← Ch.007 | Ch.009 → |
Tịch Nhan một mình một người chậm rãi thong thả trở về phòng, hiện giờ trời gần sáng, trong phòng tối đen như mực.
Hoàng Phủ Thanh Vũ chắc hẳn đã rời đi, trong không khí vẫn còn mùi hương dường như vẫn còn phảng phất đâu đó, nàng chợt nghĩ đến mùi chén cháo lúc nãy.
Nàng sờ soạng vào phòng, tìm được mồi lửa nhỏ, thổi nhẹ một hơi, trong phòng nhất thời có ánh sáng xuất hiện.
Nương theo ánh sáng, Tịch Nhan đột nhiên thấy một bóng người ghé vào bên cạnh bàn, nhất thời nàng sợ tới mức tay run lên, làm rớt cả mồi lửa. Đến khi phục hồi tinh thần, lại nhặt lên, thắp sáng ngọn nến, lúc này mới vươn tay chạm nhẹ vào hắn:
"Thất gia?"
Hắn thế nhưng không có chút phản ứng!
Tịch Nhan giật mình, sau một lát do dự, rốt cục lại gọi hắn một tiếng: "Thất gia?"
Thế nhưng vẫn không có đáp lại! Trong lòng Tịch Nhan nhịn không được hơi căng thẳng, nhưng nghĩ đến ngày thường vẻ mặt hắn tựa tiếu phi tiếu, nên vẫn đề cao cảnh giác, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay hắn gối lên trên bàn, lại cả kinh thấy hắn trên người mềm yếu vô lực, dường như đã ngất đi từ lúc nào!
Tịch Nhan đứng bật dậy, định xoay người đi ra ngoài gọi người hầu vào, nhưng tay nàng đột nhiên bị người kéo lại -- nói là giữ chặt, kỳ thật chỉ là nhẹ nắm tay nàng một chút. Tịch Nhan quay trở lại, thấy hắn chậm rãi mở mắt, đôi mắt rõ ràng tối đen như mực, nhưng lại ẩn ẩn lộ ra sự suy yếu.
"Ngài...... Làm sao vậy?"
"Đỡ ta đi lên giường." Giọng nói của hắn suy nhược, yếu ớt, tựa hồ đang dùng hết khí lực toàn thân để nói chuyện.
Tịch Nhan tinh tế quan sát đến thần sắc hắn, quả thật không giống như là giả vờ, liền gật đầu đẩy xe lăn của hắn tiến về phía chiếc giường, nhưng cảm thấy nhịn không được âm thầm phỏng đoán -- hay là hắn trừ bỏ tật ở chân, bản thân còn có bệnh không tiện nói ra?
Khó khăn lắm nàng mới đưa được hắn lên trên giường, Tịch Nhan xoay người muốn gọi người mời đại phu, nhưng bị thanh âm suy yếu của hắn ngăn cản: "Nhan Nhan, sao nàng nỡ nhẫn tâm cho bọn hạ nhân biết chủ tử của bọn họ bởi vì một ngày một đêm không ăn cơm nên hôn mê bất tỉnh?"
Nghe vậy, Tịch Nhan kinh ngạc xoay người nhìn hắn: "Ngài, vẫn chưa ăn chút gì sao?"
Một ngày một đêm, như vậy từ khi nàng bị chứng nhức đầu hành hạ cho đến giờ trời đã gần sáng, hắn chưa ăn một chút cơm!
Miệng hắn bất giác tràn ra một nụ cười khổ: "Nhan Nhan quả thật nhẫn tâm, ta vẫn chờ nàng, vẫn chờ nàng tỉnh lại để cùng nàng dùng bữa, nhưng nàng vừa tỉnh lại vội vã muốn đi gặp Thập Lục thúc......"
Tịch Nhan giật mình, thấy hắn vươn tay về phía mình, sau một lát do dự, liền đưa tay ra để cho hắn cầm lấy.
