thế như vậy, một hồi lâu qua đi cũng không cử động, cũng không nói chuyện. Trên người Hoàng Phủ Thanh Vũ dần dần ấm lên, khẽ nghiêng đầu liếc mắt nhìn Tịch Nhan một cái, trông thấy nàng đã nhắm mắt lại, bộ dáng buồn ngủ. Trong mắt hắn nhịn không được hiện lên một tia đau đớn, sau đó biến mất cực nhanh, không thấy tung tích.
"Nhan Nhan, nàng có lạnh không? Hồi phủ đi thôi."
Thanh âm trầm thấp của hắn vang lên bên tai, Tịch Nhan nhắm chặt hai mắt lại cố nén nước mắt, rốt cuộc nhịn không được mở mắt ra, trong phút chốc, những giọt lệ chảy xuống mặt hắn, từng giọt từng giọt.
"Nhan Nhan?" Hoàng Phủ Thanh Vũ lập tức thay đổi sắc mặt, cũng bất chấp mình còn đang quỳ, xoay người ôm lấy thân thể của nàng tửthuận thế ngồi trên mặt đất, "Làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Tịch Nhan vùi vào hắn trong ngực, tùy ý nước mắt tràn ra.
Hắn không hề nghĩ đến nàng đã biết hết mọi chuyện, có một số việc, hắn vĩnh viễn sẽ không, cũng không thể nói cho nàng biết, cho nên mặc dù nàng nói hai người không thể làm một đôi phu thê tốt, hắn cũng chỉ có thể chấp nhận; Mà nàng hiện nay cũng không thể nói rõ mọi chuyện với hắn được nên những lời đã nói ra ngày đó vĩnh viễn không thể thu hồi lại.
Nhưng cũng chỉ có thể mượn cơ hội như hiện tại, để cho cả hai nương tựa vào nhau, thân mật như như lúc ban đầu.
"Ta vừa mới...... Hình như nhìn thấy Lăng Chiếu......" Tịch Nhan không thể nghĩ được lý do khác, chỉ có vừa khóc vừa cắn răng thấp giọng nói.
Hoàng Phủ Thanh Vũ bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở ra, nàng ôm thật chặt, một tay vòng qua đầu của nàng: "Đừng sợ, chỉ là nằm mơ thôi mà."
Tịch Nhan ở hắn trong lòng nức nở khó, mà hắn cũng thừa cơ hội hiếm có này gắt gao ôm lấy nàng, thấp giọng thì thào ở nàng bên tai: "Đừng sợ, đừng sợ......"
Hồi lâu sau Tịch Nhan mới bình tĩnh trở lại, ở trong lòng hắn cọ cọ, dường như đột nhiên ý thức được điều gì, ngẩng mặt lên nhìn hắn một cái, sau đó nhanh chóng rời khỏi vòng tay ôm ấp của hắn.
Trong lòng chợt trống không, tâm Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đột nhiên trống rỗng, nhìn nàng nhanh chóng đứng thẳng dậy, trên miệng hắn hiện lên một nụ cười khổ. Cúi đầu xuống nhìn vạt áo mình cơ hồ đã ướt đẫm, hắn nhịn không được khẽ thở dài một tiếng: "Nhan Nhan, nhanh chóng trở về đi, không cần đứng ở nơi này. Về phía Hoàng tổ mẫu, ta sẽ nói với bà."
Tịch Nhan khẽ thở phào nhẹ nhõm:"Được, vậy ta trở về."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cúi đầu lên tiếng, sau đó lại quay về phía Phụng Tiên điện, quỳ thẳng người lên.
Tịch Nhan quay lưng về phía hắn, không quay đầu lại, bước từng bước một rời đi.
*****
Trung thu qua đi, thời tiết càng ngày càng lạnh, thời cuộc càng ngày càng yên tĩnh.
Việc Hoàng Phủ Thanh Vũ bị phạt cũng không phải là chuyện lớn gì, sang hôm sau đi thỉnh tội với hoàng đế, bị răn dạy một phen, cũng không còn việc gì nữa.
