← Ch.319 | Ch.321 → |
Khi người đi từ trong ra ngoài chậm rãi xuất hiện ở trong mắt mọi người, Tịch Nhan nhịn không được thân mình cứng đờ, lui từng bước về phía sau.
Trên mặt người đó vẫn mang chiếc mặt nạ màu bạc, vẫn mặc bộ quần áo trắng mộc mạc như trước, khiêm tốn chào cáo biệt với Nam Cung Ngự, sau đó quay đầu lại, khi nhìn thấy Tịch Nhan, đầu tiên là ngẩn ra, sau đó mới chậm rãi đi xuống, đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Tịch Nhan, vén áo làm động tác muốn choàng quỳ xuống: "Thần tham kiến Hoàng Thượng, Hoàng hậu nương nương."
Hoàng Phủ Thanh Vũ vươn tay ra, ngăn lại động tác muốn quỳ xuống của hắn, chỉ thản nhiên nói: "Đều là người trong nhà cả, Thập Lục thúc không cần đa lễ."
Tử Ngạn lúc này mới đứng thẳng người lên, nhìn về phía Tịch Nhan.
Tịch Nhan cùng hắn đã vài năm không gặp nhau, hôm nay gặp lại, đôi mắt của hắn vẫn trong suốt như lúc ban đầu, chỉ là trải qua nhiều năm tháng nên lắng đọng lại, không còn ngây thơ giống như lúc trước. Nhưng khi nhìn chiếc mặt nạ màu bạc trên mặt hắn, Tịch Nhan cảm thấy tâm mình giống như bị người ta hung hăng nắm chặt, không thể thở nổi.
Có lẽ sắc mặt của nàng thật sự quá khó xem, vẻ mặt Tử Ngạn có chút xấu hổ, bèn nói với Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Hoàng Thượng, thần muốn đi về Lăng Tiêu sơn, xin cáo lui trước."
Hoàng Phủ Thanh Vũ gật gật đầu, Tử Ngạn quay đầu liền đi ngay. Tịch Nhan rốt cuộc khắc chế không được, nhấc chân đuổi theo: "Tử Ngạn!"
Khi cách mọi người một quãng khá xa, Tử Ngạn chậm rãi quay đầu lại nhìn nàng, hồi lâu sau cười khổ ra tiếng: "Nhan Nhan, ta nghĩ là nàng đã không còn nhận ra ta."
Tịch Nhan nhìn hắn, thế nhưng không biết nên nói cái gì, hồi lâu sau, ánh mắt vẫn dừng lại trên chiếc mặt nạ màu bạc, thấp giọng nói: "Vì sao không cho Nam Cung Ngự chữa khỏi mặt của huynh?"
Tử Ngạn thản nhiên nở nụ cười: "Không cần đâu, Nhan Nhan. Khuôn mặt này là đẹp hay là xấu, kỳ thật cũng không trọng yếu." Hắn tựa hồ biết Tịch Nhan không lời nào để nói, sau khi nói xong, lại tiếp tục nói, "Ta bây giờ vẫn ở trên núi, hầu hạ mẫu hậu. Thân thể mẫu hậu càng ngày càng kém, bà lại không chịu uống thuốc, có lẽ sẽ không qua được bao lâu...... Ta ở bên cạnh bà cũng có thể làm tròn đạo hiếu, không phải sao?"
Tịch Nhan tỉnh táo lại, trầm mặc gật gật đầu.
Tử Ngạn vừa cười cười, nói: "Nàng trở về thì tốt rồi, ta biết Lão Thất...... Hoàng Thượng, nhất định sẽ đối xử rất tốt với nàng, ta cũng an tâm."
Tịch Nhan vẫn chỉ gật đầu, cố nén lệ trong măt, nói: "Tử Ngạn, huynh cũng phải sống tốt nhé."
"Ừ." Tử Ngạn lên tiếng, mỉm cười nói, "Ta phải đi rồi."
Tịch Nhan nhìn hắn xoay người, nhìn hắn càng đi càng xa, cảm thấy tấm lưng kia vô cùng thê lương, làm lòng nàng tràn đầy lạnh lẽo.
Tử Ngạn đưa lưng về phía nàng, nụ cười trên mặt dần dần biến mất, chỉ còn vẻ mặt mờ mịt. Đi được một lúc lâu sau, mới đột nhiên hít vào một hơi thật sâu, bật cười to, chân bước nhanh hơn.
Chờ Tịch Nhan trở lại cửa phủ, Nam Cung Ngự đã đi đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ, cúi người nói với hắn gì đó, Hoàng Phủ Thanh Vũ ngẫu nhiên gật đầu một cái. Lúc này Hoàng Phủ Thanh Thần đang đứng ở phía sau Hoàng Phủ Thanh Vũ, vừa thấy Tịch Nhan đi tới, lập tức tiến lên kéo nàng sang một bên, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi đem những lời vừa rồi nói rõ ràng một lần nữa cho ta nghe."