"Nhan Nhan, nàng cùng ta kết làm vợ chồng, ta đối đãi với nàng không tốt sao? Nhưng nàng lại thà rằng đi gặp Thập Lục thúc cũng không chịu cùng ta dùng bữa?" Hắn chậm rãi nâng tay lên thủ xoa mặt Tịch Nhan, trong giọng nói lộ ra vẻ bi thương, " Thập Lục thúc rất tốt sao? Vì sao nàng cùng hắn gặp nhau lại cười vui vẻ đến như vậy, nhưng nàng ở trước mặt ta vĩnh viễn không thoải mái như vậy?"
"Nhan Nhan, ta không tốt sao? Vì sao luôn muốn trốn tránh ta? Là vì thân ta bị tàn phế sao? Là vì ta không thể sóng vai đứng cùng nàng sao? Vì sao...... Nhan Nhan, ta đến tột cùng là không tốt chỗ nào, làm cho nàng không hài lòng, nàng nói cho ta biết, được không?"
Thanh âm của hắn trầm thấp chậm rãi, cực kỳ dễ nghe, chỉ là một câu nghi vấn đơn giản nhưng khi Tịch Nhan nghe được, nàng lại nhướng mày. :
Hắn, đến tột cùng là thật lòng hay giả ý, nói ra lời nói như vậy có phải còn có mục đích gì khác?
*****
"Nhan Nhan, khi nào thì nàng mới bằng lòng nhìn ta nở cười chân thành, vui vẻ thật sự?" Thấy Tịch Nhan thật lâu không mở miệng, hắn thấp giọng nỉ non, ánh mắt chậm rãi nhắm lại.
Tịch Nhan sợ cho hắn lại ngất xỉu nữa, cúi đầu gọi hắn hai tiếng, nghe được hắn nhỏ giọng "Ừ" một tiếng như trả lời, nàng mới yên lòng, đi đến bên cạnh bàn nhìn nồi cháo ngon lúc nãy, bát cháo hắn múc cho nàng vẫn còn đặt ở nơi đó.
Lò sưởi đã sớm tắt, cháo cũng đã sớm nguội lạnh, Tịch Nhan một lần nữa bỏ vào thêm than hạt ô liu, đốt lửa lên, đem nồi cháo nhỏ đặt lên trên chậm rãi hâm cho nóng.
Giờ này khắc này nàng vô cùng tự giác giữ bình tĩnh, lúc nào cũng khắc khắc nhắc nhở chính mình, Hoàng Phủ Thanh Vũ là một nam tử thâm sâu không lường được, những gì hắn thể hiện ra bên ngoài khả năng cũng không phải là thật.
Nhưng con người nhìn không đoán ra được này lại làm cho nàng lần này đến lần khác tìm hiểu, phỏng đoán ý tứ của hắn.
Sau khi đem cháo hâm nóng, lại múc ra lần nữa sau đó mang đến bên giường, Tịch Nhan đánh thức Hoàng Phủ Thanh Vũ dậy, muốn giúp hắn ăn cháo.
Không ngờ Hoàng Phủ Thanh Vũ mở to ánh mắt như mặc ngọc bàn, không hề chớp mắt nhìn nàng, tựa hồ cũng không nghĩ đến việc ăn cháo, hồi lâu sau mới mở miệng nói: "Nhan Nhan, nàng vì sao không cười? Không phải là đối với ta, ngay cả nở nụ cười cũng là việc khó sao?"
Nghe vậy, vẻ mặt Tịch Nhan bất giác lạnh hơn: "Thất gia, ngài không tính ăn cháo sao?"
Trên khôn mặt lạnh như băng của nàng bày ra vẻ mặt tựa hồ muốn lấy lòng hắn, hắn hơi mở mắt quay đầu cười nhẹ một tiếng, rồi lại quay đầu trở lại đem mặt nàng dựa vào mặt hắn: "Nhan Nhan, ta lại muốn ăn nàng......"
Nắng sớm mờ mờ tràn vào trong phòng, thanh âm nam tử trầm thấp, ngữ điệu ái muội, hơn nữa trên người tỏa ra mùi hương thanh đạm, Tịch Nhan làm thế nào có thể bảo trì bình tĩnh, vẫn là nhịn không được đỏ mặt.
Độ ấm trên người hắn khá thấp, trên môi tỏa ra hơi thở lạnh bạc, chậm rãi lướt qua môi Tịch Nhan, thấp giọng thì thào: "Nàng là của ta......"