Trong Hi Vi viên, cuộc sống của Tịch Nhan cũng trôi qua từng ngày từng ngày rất an bình. Mỗi ngày, Thôi Thiện Duyên đều tự mình đưa thuốc dưỡng thai tới, mãi cho đến khi nàng ngoan ngoãn uống xong mới có thể rời đi; Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng cách mỗi hai ngày sẽ đến đây một lần, bắt mạch cho nàng, hai người không mặn không nhạt nói vài câu với nhau, sau đó hắn liền lại đứng dậy rời đi.
Nhưng hôm nay, hắn tự mình mang thuốc đến, Ngân Châm từ xa xa nhìn thấy nên đã cẩn thận đứng ở cửa, đợi hắn đến gần mới cung kính thỉnh an: "Nô tỳ tham kiến thất gia."
Hoàng Phủ Thanh Vũ để ý thấy ánh mắt cô ta vừa kinh ngạc vừa vụng trộm liếc nhìn về phía hộp thuốc trong tay mình, khóe môi hắn khẽ nhếch lên: "Ngươi lui xuống đi, hôm nay không cần ngươi hầu hạ sườn Vương phi dùng thuốc."
Trong lòng Ngân Châm nhất thời buông lỏng, không ngừng dập đầu tạ ơn.
Liên tiếp nhiều ngày thuốc được đưa tới, Tịch Nhan vẫn uống rất ngoan ngoãn, nhưng hôm qua lại không biết vì sao đột nhiên giống như không thể nhịn được nữa, uống thuốc được một nửa liền quăng ngã bát, than đắng, cũng không chịu ăn mứt hoa quả, khiến cho Ngân Châm không có biện pháp nào để ứng phó.
Nhưng cũng không ngờ hôm nay Hoàng Phủ Thanh Vũ lại tự mình đến đây, trong lòng cô ta khó tránh khỏi vui mừng nên vội đứng dậy lui xuống.
Hoàng Phủ Thanh Vũ đẩy cửa bước vào phòng, lúc này Tịch Nhan đang dựa vào nhuyễn tháp chợp mắt.
Vừa mới bước vào 10 tháng, trong phòng đã được trải thảm thật dày, lò sưởi cũng được đốt liên tục, cũng may độ ấm rất thích hợp. Hắn chậm rãi đi trên thảm, cơ hồ không phát ra một chút tiếng động nào, cho đến khi đặt hộp thuốc trong tay lên bàn, một tiếng động nhỏ vang lên, bên kia Tịch Nhan cũng mở mắt ra.
Nhìn thấy hắn, trong lòng Tịch Nhan không khỏi khẽ rung động, nhưng trên mặt lại vẫn không có chút biểu tình nào như trước, cũng không đứng dậy, chỉ mím môi nhìn hắn thả hộp thuốc trên tay xuống bàn.
Thấy thế, Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhẹ, mở hòm lấy ra chén thuốc, đi đến bên cạnh nàng ngồi xuống, dùng muỗng bạc khuấy đều trong chén, phát ra tiếng vang thanh thúy, sau đó giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn vang lên: "Hôm nay ta đặc biết sai người bỏ thêm hai vị cam thảo trong thuốc, chắc hẳn không còn đắng nữa đâu."
Tịch Nhan thở một hơi thật dài: "Cho dù là bỏ thêm cam thảo gì đó, đắng cũng vẫn là đắng thôi."
Tuy nói như thế, nhưng nàng vẫn tiếp nhận chén thuốc trong tay hắn, cũng không dùng muỗng bạc, nín thở ngửa đầu lên, uống một hơi hết chén thuốc.
Hoàng Phủ Thanh Vũ không nghĩ nàng sẽ ngoan ngoãn nghe lời như vậy, nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp. Cho đến khi thấy nàng cau mày nuốt ngụm thuốc cuối cùng mới khẽ cười lên: "Tốt lắm."
Tịch Nhan nhìn hắn thật sâu, bỗng nhiên nghiêng người sang bên trái, nằm gối đều trên đùi hắn, ánh mắt quyến rũ linh hoạt, liếc nhìn hắn: "Còn có biện pháp nào khác chứ, ai kêu ta đồng ý phải làm mẫu thân tốt, đó là vì đứa bé trong bụng, ta khuôn muốn uống cũng phải uống."