Tịch Nhan liếc mắt xem thường: "Cửu gia, ta đã nói rõ ràng như vậy rồi, ngươi còn muốn ta nói như thế nào nữa?"
Hơi thở của Hoàng Phủ Thanh Thần có chút hổn hển, trong mắt thậm chí lộ ra vẻ không cam lòng cùng ủy khuất giống như một tiểu hài tử: "Nếu ngươi nói là sự thật, vậy vì sao nàng trốn tránh để ta tìm không thấy? Ta lật tung toàn bộ Đại Sở, nhưng không tìm thấy nàng!"
Tịch Nhan nhịn không được nắm chặt đấm tay, tức giận nói: "Bản thân ngươi đã làm chuyện gì mà mình không biết sao? Nàng vì sao không chịu gặp ngươi, ngươi hẳn phải rõ ràng hơn so với tất cả mọi người!"
Nàng bỗng nhiên đề cao thanh âm làm cho Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng Nam Cung Ngự đều nhìn qua, Nam Cung Ngự cười nhẹ, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại chậm rãi đi tới, kéo nàng ôm vào trong lòng, cười nhẹ nói: "Tốt lắm, nàng xem nàng đều đã bức lão Cửu thành cái dạng gì rồi."
Bộ dáng Hoàng Phủ Thanh Thần lúc này quả thật là thê lương, Tịch Nhan chỉ bĩu môi: "Là ta buộc hắn sao? Là hắn tự tìm đó chứ!"
Hoàng Phủ Thanh Thần rốt cục không thể nhịn được nữa, sai người kéo ngựa đến, xoay người liền phóng lên lưng ngựa, phóng thật nhanh rời khỏi nơi này.
Nam Cung Ngự lúc này mới đi lên, nhìn Tịch Nhan cười nói: "Cũng may muội tới đúng lúc, bằng không hôm nay phủ đệ này của ta khó có thể giữ được."
"Đương nhiên." Tịch Nhan khẽ ngẩng đầu lên, "Huynh là sư huynh ta mà, không giúp huynh ta còn giúp ai?"
Nam Cung Ngự cúi đầu nở nụ cười, Hoàng Phủ Thanh Vũ bên cạnh cũng mỉm cười.
Thật ra Tịch Nhan rất thích phương thức Hoàng Phủ Thanh Vũ ở cùng Nam Cung Ngự như hiện nay, hai người trên danh nghĩa là quân thần, nhưng lại rõ ràng vừa là bằng hữu vừa đối địch với nhau. Loại quan hệ này thực kỳ diệu, nhưng lại vô cùng hài hòa. Mà hai nam nhân kia cũng vô cùng ăn ý, vẫn duy trì này sự hài hòa này.
Sau khi cáo biệt với Nam Cung Ngự, Tịch Nhan cùng Hoàng Phủ Thanh Vũ đang chờ xe đến để rời đi, bỗng nhiên nghe thấy thanh âm vó ngựa phóng như bay tới.
Người tới vừa nhìn thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ, lập tức xoay người xuống ngựa, Tịch Nhan vừa thấy quần áo trên người người đó, dĩ nhiên biết hắn là Lý thị vệ của hoàng lăng Đông Giao, trong lòng nhất thời có chút căng thẳng, ở một nơi nào đó giống như bị ai bóp chặt sinh đau.
Sắc mặt của Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng trầm xuống: "Có chuyện gì?"
"Bẩm Hoàng Thượng, một canh giờ trước Tấn Dương công chúa đã...... hoăng......" [hoăng: qua đời]
Tịch Nhan cảm thấy trong đầu "Ông" một tiếng, liền không còn nghe thấy điều gì nữa cả. Sau một trận trời nghiêng đất ngả, nàng nghe thấy thanh âm lo lắng của Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Nhan Nhan?"
Tịch Nhan bỗng dưng phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía hắn một cách khó khăn, ánh mắt mờ mịt mà trống rỗng: "A?"
Trong mắt Hoàng Phủ Thanh Vũ cất giấu nỗi khổ riêng, nhìn nàng, thấp giọng nói: "Ta cho bọn họ đưa nàng hồi cung trước, ta muốn qua bên kia nhìn xem một chút."
Tịch Nhan cảm thấy trong lòng mình hỗn loạn như ma ám, không biết mình nên nói cái gì, cũng không biết nên làm cái gì, chỉ mờ mịt đi theo thị vệ dẫn đường tiến về phía trước.
Hoàng Phủ Thanh Vũ vội sai người dẫn ngựa đến, xoay người phóng lên lưng ngựa, vừa muốn đánh ngựa rời đi, Tịch Nhan lại đột nhiên xoay người, chạy nhanh tới, thở phì phò nhìn hắn: "Đưa ta cùng đi với."
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, do dự một lát, rốt cục vẫn vươn tay đi, kéo nàng lên lưng ngựa, sau đó một đường đánh ngựa chạy như điên, chạy về hướng hoàng lăng Đông Giao.
← Ch. 319 | Ch. 321 → |