← Ch.311 | Ch.313 → |
Sau khi Tịch Nhan trở lại Tây Càng, lúc đầu nàng còn còn bắt buộc bản thân mình trấn định, cố gắng thuyết phục chính mình yên lặng chờ Hoàng Phủ Thanh Vũ đến. Nhưng gần hai ngày trôi qua, nàng rốt cuộc không ngây ngốc được nữa, một ngày ba lượt chạy đến thư phòng của Hoa Quân Bảo.
Hoa Quân Bảo đương nhiên biết nàng là vì cái gì, nhưng cũng không nói ra, vẫn lẳng lặng phê duyệt tấu chương như trước, bình tĩnh nhìn Tịch Nhan ủ rũ vào vào ra ra ngự thư phòng của hắn.
Rốt cuộc có một ngày, Tịch Nhan từ sáng sớm liền ngồi lỳ trên chiếc giường ở trong thư phòng, lại sai người đi tìm mấy quyển sách đến cho mình xem, cứ như vậy nàng liền ở trong Ngự thư phòng ngây người suốt cả một ngày, mà sau này, ngày ngày cũng đều như thế.
Lúc Tịch Nhan ngồi ở trên giường, đa số thời gian đều vươn tai nghe thanh âm bên ngoài, mong ngóng có thể nghe được tiếng thông báo của thái giám ở bên ngoài. Nhưng gần nửa tháng trôi qua, vẫn như trước không nghe chút tin tức nào từ Bắc Mạc truyền đến.
Vào một ngày, vừa qua buổi trưa, Hoa Quân Bảo đột nhiên buông cây bút chu sa xuống, miễn cưỡng vươn người cho gân cốt giãn ra một chút, sau đó liền đứng lên, đi đến bên giường ngồi xuống. Tịch Nhan lúc này đang toàn tâm toàn ý lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài, cho đến khi Hoa Quân Bảo tiến đến bên tai nàng "Này" một tiếng, nàng mới phục hồi tinh thần lại, nhất thời tức giận đẩy hắn thật mạnh: "Huynh muốn hù chết ta sao?"
Hoa Quân Bảo cũng không tức giận chút nào, chỉ mỉm cười nhìn nàng: "Nhan Nhan, đừng đợi nữa, ta thấy người muội chờ sẽ không đến đây đâu. Như vậy đi, ta sẽ làm chủ đem muội gả cho lão Tam, thế nào? Dù sao từ nhỏ hắn đối xử với muội cũng tốt, lúc này vẫn chưa cưới chính phi đâu, nếu như muội gả qua đó cũng coi như là thân càng thêm thân, có phải hay không?"
Tịch Nhan lạnh lùng liếc mắt nhìn hắn một cái, chuyển tục chải vuốt vuốt tóc, nhưng đột nhiên lại nổi lên ý xấu, lén lút nâng chân lên, sau đó dùng sức thật mạnh, đá một cước vào bắp chân của Hoa Quân Bảo, nhất thời làm hắn bị đau nhảy dựng lên khỏi giường, lấy tay che chỗ bị nàng đá, la lên: "Sao muội lại hung hăng như vậy, Hoàng Phủ Thanh Vũ thích muội mới là lạ! Ta thấy hắn chắc chắn đã trở về Bắc Mạc tìm người mới rồi."
Tịch Nhan lập tức ngồi bật dậy: "Hoa Quân Bảo, huynh muốn bị đánh!"
Hoa Quân Bảo thấy nàng sẽ đứng dậy, vội lui về phía sau từng bước, khóe miệng tràn ra ý cười, ra vẻ lỗi lạc lắc lắc ngón tay: "Muội còn muốn chờ sao? Vậy trẫm đi nghỉ ngơi trước. Bị muội đá một cước này, chỉ sợ nửa tháng cũng chưa bình phục được, trẫm không thể xử lý chính sự, phỏng chừng phải nằm trên giường nửa tháng."
Nghe vậy, Tịch Nhan liền rốt cuộc ngồi không yên, vội nhày xuống giường, kéo cổ tay áo của hắn, cười nịnh nọt: "Biểu ca, ta sai lầm rồi, huynh đau làm sao, ta xoa xoa cho huynh được không?"
Hoa Quân Bảo thản nhiên nhíu mày: "Không tốt, trẫm muốn đi nghỉ trưa ở chỗ của ái phi, muội tự mình ngồi đây đi."
Tịch Nhan tất nhiên là không chịu để cho hắn đi: "Hoa Quân Bảo, lúc này mới là giờ nào, sao huynh bỏ mặc nhiều tấu chương như vậy! Nếu lỡ một lát có đại thần đến cầu kiến thì làm sao bây giờ?"
"Trẫm nói, trẫm bị thương, muốn tịnh dưỡng nửa tháng." Nụ cười trên mặt Hoa Quân Bảo trông thế nào cũng có vẻ gian trá, bỏ tay nàng ra, đi nhanh về phía cửa.
Tịch Nhan kéo hắn không được, tất nhiên là không có cách nào, chỉ ngồi lại chỗ cũ như trước, buồn chán lật lật quyển sách.