Bộ dáng này của nàng cũng làm cho thân mình Hoàng Phủ Thanh Vũ cứng đờ. Sau đó, hắn lại mỉm cười như trước, thuận tay cầm lấy vài lọn tóc đen của nàng trong tay thưởng thức: "Nàng phải ngoan ngoãn, qua một tháng nữa là có thể không cần uống thuốc đắng này nữa."
"Thật sao?" Nghe vậy, trong mắt Tịch Nhan chỉ một thoáng ngời sáng, tính khí trẻ con lại trỗi dậy, "Nếu được vậy thì thật tốt quá."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, bàn tay chậm rãi mơn man theo mái tóc đen của nàng, ánh mắt lại hướng về hoa văn trên tấm thảm cách đó không xa phía trước..
Tay hắn rốt cuộc cũng chạm vào mặt của nàng, nhưng chỉ mới vừa chạm vào liền rời đi rất nhanh.
Nhưng đột nhiên bàn tay của hắn bị nàng bắt lấy, hắn nhìn về phía nàng, mới phát hiện ánh mắt của nàng thì ra vẫn đang nhìn mình. Sau đó, nàng cầm lấy tay hắn chậm rãi đưa lên, di chuyển trên mặt mình, dán sát vào, cọ cọ, cười duyên với hắn: "Tuy rằng chúng ta không thể làm đôi phu thê tốt nhưng ta vẫn còn là vợ của chàng."
Chỉ một câu nói thôi nhưng trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ lại tràn ngập nỗi bi thương, tay kia nắm chặt thành quyền mới có thể khắc chế phần nào nỗi xúc động của mình.
Tịch Nhan nhìn vẻ mặt vẫn thong dong như trước của hắn, bỗng nhiên nâng tay còn lại của mình lên, xoa xoa mặt hắn: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, vì sao chàng luôn ôn nhu như vậy chứ?"
Nếu như là lúc trước, hắn không ôn nhu như nước như vậy, làm sao nàng lại để cho bản thân mình chìm sâu vào trong đó, không thể tự thoát ra được chứ?
"Chàng đối với ai cũng đều ôn nhu như vậy sao? Đối với mỗi nữ tử đều ôn nhu như vậy sao?" Nàng xoay đầu nhìn hắn, khẽ nhướng mày lên giống như một loại khiêu khích, lẳng lặng chờ đợi câu trả lời của hắn.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lẳng lặng nhìn nàng, sắc mặt cùng ánh mắt vẫn trầm tĩnh, dường như không có ý định trả lời câu hỏi này của nàng.
Tịch Nhan dường như cũng không chờ mong hắn trả lời, tiếp tục nói: "Nếu người mang thai là Lâm Lạc Tuyết, chàng cũng sẽ đối xử tốt với nàng ta như vậy sao?"
Tay Tịch Nhan tiếp tục di chuyển tự do trên mặt hắn, tiếp theo đó lại đột nhiên ôm chầm lấy hắn, nàng bồng nghe thấy thanh âm trầm thấp, trong trẻo mang theo một chút áp lực phẫn uất của hắn vang lên: "Ta sẽ lấy lễ đối xử như người ngoài thôi."
Tịch Nhan ha ha nở nụ cười: "Nói như vậy, ta là khác biệt phải không?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng nở nụ cười vô cùng lãnh đạm, thế nhưng cũng đủ phá tan vẻ mặt trầm tĩnh từ nãy đến giờ của hắn: "Nhan Nhan, chuyện đã biết rõ mà còn cố hỏi thật sự là không có ý nghĩa gì."
"Được, như vậy ta sẽ hỏi chuyện ta không biết." Khóe miệng Tịch Nhan vẫn duy trì ý cười như cũ, hơi dùng sức rút tay mình trong tay hắn ra, thuận thế trượt đến chỗ ngực trái của hắn, nửa thật nửa giả hỏi, "Nếu Lâm Lạc Tuyết cũng sinh hạ đứa con, nhưng đứa con của nàng tài giỏi hơn rất nhiều so với đứa con của ta, chàng sẽ yêu thương đứa nào?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve những sợi tóc của nàng, chỉ nhẹ giọng cười: "Chuyện vô vị như thế này, nàng nghĩ nhiều như vậy làm gì? Nếu thật sự nghĩ cho đứa bé, nên ổn định tâm thần, đừng suốt ngày miên man suy nghĩ. Quá mức hao tâm tốn sức, đối với đứa bé sẽ không tốt."
