Vay nóng Tinvay

Truyện:Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia - Chương 295

Ái Phi Tuyệt Sắc Của Thần Bí Vương Gia
Trọn bộ 322 chương
Chương 295
0.00
(0 votes)


Chương (1-322)

Siêu sale Lazada


Ánh mắt của Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn thâm thúy, sâu không lường được như trước, Tịch Nhan nhìn thấy có chút sợ hãi, vội ôm lấy cổ hắn, đem mặt mình vùi vào gáy hắn, lại gọi thêm một tiếng:"Thất lang."

Đôi mắt hắn trở nên sâu thẳm không thấy đáy: "Nếu gọi thêm một tiếng nữa, hôm nay nàng cũng đừng mong xuống giường."

Dù sao Tịch Nhan vẫn còn e ngại nữ nhi, nghe xong lời này, nhịn không được hung hăng đánh vào ngực hắn, đẩy hắn ra ngồi dậy.

Không ngờ cả một ngày, đến thời gian dùng bữa trưa mà Bất Ly vẫn còn chưa hồi cung.

Cho nên toàn bộ buổi sáng, Tịch Nhan đều ở cùng một chỗ với Hoàng Phủ Thanh Vũ vành tai và tóc mai chạm vào nhau, lúc này nàng mới nhớ lại nữ nhi chẳng biết đi đâu, nhất thời trở nên kích động, lôi kéo tay áo của Hoàng Phủ Thanh Vũ, muốn hắn lập tức đi tìm nữ nhi.

Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mỉm cười vuốt ve tóc mai bên tai nàng, nói: "Yên tâm, Ly nhi trong hoàng cung này thật sự rất an toàn, có lẽ là bị người nào đó trong cung giữ lại dùng cơm trưa. Ngược lại, phụ thân của con bé là ta đây cũng không phải là rất an toàn."

"Vì sao?" Tịch Nhan ngạc nhiên.

Hoàng Phủ Thanh Vũ vuốt cằm trầm ngâm một lát, rồi cười nói: "Bởi vì, trong hoàng cung Tây Càng này ta là người không được hoan nghênh?"

Người không được hoan nghênh sao? Đầu óc của Tịch Nhan vừa chuyển, định đề cập về việc hắn từng nói qua hắn cùng với Hoa Quân Bảo uống rượu, bỗng dưng nàng như hiểu được điều gì: "Chàng muốn nói đến Hoa Quân Bảo sao?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên nhún vai, tỏ vẻ cam chịu.

Tịch Nhan bỗng nhiên lại vùi vào người hắn một lần nữa, tỉnh ngủ nói: "Chàng nói xem, Hoa Quân Bảo có thể biết chàng ở trong này hay không?"

"Nàng nói xem?" Hoàng Phủ Thanh Vũ nhàn nhạt nở nụ cười nói.

Hắn vừa dứt lời, đột nhiên bên ngoài liền vang lên tiếng thông truyền --"Hoàng Thượng giá lâm!"

Tịch Nhan thoáng chốc trở nên bối rối lập tức từ trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ nhảy dựng lên: "Làm sao bây giờ? Hắn thật sự đã biết rồi, chàng muốn tìm chỗ nào trốn hay không?"

Vẻ mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ thoạt nhìn không biết nên khóc hay cười: "Nàng muốn ta trốn đi? Vậy mối quan hệ của hai chúng ta đây được xem là gì, hả?"

"Ta mặc kệ!" Tịch Nhan vội giữ chặt tay áo của hắn, dùng sức kéo hắn đi, "Hoặc là chàng hiện tại đi khỏi nơi đây, hoặc là chàng trốn đi nơi khác, tuyệt đối đừng để cho Hoa Quân Bảo nhìn thấy chàng!"

Nếu chẳng may bị bắt gặp, dù cho Hoa Quân Bảo không nói gì, nhưng bản thân Tịch Nhan cũng cảm thấy không mặt mũi gặp người khác!

Đột nhiên từ ngoài cửa lại truyền đến thanh âm cố ý kéo dài của Hoa Quân Bảo: "Hiện tại đi, hoặc là trốn, đều không còn kịp rồi."

"A --" Tịch Nhan bỗng dưng kêu lên một tiếng sợ hãi, xoay người đối diện với Hoa Quân Bảo đang đi nhanh vào, ngẩng đầu lên nói, "Vì sao huynh chưa được sự đồng ý của ta đã tự tiện đột nhập tẩm cung của ta?"

Hoa Quân Bảo ung dung ôm lấy cánh tay, liếc mắt nhìn nàng một cái: "Buồn cười, toàn bộ hoàng cung Tây Càng đều là của ta, vì sao ta không thể tiến vào? Còn nữa, ta chưa được sự đồng ý của muội, vậy hắn có sao?" Ánh mắt của Hoa Quân Bảo thản nhiên phóng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ.

Tịch Nhan quay đầu nhìn thoáng qua, nhưng thấy Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn ngồi trên nhuyễn tháp như trước, bộ dáng biếng nhác khẽ mỉm cười nhìn Hoa Quân Bảo.

Tịch Nhan nhất thời cảm thấy như trời sụp đất nứt, nhìn Hoa Quân Bảo, sắc mặt bất giác nhu hòa xuống, có chút xấu hổ cười cười, gọi một tiếng: "Hoàng đế biểu ca."

Hoa Quân Bảo thuận tay liền nắm lấy khuôn mặt của nàng, cũng mỉm cười nói: "Gọi như thế này thật là ngoan."

