← Ch.208 | Ch.210 → |
Tịch Nhan lo sợ không yên, cả người cứng ngắc, hồi lâu sau, xoay đầu nhìn hắn, trong mắt có kinh ngạc, có mê mang, có thương tâm, thậm chí còn mang theo sự chán ghét: "Vậy chàng nói cho ta biết, ta nên biết chuyện gì?"
Đôi môi Hoàng Phủ Thanh Vũ lướt qua vành tai nàng, sau đó, hắn giữ chặt khuôn mặt của nàng, lặng yên chăm chú nhìn nàng.
Sự mê man cùng thương tâm trong mắt Tịch Nhan rốt cuộc càng ngày càng thêm sâu: "Hoàng Phủ Thanh Vũ, đến tột cùng chàng muốn ta biết chuyện gì?"
Trong chớp mắt, Hoàng Phủ Thanh Vũ thật sự không xác định được suy nghĩ trong lòng mình có phải thật sự hay không!
Hắn nhìn nàng, nàng cũng nhìn hắn, không có lảng tránh, thậm chí còn có sự vội vàng: "Chàng nói cho ta biết, có chuyện gì mà ta không biết? Chàng đã nói sẽ không khi dễ ta, sẽ không có chuyện gạt ta, nhưng chàng --"
Hoàng Phủ Thanh Vũ bỗng dưng cúi đầu, che lại môi của nàng.
Tịch Nhan cố giãy dụa, thậm chí cắn nát môi hắn.
Nhưng vì nàng đang mang thai, cuối cùng hắn không dám có hành động gì khác, nhanh chóng liền buông lỏng nàng ra, thở hào hển, không để ý môi mình bị chảy máu, lại lần nữa ôm lấy mặt của nàng, để cho nàng nhìn thẳng vào mình --
"Nàng biết không, với ta mà nói, trên đời này không có ai quan trọng hơn nàng!"
Thanh âm trầm thấp như rượu ngon, nhưng lại mang theo hàm ý ngoan tuyệt, sẵn sàng "đập nồi dìm thuyền" chứ quyết không buông tay!
Quả thật! Đối với Hoàng Phủ Thanh Vũ hắn mà nói, cho dù là yêu đến tận sau trong tâm, thương đến tận sâu trong tâm và đau đến tận sâu trong tâm, chỉ sợ đến chết cũng không thể nói ra những lời này! Nhưng khi đối mặt với nàng, hắn lại cứ thế mà nói ra miệng không chút e dè.
Trong lòng Tịch Nhan chấn động thật mạnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía hắn vẫn mang theo sự mê man như trước, nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu: "Ta biết. Chàng đã nói, tâm của chàng không ở nơi Lâm Lạc Tuyết, không phải là ở nơi này của ta sao?"
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn nàng, đột nhiên nở nụ cười: "Nàng không biết, nàng chưa bao giờ biết cả!"
Vẻ mặt của hắn rõ ràng vẫn bình tĩnh, nhưng Tịch Nhan cảm nhận được, nghe thấy được ngữ khí của hắn, đột nhiên cảm thấy sẽ có chuyện gì đó xảy ra làm cho cả hai người sẽ đều bị tổn thương!
Quả nhiên, những lời kế tiếp của hắn --
"Hoa Tịch Nhan, nhìn ta!" Hắn gần như ra lệnh cường chế ép buộc nàng phải đón nhận ánh mắt của mình, "Hãy vứt bỏ hết những ý nghĩ bát nháo trong lòng nàng đi, hãy dùng con người thật của nàng đối diện với ta! Nói cho ta biết, nếu có một ngày, nàng buộc phải lựa chọn giữa ta và sư huynh của nàng, nàng sẽ chọn như thế nào?"
Hô hấp của Tịch Nhan có chút khó khăn, nhìn hắn, dung nhan của thảm đạm đến cực điểm.
Dùng con người thật của nàng đối diện với hắn -- lựa chọn giữa hắn và sư huynh - sự mê man trong mắt Tịch Nhan bỗng nhiên càng thêm sâu hơn. -
Nàng chọn không được! Hai người bọn họ, đối với nàng mà nói, đều là những người quan trọng nhất trên đời! Nàng không thể nào lựa chọn được!
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng thấy sự mê man trong mắt nàng càng lúc càng rõ ràng, nỗi bi thương trong hắn cũng vô cùng rõ ràng, nhưng vẫn cười như cũ: "Nàng do dự, nàng khó xử, có phải hay không? Nàng chọn không được, có phải hay không?"
Tay hắn giữ chặt mặt của nàng, khí lực chợt mạnh hơn, Tịch Nhan khổ sở rơi lệ, cảm giác có chút sợ hãi.
Một Hoàng Phủ Thanh Vũ điên cuồng như vậy, cho tới bây giờ nàng chưa từng nhìn thấy!
Hoàng Phủ Thanh Vũ phút chốc cười to lên: "Quả nhiên là thế."