Nghe vậy, Tịch Nhan cũng không nói gì thêm, chậm rãi ngồi dậy, dựa vào chiếc gối mềm như cũ, vuốt vuốt lại những sợi tóc đen xõa tán loạn: "Được, không nghĩ nữa."
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nói thêm gì nữa, ngồi lại một lát, liền đứng dậy đi về phía cửa.
Sau lưng bỗng dưng truyền đến thanh âm tất tất tác tác, bước chân của hắn chậm lại, không ngờ Tịch Nhan ở phía vội vã đứng dậy mang hài tiến lên ôm lấy thắt lưng của hắn, vùi mặt vào ngực hắn, thanh âm tuy nhỏ nhưng lại đánh thật mạnh vào trong lòng hắn --
"Không chỉ làm một đôi phụ mẫu tốt, chàng phải hức với ta, mặc kệ con của nữ nhân khác tài giỏi như thế nào, chàng cũng không thể không thương con của ta, không thể bỏ mặc nó......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ giật mình cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng thanh âm của nàng giống như mang theo tiếng khóc nức nở vang lên, tâm thần hắn không khỏi trở nên rối loạn, vội xoay người lại, nâng mặt của nàng lên, quả nhiên nhìn thấy hốc mắt của nàng đỏ ửng, hắn nhịn không được nhíu mày: "Nhan Nhan, nàng làm sao vậy?"
Tịch Nhan ngửa đầu lên, hai mắt mông lung đẫm lệ nhìn hắn, thật lâu sau, bỗng nhiên lại đẩy hắn ra, xoay người lau những giọt lệ còn vương nơi khóe mắt, lẩm bẩm nói: "Ta không biết, ta không biết mình làm sao lại như vậy, thực là kỳ lạ, thực là mạc danh kỳ diệu......"
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn biết phụ nữ có thai cảm xúc dao động lên xuống là chuyện bình thường, bởi vậy liền tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Ta đã nói nàng không nên suy nghĩ bậy bạ, phải chú ý dưỡng thai cho tốt." Dừng một chút, hắn lại nói: "Gần đây nàng cảm thấy rất buồn phải không? Mấy ngày nữa là sinh nhật nàng, trong phủ có lẽ đã lâu không có việc vui, ta sẽ bảo bọn Thập Nhất đến đây náo nhiệt một phen?"
Tịch Nhan cúi đầu đứng ở nơi đó, không nói được một lời.
"Cũng mời luôn Mẫu Đơn đến đây, lão Thập Nhất gần đây dường như đang giận dỗi nàng ta, đến lúc đó chúng ta sẽ xem hai người bọn họ thế nào." Dừng một chút, hắn lại nói, "Nếu nàng muốn mời ai, hãy nói cho ta biết."
Ngữ khí chu đáo, nhân nhượng như vậy, nhưng lại không giống với Hoàng Phủ Thanh Vũ thường ngày.
Tịch Nhan hít vào một hơi thật sâu, mới miễn cưỡng đẩy tay hắn ra: "Tại Bắc Mạc này, ta còn có thể biết người nào nữa? Tùy chàng làm chủ thôi."
Nhìn nàng đi về phía giường, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Cũng được."
Đầu tháng mười, trời đất bước vào mùa thu, thời tiết hiếm khi lại tốt như vậy, không khí trong lành, không có chút mây.
Tịch Nhan vốn chỉ nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ nói sẽ mời bọn Thập Nhất đến làm khách, cũng không thể tưởng tượng ra được quang cảnh trước mắt – trong phòng khách của Hoàng Phủ Thanh Vũ bày ra mười bàn tiệc để nghênh đón khách mời các phủ, trước cửa vương phủ xe ngựa như nước, tình cảnh này quả thực là đem sinh nhật của nàng biến thành tiệc mừng đại thọ.
Sáng sớm, Tịch Nhan ngồi ở trước gương, nhìn dung nhan tái nhợt của nữ tử trong gương cười nhẹ.
Nàng tự nhủ với mình, cũng tốt thôi, hôm nay sẽ náo nhiệt một phen, giống như thịnh thế cuồng hoan. Có lẽ, đây là sinh nhật cuối cùng nàng còn ở bên cạnh hắn.