Nhưng mà cũng thật đúng lúc, vào thời điểm mọi người dùng bữa trưa, Tịch Nhan đột nhiên nghe nói Bắc Mạc có sứ thần đến cầu kiến!
Lúc Tịch Nhan từ trong miệng tổng quản thái giám nghe thế, chỉ một thoáng vui mừng cơ hồ muốn bật cười ra tiếng, thật vất vả mới bình tĩnh trở lại, lúc này mới nhớ tới hỏi: "Vậy sứ thần đâu? Hiện tại ở nơi nào, tiến cung chưa?"
Tổng quản thái giám thấp giọng nói: "Bẩm quận chúa, bởi vì Hoàng Thượng có bệnh nhẹ, không thể tiếp kiến sứ thần, bởi vậy sứ thần hiện nay ở tại dịch quán, còn chưa tiến cung."
Tịch Nhan nháy mắt hít phải một ngụm khí lạnh, cắn chặt răng, nói: "Hoa Quân Bảo ở trong cung nào?"
Đợi cho đến khi Tịch Nhan mang theo người đuổi tới chỗ ở của Huệ tần nương nương vừa mới được thụ phong, chỉ thấy cửa cung đóng chặt, rõ ràng là có phòng bị trước. Tịch Nhan đã đợi nhiều ngày, giờ này khắc này làm sao còn có kiên nhẫn nữa, nàng xoay người liền sai người đi truyền cấm vệ quân tới, sau đó ra lệnh bọn họ phá cửa cung của Huệ tần cho mình.
Kết quả là bọn thị vệ không thể không ra vẻ giúp nàng phá cửa cung ra, Tịch Nhan lập tức liền vọt vào, một đường tránh khỏi các cung nữ chắn đường của nàng, cuối cùng đi vào trong tẩm điện của Huệ tần, kết quả chỉ thấy Hoa Quân Bảo ôm Huệ tần ngồi ở bên cạnh bàn, thảnh thơi uống rượu, vừa cười vừa nói, làm sao có dấu hiệu bị bệnh nhẹ chứ?
Tịch Nhan hai ba bước chân liền đi đến, không để ý ánh mắt kinh ngạc của Huệ tần, lập tức kéo Hoa Quân Bảo đi ra ngoài.
"Nhan Nhan." Hoa Quân Bảo miễn cưỡng gọi nàng một tiếng, lại dựa vào khung cửa không hề động đây, để Tịch Nhan cố kéo như thế nào cũng đều không nhúc nhích, mới cười nói: "Xem muội có bộ dáng gì đây?"
"Ta mặc kệ ta có bộ dáng gì nữa!" Tịch Nhan tức giận nói, "Bắc Mạc phái người đến đây, ta muốn huynh hiện tại phải đi tiếp kiến!"
"Ta biết." Hoa Quân Bảo cười nhạt một tiếng, nói, "Bọn họ tới để cầu hôn. Chẳng lẽ muội không hiểu được phải làm giá như thế, mới có thể lấy được càng nhiều sính lễ sao?"
"Nói hưu nói vượn." Tịch Nhan nóng nảy, "Nếu huynh không gặp bọn họ, quá ba ngày sau, bọn họ sẽ trở về Bắc Mạc. Huynh đừng nói cho ta huynh không biết quy củ này."
"Vậy không phải còn có ba ngày sao?" Hoa Quân Bảo nhíu mày cười nói, "Muội gấp cái gì chứ?"
Hắn nhiều lần chọc ghẹo như thế, Tịch Nhan vừa vội vừa giận, đầu óc vừa chuyển động, ngay sau đó, nàng cắn môi liền đỏ cả hốc mắt, bộ dáng nước mắt lã chã chực khóc, thấp giọng nói: "Được lắm, tùy huynh thôi. Dù sao ta cũng chờ mệt mỏi rồi."
Nói xong, nàng liền xoay người đi.
Sau một lát, phía sau lại truyền đến tiếng bước chân của Hoa Quân Bảo, trong lòng Tịch Nhan nhịn không được cười trộm, Hoa Quân Bảo lại vỗ thật mạnh ở trên đầu nàng, hung hăng nói: "Đừng cho là ta không biết muội nghĩ cái gì, ta cũng chỉ muốn nhìn một chút Hoàng Phủ Thanh Vũ có bao nhiêu thành ý mà thôi!"
"Ta cũng phải đi gặp sứ thần." Tịch Nhan nín khóc mỉm cười.
"Đang nói gì vậy?" Hoa Quân Bảo nhíu mày nhìn nàng, "Đường đường là quận chúa, nói muốn gặp người ngoài là có thể gặp sao?"
Tịch Nhan lập tức không thuận theo, cuối cùng rốt cuộc thỏa hiệp nói: "Ta tránh ở phía sau tấm bình phong nhìn xem, được rồi chứ? Ta cam đoan ta không lộ diện!"
Hoa Quân Bảo tà mị liếc mắt nhìn nàng một cái, rốt cuộc hừ lạnh một tiếng, ngẩng đầu đi về phía trước.
Tịch Nhan vui mừng hô lên một tiếng: "Biểu ca vạn tuế", lúc này mới đuổi theo sau.
← Ch. 311 | Ch. 313 → |