Khắp căn phòng đều tràn ra bầu không khí làm cho người ta trầm mê ái muội, Tịch Nhan mặt đỏ, tim đập, nhưng suy nghĩ vẫn rõ ràng như trước --
Nhan Nhan, ngươi không thể yêu thương hắn.
Trong lúc này, xa xa đột nhiên truyền đến tiếng chuông nơi cổ lâu, tiếng chuông tuy mơ hồ, nhưng vẫn tức thì đánh nát an bình trong phòng.
Tịch Nhan đúng lúc bắt được thời cơ, nhoẻn miệng cười: "Thất gia, trời đã sáng."
Mà hắn, cũng rốt cục chậm rãi nâng lên mi mắt, có chút mơ hồ "Ừ" một tiếng: "Nhan Nhan, cùng ta ăn sáng đi."
"Được." Tịch Nhan nhu thuận lên tiếng.
Trên bàn bày đầy thức ăn nóng hổi, Tịch Nhan lại cảm thấy không có khẩu vị, chỉ chọn một phần cháo hoa, thật chậm rãi ăn từng ngụm. Truyện Tiên Hiệp -
Nhưng không biết vì sao, ngụm cháo gạo nếp nóng bỏng kia mới vừa vào miệng, Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy đất trời xoay chuyển, buông chiếc muỗng cầm trong tay a, chạy vọt tới ngoài cửa kịch liệt nôn mửa.
Hoàng Phủ Thanh Vũ sắc mặt hơi đổi.
Đến khi thị nữ đỡ nàng đứng lên, sắc mặt Tịch Nhan đã chuyển sang trắng bệch, toàn thân không có một chút khí lực.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tỏ ý bảo thị nữ đỡ nàng lại, ngồi dựa vào trong lòng mình, vươn tay ra bắt mạch cho nàng, thấp giọng hỏi: "Đêm qua nàng đã ăn qua thứ gì?"
*****
Lúc này Tịch Nhan mới nhớ lại sáp trứng gà đêm qua, vô lực nói: "Một ít trái cây......"
"Một ít là bao nhiêu?"
Thanh âm hắn nghe qua có vẻ lạnh lùng, Tịch Nhan tựa vào đầu vai hắn liếc nhìn lên, chỉ thấy mí mắt hắn rủ xuống, trông rất tương xứng với khuôn mặt đẹp như ngọc, theo nàng thấy đây là một nam nhân có một không hai trên đời.
A. Nàng nhịn không được tự cười mình, trong thời khắc suy yếu như vậy lại vẫn còn tâm tư đi đánh giá khuôn mặt tuấn mỹ hắn. Nhưng nói gì thì nói thì một nam tự tuấn mỹ như vậy quả thật làm cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui.
"Do nàng bị lạnh, hàn khí thâm nhập cơ thể" Hắn nói xong quay sang sang, vừa lúc đối diện với ánh mắt của nàng, hắn ngẩn người bỗng nhiên nở nụ cười thú vị: "Đẹp sao?"
Thình lình thốt ra một câu đã tàn phá suy nghĩ của Tịch Nhan.
"Đẹp." Nàng mím môi đáp lại.
Trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ lại cười càng sâu, lúc này đây Tịch Nhan nhìn thấy rõ ràng ngay cả trong ánh mắt hắn đều tràn đầy ý cười.
"Nhưng thế gian có nhiều ngươi đẹp như vậy, chẳng phải chỉ là một cái túi da thôi sao, tốt mã dẻ cùi." Tịch Nhan hừ một tiếng, thản nhiên nói.
Ý cười trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ thu lại, nhíu mày: "Nàng nghĩ như vậy sao?"
Tịch Nhan từ chối cho ý kiến cười khẽ một tiếng, miễn cưỡng đứng dậy không để mình dựa vào hắn như vậy.
"Trái cây là do Thập Lục thúc mang tới sao?" Nhận ra được động tác nhỏ của nàng, ý cười của Hoàng Phủ Thanh Vũ càng thu lại, thản nhiên nói.
"Phải." Tịch Nhan lơ đãng đáp một tiếng.