Gọi Ngân Châm đến trang điểm cho mình, Tịch Nhan tự chọn lựa trang sức, sau khi trang điểm xong xuôi, trong gương hiện lên hình ảnh một nữ tử thanh lịch mà không mất đi bản chất tôn quý, giống như tiên nữa hạ phàm lay động lòng người.
Khi Hoàng Phủ Thanh Vũ vèn rèm cửa đi vào, vừa nhìn thấy bộ dáng Tịch Nhan nhịn không được gợi lên ý cười: "Ta bắt đầu hối hận hôm nay đã mời nhiều khách như vậy."
Tịch Nhan chậm rãi đứng dậy, đi về phía hắn, lúm đồng tiền nở rộ trong nắng mai, phong tình vô hạn: "Chàng đã tốn nhiều tâm tư như vậy, ta đương nhiên không dám phụ lòng. Như vậy chàng sẽ không thể hối hận được!"
*****
Trên đường đi đến tiền sảnh, Hoàng Phủ Thanh Vũ và Tịch Nhan cùng nắm tay nhau, chậm rãi mà đi.
Tiền sảnh vô cùng náo nhiệt, nhưng trong hậu viện vẫn yên lặng, thanh tĩnh như trước.
Hắn không nói gì, Tịch Nhan liền nhắm mắt lại, tùy ý để hắn nắm tay mình đi về phía trước.
Nàng ôm trong lòng hy vọng thời khắc này có thể kéo dài vĩnh viễn.
Nhưng vĩnh viễn dù sao cũng chỉ là giấc mộng, mong muốn không thể chạm tới, xa xỉ quý giá đến nỗi chỉ cần chạm vào liền tan biến ngay. Bên tai dần dần truyền đến thanh âm náo nhiệt ồn ào, Tịch Nhan chậm rãi mở mắt ra, phòng khách đã hiện ra ngay phía trước cách đó không xa, đứng ở đây có thể thấy được người lui kẻ tới.
Độ ấm trong lòng bàn tay hắn cũng càng ngày càng tăng lên, Tịch Nhan khẽ mím môi, theo hắn tiến lên.
Ngay lập tức liền có đại thần trong triều cùng gia quyến đi lên chào đón: "Chúc mừng Vương gia, chúc mừng sườn Vương phi! Chúc sườn Vương phi phúc như Đông Hải, thọ sánh Nam Sơn."
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười, chỉ đơn giản giới thiệu: "Đây là Vương đại nhân."
Tịch Nhan hơi cúi đầu cười nhẹ: "Tạ Vương đại nhân."
Sau đó nàng liền cùng hắn đi vào trong phòng khách, phòng khách vốn đã rất náo nhiệt hiện tại càng trở nên ồn ào hơn, khắp phòng đều vang thanh âm chúc thọ.
Tịch Nhan từ đầu đến cuối chỉ mỉm cười đáp lại, đưa mắt nhìn đi nhìn lại, chỉ thấy toàn những gương mặt quen thuộc.
Thập Nhất cùng Thập Nhị ngồi ở vị trí dựa vào cửa sổ, một người cúi đầu uống rượu, một người buồn chán nhìn nhìn xung quanh.
Đúng lúc bên này có một vị Tống đại nhân nào đó đang nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ một ít việc triều chính, Hoàng Phủ Thanh Vũ khẽ nhíu mày, nhưng nhanh chóng trở về dáng vẻ thường ngày, trên mặt vẫn giữ ý cười ôn nhuận như ngọc.
Cũng chỉ có Tịch Nhan nhìn ra được biến hóa trên mặt hắn, vì thế nàng rời khỏi tay hắn, nói: "Ta đi qua bên kia một chút."
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới gật gật đầu, nhìn nàng ngồi xuống bên bàn Thập Nhất mới thu hồi tầm mắt, chuyên tâm nghe Tống đại nhân nói chuyện.
"Thập Nhất, Mẫu Đơn đâu?" Tịch Nhan vừa ngồi xuống, liền đè chén rượu trên tay Thập Nhất lại, nhìn về phía thiếu niên đã uống đỏ bừng cả mặt khi tiệc còn chưa bắt đầu.
