← Ch.302 | Ch.304 → |
Tịch Nhan mơ một giấc mộng rất dài.
Trong mộng, nàng nhìn thấy chính mình năm mười sáu tuổi, nàng nghe thấy Hoa Quân Bảo phái người truyền thánh chỉ đến, muốn đưa nàng đi hòa thân với Bắc Mạc.
Nàng nhìn thấy trên người mình mặc hỉ phục, một thân một thân đứng trong hỉ đường.
Trong khoảnh khắc khi chiếc khăn hỉ bị kéo ra, xuất hiện trước mắt nàng là gương mặt anh tuấn phủ nét ôn nhuận giống như thần tiên giáng thế.
Nàng nhìn thấy hắn ngồi xe trên lăn, vươn tay ra, cực kỳ ôn nhu gọi nàng: "Nhan Nhan".
Nàng nhìn thấy mình hốt hoảng mặc nam trang, thoát khỏi hắn.
Nàng nhìn thấy hắn đã tìm được mình sau hơn một năm lẩn trốn.
Năm ấy, trong đô thành hoa lệ, khắp thành ngập tràn hương hoa nở, hắn đã đưa nàng đi ngắm hết các loại hoa. Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ, Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên.
*Tửu tỉnh chỉ tại hoa tiền toạ, Tửu tuý hoàn lai hoa hạ miên. :
Tỉnh rượu còn ngồi trước hoa, say rượu nằm ngủ dưới hoa
......
Tịch Nhan từ trong mộng choàng tỉnh dậy, mở mắt ra, gần ngay trước mắt nàng vẫn là khuôn mặt vô cùng quen thuộc.
Trong suốt một năm nàng rời đi, khuôn mặt ấy đã khắc vào đáy lòng nàng, là khuôn mặt nàng ngày đêm tương tư đến khoảng thời gian cùng ân ái; khuôn mặt nàng chưa bao giờ dám nghĩ đến khi cô độc trên núi Lăng Tiêu; là khuôn mặt nàng không muốn nhìn thấy khi trở lại vương phủ làm sườn Vương phi, là khuôn mặt nàng sợ hãi đối mặt khi biết mình thân nhiễm kì độc... khuôn mặt nàng thấy trên mặt hồ khi rời khỏi hắn....
Trí nhớ đã mất đi đang trở lại từng chút một, tận đến lúc nàng cùng hắn gặp nhau lúc ban đầu, giây phút ban đầu nàng tuyệt đối không nên quên!
Hoàng Phủ Thanh Vũ trước mặt đang nhắm mắt ngủ say, mày hơi hơi nhíu, sắc mặt vẫn không tốt như cũ. Tịch Nhan chậm rãi vươn tay ra, muốn chạm vào mặt hắn.
Ông trời đối với nàng, như vậy thật ra cũng không phải là không công bằng, tốt xấu gì thì sau khi nàng đã đánh mất đi vài năm trí nhớ, nành vẫn gặp lại hắn, vẫn một lần nữa một lòng hướng về hắn, cứ thế nàng rốt cuộc cũng tìm về được trí nhớ của khoảng thời gian trước đây!
Tay nàng chậm rãi dừng lại, cũng không chạm tới hắn, khóe mắt đã không thể ngăn nước mắt tuôn rơi--
Đây là Hoàng Phủ Thanh Vũ của nàng, trượng phu của nàng, phụ thân của con gái nàng, Thất lang của nàng......
Không thể khắc chế nội tâm dâng trào, nhưng cũng không muốn quấy rầy giấc ngủ của hắn. Tịch Nhan lặng yên ngồi dậy mang giầy, rời phòng không một tiếng động.
Ngoài phòng, bầu trời vừa cao vừa xanh, vạn dặm không một gợn mây, ánh mặt trời đứng bóng. Tịch Nhan đứng trên góc hành lang một lúc lâu, liền đi xuống bậc thang, chậm rãi ngồi xuống, đón ánh mặt trời, lẳng lặng hồi tưởng ký ức bị mất đi của nàng và hắn trước đây.
Lúc Thập Nhất trong bộ áo giáp từ xa đi tới chuẩn bị trở về quân doanh bỗng trông thấy nàng cô đơn chiếc bóng ngồi một chỗ, lúc khóc, lúc cười, bộ dáng mất hồn mất vía. Thập Nhất nao nao, lập tức tiến đến trước mặt nàng, thấp giọng hô một tiếng: "Thất tẩu?"
Tịch Nhan giật mình ngẩng đầu lên mới phát hiện hắn đã đứng ở trước mặt mình. Trước đây nàng rất tín nhiệm nam tử trẻ tuổi này, nay còn mang thêm lòng cảm kích đối với sự chu toàn cẩn thận của hắn, nàng chậm rãi đứng lên. Hốc mắt Tịch Nhan vẫn còn hồng, đột nhiên nở nụ cười: "Thập Nhất, cám ơn đệ."