Sắc mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ trở nên khó coi, nhưng đảo mắt thấy sắc mặt trắng bệch của nàng, ánh mắt trầm xuống, cuối cùng không nói gì nữa, nhanh chóng đưa nàng về phòng, sau đó phái người vào cung truyền ngự y.
Trước khi ngự y đến hắn vẫn ở bên cạnh nàng.
Bụng Tịch Nhan bị từng đợt co rút đau đớn, một mình hắn chườm nước ấm cho nàng, đồng thời cũng nắm bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo nàng suốt.
Cảm thụ được độ ấm trong lòng bàn tay hắn truyền tới, Tịch Nhan nhắm mắt lại, trong lòng lại khắc chế không được chấn động.
Nàng lúc này mới nhớ tới nam nhân này không phải chỉ có một thân xác thối tha mà còn là một nam nhân sâu trầm tĩnh, không thấy đáy.
Lúc nghĩ đến điều này, Tịch Nhan đã mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Cơn bệnh nhỏ kéo dài hai ba ngày cũng trôi qua, đợi sau khi thân mình hoàn toàn khang phục, Tịch Nhan liền tìm một ngày nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ muốn xuất môn giải sầu.
Hoàng Phủ Thanh Vũ tất nhiên là đáp ứng, cho một số thị vệ cận thân theo bảo hộ nàng, dặn dò vài câu liền nàng rời đi.
Không ngờ Tịch Nhan ra khỏi phủ lại đến thẳng Bách Hoa Lâu, các thị vệ phía sau có chút kinh ngạc, nhưng vẫn cung kính bảo vệ nàng phía sau, cho đến khi thấy Thập Nhị hoàng tử đang đứng trước cửa Bách Hoa Lâu.
Thập Nhị vừa thấy Tịch Nhan đến, liền vừa cười chào đón vừa tiến đến hỏi: "Tẩu tử, hẹn đệ đến chỗ này không biết là muốn đệ làm gì?"
Tịch Nhan cách khăn che mặt ôn nhu cười với hắn, nâng ngón tay chỉ Bách Hoa Lâu: "Mang ta đi vào đó."
Trên lưng Thập Nhị bỗng nhiên một cảm giác mát lạnh không hiểu dâng lên.
*****
Lúc Tịch Nhan ngồi bên cạnh bàn xem kỹ các nữ tử trước mắt, cảm giác mát lạnh trên lưng Thập Nhị đã chuyển sang trán đổ mồ hôi lạnh: "Thất tẩu, tẩu thật sao chọn cho Thất ca một người...... Thị tẩm?"
Nếu như bị Thất ca biết hắn mang nàng tới nơi này, Thập Nhị không dám tưởng tượng -- nhất là ý cười trên mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ càng ôn nhuận, càng làm cho hắn sợ hãi. Nhưng mà giờ này khắc này, đối với Tịch Nhan đang tươi cười kia, hắn lại cảm thấy đồng tình với Thất ca của mình!
Thập Nhị nhìn đám oanh oanh yến yến trước mặt, nhịn không được rên lên một tiếng.
Tịch Nhan nhìn các cô nương trang điểm xinh đẹp, thiên kiều bá mị, luôn cảm thấy không hài lòng, ngẩng đầu lên hỏi tú bà:
"Có cô nương nào trong sạch không?"
"A, Hoàng tử phi nói đùa, cô nương Bách Hoa Lâu chúng ta đều là trong sạch!" Tú bà kia vẻ mặt tươi cười, vỗ ngực cam đoan.
Thập Nhị không ngừng lắc đầu thở dài, nghe lời của Tịch Nhan cũng nhịn không được bật cười ra tiếng. Lúc cười, trong đầu hắn lại đột nhiên lóe sáng, lớn tiếng nói: "Từ mama, Thất tẩu ta muốn người giống như Mẫu Đơn vậy, cô nương trong sạch."
Tú bà vừa nghe, lập tức bày ra bộ mặt đau khổ: " Thập Nhị gia, cái này ngài không phải làm khó thảo dân sao? Mẫu Đơn cô nương tính tình ngạo, bán nghệ không bán thân ngài cũng không phải không biết."