"Không biết." Thập Nhất thản nhiên đáp một câu, cuối cùng lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn nàng một cái, cười nói, "Còn chưa chúc mừng Thất tẩu, chúc Thất tẩu hàng năm đều như ngày hôm nay, trẻ mãi không già."
Thập Nhị cũng phụ họa chúc mừng Tịch Nhan, một bên nói khẽ với Tịch Nhan nói: "Thất tẩu, trong khoảng thời gian này, Thập Nhất ca cơ hồ không có ngày nào tỉnh táo cả, suốt ngày ngâm mình trong men rượu, ai cũng không có biện pháp với huynh ấy."
Tịch Nhan khẽ nhếch khóe miệng lên: "Muốn tháo nút phải tìm người thắt nút."
Vừa dứt lời, chỉ thấy Thập Nhất trước mắt đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn thoáng về phía cửa, sau đó nhanh chóng thu hồi tầm mắt lại.
Tịch Nhan quay đầu nhìn lại, quả nhiên liền trông thấy thân ảnh mảnh mai của Mẫu Đơn đang đứng ở cửa, nàng vội tiến lên giữ tay nàng lại: "Sao giờ này cô mới đến?"
Mẫu Đơn liếc mắt nhìn Thập Nhất bên kia một cái, mỉm cười nói: "Cô sợ ta không đến sao?"
"Ta không sợ, nhưng có người sợ nha!" Tịch Nhan cười rộ lên, kéo nàng đến bàn Thập Nhất ngồi xuống.
Đúng lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã đi tới, nhẹ nhàng ôm vai Tịch Nhan, liếc mắt nhìn Thập Nhất một cái, sau đó quay lại ra hiệu với Thập Nhị.
Thập Nhị thấy thế, vội đoạt lấy chén rượu của Thập Nhất nói: "Thập Nhất ca, lần đầu tiên Mẫu Đơn đến phủ đệ mới của Thất ca, huynh mang nàng đến hoa viên dạo đi."
Thập Nhất dừng một chút, cúi đầu không nói, liếc mắt nhìn Mẫu Đơn một cái, liền đứng dậy đi ra ngoài. Tịch Nhan vội đẩy đẩy Mẫu Đơn, lúc này Mẫu Đơn mới đứng lên, theo sau thân ảnh của Thập Nhất rời khỏi phòng khách.
Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc này mới nói khẽ với Tịch Nhan: "Đừng ngồi ngay đầu gió ở chỗ này nữa, đi sang bàn bên kia ngồi đi, ta đã cho người chuẩn bị lò sưởi rồi."
"Thời tiết tốt như vậy, chuẩn bị lò sưởi làm gì? Chàng cho ta là giấy sao?" Tịch Nhan liếc nhìn hắn một cái, sau đó đi về phía vị trí hắn yêu cầu, liền nhìn thấy Lâm Lạc Tuyết cũng đang ở một khác bàn bên cạnh, cùng với vài vị Vương phi nói chuyện, bộ dáng tự nhiên hào phóng, cùng các vị Vương phi bên cạnh tạo nên một phái đoàn mỹ nữ duyên dáng, cao quý.
Kỳ thật, nữ tử này cũng không tệ. Trong lòng Tịch Nhan thầm nghĩ, ít nhất, nàng ta và nàng có một điểm chung là từ nhỏ quen với cảnh hai nữ nhân cùng chung một phu quân, hai người bọn họ coi như là có thể chung sống hòa bình với nhau, vẫn chưa xảy ra những chuyện gọi là âm mưu ngươi tranh ta đoạt.
Hoàng Phủ Thanh Vũ mỉm cười: "Hôm nay tuy rằng nàng là thọ tinh, nhưng vì đứa nhỏ, vẫn nên nghe nghe lời ta."
Tịch Nhan hừ một tiếng, nhưng vẫn đi đến ngồi ở vị trí chủ tọa, bên cạnh quả nhiên không bao lâu sau hỏa lò cũng được đốt lên, độ ấm cũng rất thích hợp, tay chân nàng đều thực ấm áp.