Nụ cười của nàng bao hàm rất nhiều ý tứ hàm xúc. Thập Nhất có chút kinh ngạc, nhưng sau một lát, lại như đột nhiên hiểu được điều gì: "Thất tẩu, tẩu --"
Tịch Nhan chậm rãi đưa tay đưa lên môi, hướng hắn làm động tác chớ có lên tiếng, chống thân mình đứng lên, chỉ chỉ đầu mình mà cười với hắn.
Quả nhiên! Trong lòng Thập Nhất đột nhiên nhảy dựng, cũng cười lên, sau một lát, hắn lại thối lui từng bước, vén áo giáp lên, hướng Tịch Nhan làm một đại lễ.
Tịch Nhan bỗng dưng nóng nảy: "Đệ làm cái gì vậy?"
Thập Nhất chậm rãi cúi thấp đầu xuống, nói: "Nếu Thất tẩu nhớ không ra thì thôi, nhưng hôm nay Thất tẩu đã nhớ lại toàn bộ, Thanh Dung đây không thể không hướng Thất tẩu thỉnh tội. Năm đó nếu không có Thanh Dung góp phần vào, Thất ca cùng Thất tẩu cũng sẽ không gặp phải nhiều chuyện như vậy, thỉnh Thất tẩu thứ tội."
Tịch Nhan nghe xong, nở nụ cười bất đắc dĩ, nhẹ giọng nói: "Đã là lần thứ hai đệ lại hướng ta thỉnh tội rồi. Thập Nhất, theo như lời của đệ vừa nói thì cũng không biết ai mới là kẻ có tội. Ngày đó, không ai ngờ được rằng ta sẽ không chết, nhưng người nên thỉnh tội phải là ta. Là ta lừa gạt Thất ca của đệ, là ta khiến cho đệ lừa gạt chàng giúp ta, đệ là người trọng tình trọng nghĩa như vậy, nghĩ lại lúc phải đối mặt với chàng chắc hẳn đệ phải rất thống khổ? Như vậy hiện nay, ta xin thỉnh tội với đệ."
Tịch Nhan nói xong, đỡ thắt lưng mình liền làm động tác muốn quỳ xuống.
Thập Nhất cuống quít đứng dậy, giữ nàng lại: "Thất tẩu!"
Tịch Nhan nhìn sắc mặt lo lắng của hắn, bật cười khúc khích: "Đệ nghĩ rằng giữa ta và đệ như vậy mà ta còn thỉnh tội với đệ thật à? Chuyện tình đã qua thì cho nó qua, cũng may hết thảy nay đều tốt rồi, không phải sao?"
Thập Nhất trầm mặc một lát, rồi cũng mỉm cười: "Vâng, đều tốt rồi."
Tịch Nhan nhìn thấy một thân trang phục và binh khí của hắn, nói: "Đệ định đi quân doanh sao?"
Thập Nhất gật đầu nói: "Lần này ngưng chiến, kỳ thật cũng có nguyên nhân rất lớn là bởi vì bệnh tình Thất ca không rõ ràng, nhưng đệ đoán, bệnh Thất ca, vốn cũng không chỉ do không quen với khí hậu bên ngoài, chỉ sợ còn do tương tư mà góp thêm phần vào. Nay Thất tẩu đã đến đây, đệ cũng nên trở về trong quân thôi."
Sắc mặt Tịch Nhan hơi hơi đỏ lên, lại cười: "Đệ xem, ta lại thiếu đệ một cái nhân tình." Dừng một chút, chợt nhớ tới điều gì, nàng nói với Thập Nhất: "Đúng rồi, buổi sáng ta thấy Vương phi của đệ, nàng chính là biểu muội của Tứ gia lúc trước sao?"
Sắc mặt Thập Nhất không biết vì sao hơi đổi, gật gật đầu, nói: "Thất tẩu, tính tình nàng ta lỗ mãng, nếu chẳng may nàng ta nói bậy bạ gì đó với Thất tẩu, Thất tẩu vạn lần cũng không thể tin!"
"Lỗ mãng sao? Ta thật ra thích tính hấp tấp này." Tịch Nhan cười cười, lại nói, "Nếu đến đây mà đệ cũng mang nàng theo, cũng có thể thấy được cảm tình các người vô cùng tốt. Đệ có thể buông tay Mẫu Đơn, kỳ thật cũng không phải một chuyện không tốt. Hôm qua ta nhìn thấy các người náo loạn với nhau một chút cũng là bình thường, chính là vạn lần không cần giống như ta cùng Thất ca của đệ là được."
Thập Nhất trầm mặc một lát, cười nhẹ: "Tình cảm của Thất ca cùng Thất tẩu làm sao người ngoài có thể so sánh được. Về phần nàng ta, Thất tẩu chỉ cần chú ý đừng nhiều lời với nàng. Đệ đến để chào từ biệt Thất ca, nhìn thấy Thất tẩu đã khỏe lại, đệ cũng an tâm rồi."
Tịch Nhan cho là hắn ngượng khi đề cập đến chuyện vợ chồng, liền không nói thêm gì nữa, chỉ nói: "Vậy đệ cùng ta ngồi nơi này, chờ chàng tỉnh lại rồi đi gặp chàng."
← Ch. 302 | Ch. 304 → |