Thập Nhị lấy ra một túi bạc, không nói một lời nhét vào trong tay tú bà, nói: "Ngươi cầm tiền này đến hỏi nàng, nếu nàng thật sự không đồng ý, chúng ta lại bàn tiếp."
" Mẫu Đơn?" Tịch Nhan quay đầu nhìn về phía Thập Nhị.
Thập Nhị quay đầu, ra vẻ cười thần bí: "Thất tẩu, cô nương này phàm là nam nhân ra vào nơi này không có một ai không động tâm với nàng ta, tin tưởng Thất ca cũng sẽ thích."
Tịch Nhan cười nhẹ: "Phải vậy không?"
Trong lúc đang nói chuyện, cửa sương phòng đột nhiên bị đẩy ra, hai người đồng thời ngẩng đầu nhìn lên, ngoài cửa là nam tử cao to tuấn tú, lạnh lùng liếc nhìn qua Tịch Nhan, ánh mắt không hờn giận hướng về Thập Nhị: "Ngươi lại hồ nháo gì nữa?"
"Cửu ca." Thập Nhị vui cười cùng hắn chào hỏi, "Không có gì, đệ làm việc cho Thất tẩu."
Tịch Nhan cũng không nghĩ đến ở chỗ này lại gặp được Hoàng Phủ Thanh Thần, vừa thấy hắn, đột nhiên liền nhớ tới lần đó hắn say rượu thất thố.
Kỳ thật hắn cũng là một nam tử tuấn mỹ phi phàm, so với Hoàng Phủ Thanh Vũ không hề thua kém gì, nhưng trên người hai người tỏa ra khí chất hoàn toàn bất đồng -- Hoàng Phủ Thanh Vũ cao thượng ôn nhuận, mà hắn là đạm mạc âm trầm.
Có thể làm cho một nam tử như vậy như vậy thống khổ, có thể thấy được lực hấp dẫn của Đạm Tuyết rất cao, nhưng nàng không biết Hoàng Phủ Thanh Vũ lúc trước vì sao phải đem Đạm Tuyết dâng cho hắn?
Tịch Nhan bất giác lại lâm vào trầm tư, đợi cho đến khi tinh thần phục hồi lại, Hoàng Phủ Thanh Thần đã hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
Thập Nhị nhìn bóng dáng hắn, khẽ thở dài một cái: "Cửu ca, đệ sắp không nhận ra Cửu ca mà đệ từng biết......"
Trong lòng Tịch Nhan hơi động, nói: "Trong số huynh đệ các ngươi, ai cùng Thất gia giao hảo tốt?"
Vẻ mặt Thập Nhị đột nhiên cứng lại, giật mình cười nói: "Không có, Thất ca không thích xuất môn, tẩu tử cũng không phải không biết điều đó."
Nói dối. Tịch Nhan nhìn vẻ mặt hắn, hừ lạnh một tiếng, nhưng cũng không vạch trần hắn, cùng nhau đợi Mẫu Đơn đến.
*****
Mẫu Đơn quả thật là một nữ tử cực đẹp, mặc dù xuất thân thanh lâu, ngoài dự đoán lại thanh tú động lòng người, trên khuôn mặt trắng noãn như ngọc nổi lên một đôi môi nhỏ xinh, phảng phất hoa sen mới nở.
Kết quả cuối cùng là Mẫu Đơn cô nương kia thế nhưng đồng ý yêu cầu của Tịch Nhan, hơn nữa ôm theo tỳ bà của mình đi lên xe ngựa mà Tịch Nhan chuẩn bị cho nàng.
Thập Nhị cưỡi ngựa đi bênh cạnh xe ngựa Tịch Nhan, nhìn xe ngựa phía trước kia, bày ra bộ dáng thèm nhỏ dãi không thôi:
"Thất tẩu, tẩu nói Mẫu Đơn cô nương này là nể mặt tẩu hay nể mặt Thất ca đây?"
Tịch Nhan cũng không trả lời, chỉ lạnh lùng thoáng nhìn qua hắn, hắn tất nhiên là không nhìn thấy.
Thập Nhị chỉ cảm thấy sau khi gặp qua Hoàng Phủ Thanh Thần, Tịch Nhan liền trở nên có chút kỳ quái, nhưng cũng không biết nói quái dị như thế nào, chỉ có thể yên lặng một đường hộ tống nàng hồi phủ.