Trong phòng vẫn náo nhiệt như trước, mọi người nói chuyện phiếm với nhau, trêu chọc nhau, nhưng tầm mắt nàng vẫn xoay quanh thân ảnh Hoàng Phủ Thanh Vũ, do những ngưởi xung qianh chưa gây sự chú ý cho nàng hay nói một cách khác chỉ có thân ảnh của hắn làm cho nàng chú ý mà thôi.
Nàng thật sự rất thích nghe theo lời an bài của hắn, vĩnh viễn luôn đâu vào đấy, hợp lý hợp tình như vậy, nắm trong tay toàn cục, giống như thời điểm mới quen biết nhau, hắn vĩnh viễn là một ẩn số, nhưng vĩnh viễn luôn luôn có thể nhìn thấu nội tâm của nàng.
Mặc dù cho tới bây giờ nàng cũng không biết hắn vì sao ngay từ đầu đã đối xử với mình tốt như vậy, giờ phút này nghĩ lại, chỉ cảm thấy nàng đã bước vào một cạm bẫy thực sự rất ấm áp. Dù cho thời gian có quay ngược trở về, để cho nàng có thể lựa chọn một lần nữa, chỉ sợ nàng vẫn sẽ lựa chọn trầm luân trong sự ôn nhu của hắn mà thôi.
Nghĩ rằng sẽ trầm luân cả đời, nhưng không ngờ cả đời ngắn ngủi như vậy.
Trong đám người vây quanh, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẫu nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía nàng, chỉ thấy nàng ngồi ở chỗ kia, thất thần nhìn chính mình, trong lòng hắn bỗng dưng chấn động, nhưng chỉ một lát sau liền thoát khỏi đám đại thần trong triều, đi đến bên cạnh Tịch Nhan, cầm lấy tay nàng, đỡ nàng đứng dậy.
Trong ánh mắt kinh ngạc của các khách mời, hắn lập tức kéo nàng đi ra phòng khách.
Toàn thể khách mời đang trợn mắt há hốc mồm nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, tất cả các ánh mắt đều hướng về vị chủ nhân duy nhất còn lại là Lâm Lạc Tuyết, thấy nàng ta vẫn duy trì ý cười khéo léo như trước, thản nhiên ngồi đó, nói nói cười cười.
"Nói." Hoàng Phủ Thanh Vũ kéo Tịch Nhan đi vào trong Noãn các, đè nàng lên cửa, thanh âm dồn dập, khàn khàn vang lên, căn bản không giống giọng nói bình thường của hắn.
Tịch Nhan bỗng dưng trợn to mắt nhìn hắn: "Nói cái gì?"
Hắn giữ chặt tay nàng, đem tay nàng đặt trên chỗ ngực trái của nàng: "Đem những chuyện nàng cất giấu trong lòng, toàn bộ nói ra."
Tịch Nhan bật cười, sau đó lại lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn: "Chàng nghĩ rằng ta và chàng còn ngốc nghếch giống lúc trước như vậy sao?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thâm trầm, sắc mặt cũng trở nên tối tăm.
Bộ dáng cùa nàng gần đây chứa đầy tâm sự, hắn không phải là nhìn không ra, nhưng nàng đã không còn là tiểu cô nương lúc trước hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấu nữa, nhưng hiện tại dù cho hắn hao hết tâm lực cũng vẫn không thể biết được những suy nghĩ trong lòng nàng.
Nhưng rất nhanh, sự lạnh lùng trong mắt Tịch Nhan lại tản ra, nàng cười duyên vươn tay ra chậm rãi ôm lấy cổ hắn: "Hôm nay là sinh nhật của ta, chàng bày ra sắc mặt như vậy là để cho ta xem sao?"
Hắn nhìn nàng thật sâu, ánh mắt lại dần dần mê man, giống như có gì ở bên trong thiêu đốt, đợi cho ánh mắt nóng bỏng đó gần như thiêu như đốt nàng, hắn vội nắm lấy thắt lưng của nàng: "Nhan Nhan, ta --"
"Ta biết." Tịch Nhan lập tức liền ngắt ngang lời hắn.
Nàng biết hắn định nói điều gì, chỉ nhìn vào ánh mắt hắn nàng đã biết, nàng rốt cuộc có thể đợi được câu nói mà nàng hằng mong muốn và chờ được. Nàng biết muốn hắn nói ra câu nói kia có bao nhiêu khó khăn, cho nên từ sau lần tỉnh lại đó, nàng liền toàn bộ sự kiên nhẫn của mình để chờ đợi, vừa oán trách hắn, lại vừa chờ đợi hắn.