Tịch Nhan nhịn không được nhíu mi, nghĩ nghĩ một chút, nhưng vẫn mỉm cười.

Hoa Quân Bảo đột nhiên thu lại ý cười: "Chỉ tiếc, quá chậm!" Dứt lời, hắn liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Thanh Vũ một cái, nói: "Xin hỏi Hoàng Phủ huynh lấy thân phận gì để ở lại trong hoàng cung này của ta? Phò mã của Tây Càng ta? Hình như đã không phải rồi? Hoặc là, lấy thân phận hoàng đế Bắc Mạc tới đây? Nhưng đường đường là một bậc đế vương của Bắc Mạc, có thể nào lại ở trong tẩm điện của quận chúa biểu muội đây?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cười khẽ ra tiếng: "Hoa huynh, vấn đề này xem như làm khó tại hạ rồi."

Hoa Quân Bảo thản nhiên dời ánh mắt đi, hừ lạnh một tiếng: "Như vậy Hoàng Phủ huynh đi đường bình an, không tiễn."

Tịch Nhan nghe bọn hắn ngươi một câu ta một câu, xưng huynh gọi đệ có vẻ thân thiết nên trong lòng buông lỏng một chút, nhưng bỗng dưng nghe thấy Hoa Quân Bảo nói ra những lời này, chỉ một thoáng nàng lập tức thay đổi sắc mặt: "Huynh muốn đuổi chàng đi sao?"

Hoa Quân Bảo thản nhiên chọn mi: "Lý do, hình như ta đã nói rồi mà."

"Không được!" Tịch Nhan cơ hồ ngay lập tức liền quả quyết cự tuyệt, "Ta càng muốn để cho chàng ở tại chỗ này."

"Muội có biết xấu hổ không?" Hoa Quân Bảo lập tức bày ra bộ dạng chán ghét, "Người ta đã bỏ muội rồi, hiện tại thân phận của muội là quận chúa Tây Càng, không phải là phi tần của hắn! Để cho một nam nhân không hề liên quan ở trong cung của mình, nếu chẳng may bị truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa?"

Hắn nói một hơi, nhất thời làm cho Tịch Nhan xấu hổ vô cùng, cắn môi, mặt đỏ lên, nhưng một câu cũng không phản bác được. Quay người lại đi về phía trước, không biết tự khi nào đã đi vào trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhất thời cảm thấy rất ủy khuất, chôn mặt ở trong lòng hắn xấu hổ bật khóc nức nở.

Hoàng Phủ Thanh Vũ một tay vỗ về lưng của nàng, trên mặt vẫn mang theo ý cười như cũ, thản nhiên mở miệng: "Nếu Hoa huynh muốn ta đi, ta đi cũng được, tội gì nói những lời này làm nữ nhân của ta khó xử?"

"Nữ nhân của huynh?" Hoa Quân Bảo cười khẽ một tiếng: "Trước kia thì đúng, hiện tại, chỉ sợ không phải nữa rồi?"

Chôn mặt ở trong lòng Hoàng Phủ Thanh Vũ, Tịch Nhan rốt cục không thể nhịn được nữa, đột nhiên quay ra phía sau nhấc chân lên, đá thật mạnh vào đùi của Hoa Quân Bảo.

Hoa Quân Bảo liên tục rút lui vài bước, quát lên: "Hoa Tịch Nhan, muội muốn phản sao?"

Tịch Nhan làm ra vẻ như không nghe thấy gì, ngẩng đầu lên nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất lang, chàng dẫn ta cùng Ly nhi đi đi."

Hoàng Phủ Thanh Vũ tựa tiếu phi tiếu ngẩng đầu liếc mắt nhìn Hoa Quân Bảo một cái.

Hoa Quân Bảo giữ vững thăng bằng lại, dùng tay phủi phủi áo choàng nơi bị Tịch Nhan đá bẩn, cười lạnh một tiếng: "Cùng hắn đi, muội thật khéo nghĩ quá! Chỉ tiếc, muội nay là người của Tây Càng, ở trong cung của ta, ta sẽ không đồng ý để muội đi cùng hắn."

"Hoa Quân Bảo! Huynh không cần khinh người quá đáng!" Tịch Nhan thẹn quá hóa giận hô to một tiếng.

"Khinh người quá đáng?" Hoa Quân Bảo thản nhiên lắc lắc đầu, cười nói, "Lúc trước là ai chỉ cần một phong hưu thư liền bỏ muội? Muội đường đường là quận chúa Tây Càng, được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, lại bị người ta bỏ trở về, là Bắc Mạc khi dễ Tây Càng ta quá đáng! Lần này, ta cũng chỉ lấy lễ của người ta để đáp lại người ta thôi. Hoàng Phủ huynh, nói vậy, huynh chắc hẳn không có dị nghị gì chứ?"

Hoàng Phủ Thanh Vũ trầm ngâm một lát, bỗng nhiên cười khẽ lên, gật gật đầu, nói: "Ta nghĩ ta biết ý tứ của Hoa huynh. Đương nhiên, ta không có dị nghị gì khác."

Tịch Nhan bỗng dưng mở to hai mắt nhìn nam nhân trước mắt này, lại xoay người nhìn Hoa Quân Bảo, bỗng nhiên hung hăng dậm chân thật mạnh, xoay người đi vào phòng trong.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-322)