Trở lại trong phủ, Tịch Nhan tự mình đi gõ cửa thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, ý cười dạt dào, dịu ngoan làm vui lòng người.
"Thất gia." Nàng kéo Mẫu Đơn phía sau đến trước cửa, vẫn tươi cười nói, "Thiếp thân biết Thất gia gần đây thực vất vả, bởi vậy tìm riêng Mẫu Đơn cô nương trở về hầu hạ Thất gia, chỉ mong Thất gia có thể vừa lòng."
Trong thư phòng, Hoàng Phủ Thanh Vũ hơi ngẩng đầu, nhìn hai nữ tử đang đứng ở cửa, sắc mặt do ánh sáng mà lúc sáng lúc tối, nhìn không rõ lắm.
Trong lòng Tịch Nhan vẫn bình tĩnh tự nhiên như trước, mỉm cười nhìn hắn.
Sau một lát, Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi dựa vào lưng ghế, sắc mặt lúc này mới hiện ra ngoài sáng, mỉm cười: "Để Nhan Nhan phải lo lắng rồi, vậy cho Mẫu Đơn cô nương tiến vào đi."
Quả nhiên. Tịch Nhan cười lạnh, đưa Mẫu Đơn vào trong phòng, còn mình hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ cười, thuận tiện giúp hai người đóng cửa phòng.
Nhiều ngày sau đó, trong thư phòng liên tục truyền ra tiếng đàn tỳ bà réo rắt dị thường động lòng người.
Ban đêm, Tịch Nhan một mình một người bình yên đi vào giấc mộng. Nhưng trong mộng lại chỉ thấy trống rỗng, còn có chút mất mát.
Liên tiếp mấy ngày sau, Hoàng Phủ Thanh Vũ không có xuất hiện trong phòng Tịch Nhan. Theo hạ nhân nói lại, trong thư phòng Hoàng Phủ Thanh Vũ ngày ngày truyền ra tiếng đàn tỳ bà động lòng.
Không ai không tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng, nàng cũng không cần hao hết tâm tư đi đo lường những ý tưởng trong nội tâm hắn, kỳ thật nàng rất đắc ý.
Chẳng qua, thoáng có một chút không thú vị. Tịch Nhan lại một lần nữa lâm vào hoàn cảnh chán đến chết.
Vì thế Thôi Thiện Duyên không biết là phụng mệnh lệnh của ai, mời một cái gánh hát đến cho riêng nàng, an trí ở trong phủ, mỗi ngày diễn tấu sáo và trống, gẫy đàn hát xướng, quả thật làm cho nàng không còn cảm thấy cô tịch trong hai ngày.
Nhưng mà sau hai ngày, Tịch Nhan lại chán ghét.
Lững thững đi dạo trong hoa viên, cũng không biết vì sao lại đi tới tây viện, Tịch Nhan lúc này mới phát hiện nơi này không biết từ bao giờ xuất hiện thêm một vườn hoa.
Trong vườn hoa, xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ dừng lại trước một khoảng đất có hoa cỏ, Mẫu Đơn ngồi bên cạnh hắn, hai người cùng nhau đùa nghịch một chậu hoa, Hoàng Phủ Thanh Vũ nói câu gì đó làm cho Mẫu Đơn ngẩng mặt lên nhìn hắn cười tươi sáng động lòng người.
Đúng lúc này nàng nhìn thấy Tịch Nhan đang đứng ở cửa hoa viên nên đứng dậy hành lễ: "Mẫu Đơn tham kiến Hoàng tử phi."
*****
Tịch Nhan vốn dĩ không muốn đi vào, cũng không ngờ bị nàng ta nhìn thấy nên phải đi vào:"Thiếp thân tham kiến Thất gia."
"Nhan Nhan, sao nàng đến chỗ này?" Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhướng mày, vẻ mặt thận trọng hỏi.
"Đúng dịp đi ngang qua thôi." Tịch Nhan thản nhiên nói, lập tức quay đầu nhìn về một khoảnh đất trồng đầy hoa, lại quay sang nhìn về phía Mẫu Đơn, "Đây đều là do ngươi trồng?"