Nhưng mà nay, nàng đã buông tay rồi, thậm chí, ngay cả dũng khí để nghe hắn nói cũng không còn nữa.
Tịch Nhan nhìn hắn, vẫn cúi đầu cười như cũ, tỏ vẻ vô tâm vô phế: "Chàng muốn nói, chàng làm này tất cả mọi việc đều là vì tốt cho ta có phải hay không? Ta biết, ta đương nhiên biết......" Nàng dừng một chút, nghiêng đầu nhìn hắn: "Nhưng sao chàng không nghĩ tới ta chưa chắc đã muốn lòng tốt của chàng?"
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trong phút chốc liền lắng đọng xuống, bạc môi nhếch lên, hồi lâu sau mới nói: "Nàng không cần sao?"
Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm: "Không nghĩ tới, mệt mỏi...... Không phải đã nói sẽ buông tha lẫn nhau sao? Cứ giống như trước là đủ rồi, hôm nay nói như vậy, không phải dư thừa sao?"
Cánh tay đang vòng qua bên hông nàng chậm rãi buông ra, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên u ám, không nói gì nữa, chỉ nhẹ nhàng rời khỏi thân thể nàng, mở cửa Noãn các ra.
"Chàng cười lên đi." Tịch Nhan ôm lấy khuỷu tay hắn, "Cười giống như lúc nãy vậy, ở trước mặt các quan khách, diễn thật là hay, không phải sao?"
Trở lại trong phòng khách, cả hai nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Thần cùng Đạm Tuyết cũng đã đến đây, đang ngồi cùng Thập Nhị.
Tịch Nhan "Di" một tiếng, liền buông Hoàng Phủ Thanh Vũ ra, hắn vừa cười vừa tiến lên tiếp đón Hoàng Phủ Thanh Thần, còn nàng lại ngồi xuống gần Đạm Tuyết.
Đạm Tuyết vẫn giữ nguyên bộ dáng lạnh lùng thản nhiên như trước, thấy nàng ngồi xuống cũng chỉ khẽ gật đầu một cái, thản nhiên nói: "Sinh nhật vui vẻ."
"Đa tạ." Tịch Nhan cười lên tiếng, lại nói, "Còn nhớ rõ lúc trước, khi lên thuyền hoa của ta, cô rất coi trọng cây quạt kia sao? Hôm nay không dễ dàng gì gặp nhau ở đây, ta sẽ quay về viện lấy cho cô."
Đạm Tuyết khẽ nhíu mày: "Cây quạt?"
"Ta thật tốn rất nhiều công sức mới kiếm được cái thứ hai cho cô, thế nhưng cô lại quên mất, khó trách lâu như vậy cũng không tới lấy." Tịch Nhan thở dài một tiếng.
"Ừ." Đạm Tuyết khẽ lên tiếng, "Một chút nữa ta sẽ theo cô đi lấy."
Hoàng Phủ Thanh Thần khẽ nhíu mày: "Thời tiết như vậy còn muốn cây quạt làm gì. Hơn nữa, nàng muốn loại quạt nào mà trong phủ không có, phải tới đây lấy về."
"Cửu gia, chẳng phải có câu ngàn vàng cũng khó mua được từ mình vừa ý hay sao? Cây quạt mà Vương phi nhà ngươi vừa ý, tất nhiên cũng không phải món đồ tầm thường." Tịch Nhan nói xong nở bụ cười lộ lúm đồng tiền như hoa.
Hoàng Phủ Thanh Thần liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó nhanh chóng cầm tay Đạm Tuyết, bất động thanh sắc kéo về phía mình.
Tịch Nhan đều đặt tất cả những hành động của hắn ở trong mắt, cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi bàn tiệc. Quay người lại, lại bỗng dưng nghênh đón tầm mắt của người nào đó, lạnh lẽo mà trầm trọng. Tịch Nhan còn chưa nghĩ phải nên ứng đối như thế nào thì Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã xoay mặt qua, cùng người trước mặt tiếp tục nói chuyện với nhau.
← Ch. 044 | Ch. 046 → |