Sau đó, hắn thu lại nụ cười, lẳng lặng nhìn nàng, ánh mắt cũng lắng đọng xuống, dùng thanh âm bình thản nhất, nói ra những lời Tịch Nhan vĩnh viễn cũng không thể quên được --
"Nhưng Nhan Nhan, nàng có biết hay không, nếu chẳng may ông trời muốn ta chọn lựa giữa nàng và Hoàng tổ mẫu, thậm chí chọn lựa giữa nàng và phụ hoàng, ta sẽ chọn nàng." Ánh mắt hắn thanh minh, không biểu lộ cảm xúc gì nhìn chằm chằm vào nàng, "Cho dù bị thiên lôi giáng xuống, ta cũng chọn nàng."
Trong nháy mắt, Tịch Nhan nghe được trái tim mình vỡ vụn thành nhiều mảnh nhỏ.
Nàng biết hắn yêu nàng, nàng xác định hắn yêu nàng, nhưng nàng chưa bao giờ biết hắn lại yêu điên cuồng như vậy, nồng cháy như vậy, làm cho nàng không thể trốn chạy như vậy!
"Nhan Nhan, còn nàng thì sao?" Hắn nhìn nàng, "Vì sao giữa ta và Nam Cung Ngự, nàng không thể chọn được?"
Tịch Nhan hô hấp khó khăn, nước mắt rơi đầy mặt, khuôn mặt hắn trong mắt nàng tan thành từng mảnh nhỏ.
Nàng rơi lệ, nhưng lại khóc không được. Nàng không biết đến tột cùng đã đẩy hắn vào hoàn cảnh tuyệt vọng như thế nào, hắn mới nói ra những lời này. Nàng đã trải qua hơn mười tháng mới hạ được quyết tâm, nhưng vào lúc này lại bắt đầu dao động.
Hoàng Phủ Thanh Vũ như người đang lạc lối trong giấc mộng, quên đi tất cả mọi chuyện, mong muốn đạt được câu trả lời của nàng cho bằng được, hắn muốn được trả lời: "Nhan Nhan, nói cho ta biết nàng sẽ chọn ta, nói cho ta biết đi, nàng nhất định sẽ chọn ta......"
Trong lòng Tịch Nhan chấn động mạnh, nhưng vẫn không nói được lời nào. Mỗi một nơi trên thân thể đều cảm thấy rất đau, đau đến mức tận cùng, đau đến tâm chết lặng, thế nhưng nàng dường như không cảm giác đau, chỉ nắm chặt cánh tay hắn, bất giác dùng sức.
"Nhan Nhan, nói mau." Hắn kề sát vào bên tai nàng, thấp giọng nói, "Ta chờ nàng nói."
Trong lòng Tịch Nhan bỗng nhiên trống rỗng, nhưng cùng lúc đó, nỗi đau đớn trên thân thể càng lúc càng rõ ràng, rốt cuộc --
"A --" Tịch Nhan kêu lên thảm thiết, "Hoàng Phủ Thanh Vũ, đau --"
Hoàng Phủ Thanh Vũ giật mình bừng tỉnh từ trong mộng, nhìn sắc mặt Tịch Nhan tái nhợt như tờ giấy, vội kiểm tra mạch tượng của nàng, một lát sau, hắn đột nhiên quay đầu hướng về phía ngoài cửa rống lên: "Người đâu, mau vào cung mời bà đỡ lại đây -- lập tức đi ngay --"
Tịch Nhan cảm thấy thân thể đau đớn càng lúc càng rõ ràng, cơn đau giống như muốn quật ngã người ta, cố gắng khắc chế không được nên la to lên mới có thể giảm bớt sự sợ hãi trong lòng.
Thanh âm Hoàng Phủ Thanh Vũ mơ hồ vang ở bên tai: "Nhan Nhan, không có chuyện gì đâu...... Đừng sợ, ta ở đây......"
"Hoàng......" Tịch Nhan gian nan thốt ra một chữ, lại nhanh chóng bị tiếng thét chói tai thay thế, đợi đến khi có một chút ý thức rõ ràng, vẫn đi tìm hắn, "Hài...... Tử, đứa bé......"
Giờ này khắc này, chuyện gì nàng cũng không nghĩ đến, chỉ biết mình sớm muộn gì cũng sẽ chết đi, nàng muốn bảo vệ sự an toàn cho đứa bé, muốn bình an sinh đứa bé cho hắn -- mặc dù nàng còn có thể tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, nhưng nàng sẽ không đủ thời gian cùng hắn nuôi dưỡng đứa bé --
Đây chính là kết tinh của bọn họ, là đứa con duy nhất của bọn họ.
"Nhan Nhan!" Hắn cầm tay nàng, nhưng lại phát hiện tay hai người đều hoàn toàn lạnh lẽo, "Nhan Nhan, không có chuyện gì đâu, nàng cùng đứa nhỏ sẽ không có chuyện gì......"
"Muốn...... Đứa nhỏ......" Tịch Nhan khó khăn thốt ra vài chữ giữa những cơn đau làm cho nàng muốn ngất đi, "Giữ lại đứa bé......"
← Ch. 208 | Ch. 210 → |