Mẫu Đơn cúi đầu cười: "Do Thất gia cùng Mẫu Đơn trồng ạ."
"Ừ." Tịch Nhan trả lời một tiếng, bỗng nở nụ cười, "Thất gia thật sự là cao hứng nha."
"Nhan Nhan, nếu nàng thấy thích sao không mang một chậu trở về?" Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, mỉm cười.
Tịch Nhan hơi nhếch môi: "Được."
Vì thế nàng liền tiến về phía đám hoa chọn lựa, nhất thời cảm thấy hoa cả mắt, đầu cũng bắt đầu choáng váng, trướng trướng khó chịu.
Ánh mắt Tịch Nhan cuối cùng tập trung ở một chậu cây với đóa hoa màu trắng bên trên đểm xuyết đường nét màu xanh, mắt nàng đột nhiên sáng ngời -- lục liên.
Lục liên, loài hoa tuyệt tình tuyệt, dùng làm thuốc, trị đau lòng.
Hết thảy đều là do Nam Cung Ngự nói cho nàng biết, trong đó còn chứa một truyền thuyết bi, thời gian qua đã lâu đến nỗi
Tịch Nhan không còn nhớ rõ nữa.
Hoặc là có thể nói do câu chuyện này rất bi thương rất đau lòng nên nàng cũng không dám nhớ đến. :
Tịch Nhan không biết loài hoa này thật sự có thể trị bệnh trong lòng hay không, nhưng chuyện tuyệt tình tuyệt ái kia khắc sâu vào tâm khảm của nàng, từ đầu tiên nghe được liền nhớ đến bây giờ.
"Thất gia, ta chọn chậu này."
Tịch Nhan quay đầu liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, thấy hắn hơi hơi nhướng mày nhìn chậu hoa kia: "Lục liên?"
"Thế nào, không phải Thất gia cảm thấy luyến tiếc chứ?" Tịch Nhan chắp tay ra sau lưng, ngẩng đầu nhìn hắn.
Nghe vậy, hắn cười khẽ: "Làm sao thế được, Nhan Nhan, bất cứ thứ gì nàng thích đều có thể được cả."
bất cứ thứ gì nàng thích đều có thể được cả.
Tịch Nhan khóe miệng thản nhiên nhếch lên, gọi Bích Khuê tiến vào, đem chậu hoa này trở về viên trung của nàng.
Đêm lạnh như nước.
Vô luận ban đêm phồn hoa náo nhiệt như thế nào, đến lúc này chỉ còn lại sự yên tĩnh. Khi vạn trở vần trạng thái yên tĩnh là lúc cũng là lúc tâm của Tịch Nhan không có chút ánh sáng.
Bọn thị nữ đều nghĩ nàng đã ngủ, bởi vậy cũng đều tự lui xuống nghỉ ngơi, nhưng không một ai biết được nhiều ngày nay, mỗi khi đến thời gian này, nàng đều một mình ngồi đó, tay vẫn nắm chặt giá nến cho đến hừng đông.
Ánh nến trước mắt nàng bỗng nhiên lay động, trở nên lúc sáng lúc tối, Tịch Nhan lấy một cây ngân trâm trên đầu xuống, tinh tế khêu khêu tim nến, sau khi buông ngân trâm ra, mới đột nhiên nhận thấy có cái gì đó không thích hợp.
Đột nhiên nàng quay đầu lại, phía sau xuất hiện một nam tử vẫn tuấn lãng như ngày nào, cười tà tứ ngả ngớn: "Sư muội, lâu như vậy mới nhận biết được có người lén đi vào phòng, có tâm sự sao?"
Nam Cung Ngự! Tim Tịch Nhan bỗng đập mạnh và loạn nhịp nhìn hắn, cảm thấy bản thân như là đang nằm mơ.
Hắn vươn tay ta trước mắt nàng quơ quơ:"Thấy sư huynh liền có phản ứng này sao? Nhan Nhan, muội có tâm sự."
"Nói bậy." Tịch Nhan phục hồi tinh thần lại, lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn, "Sư huynh, khó được huynh còn nhớ rõ sư muội này."
← Ch. 007 | Ch. 009 → |