← Ch.017 | Ch.019 → |
Ngọ yến đang vui vẻ bỗng Ngũ hoàng tử bên kia xảy ra chuyện.
Mọi người đều nhìn thấy dáng vẻ hắn không ngừng gãi khắp người, bất giác đều cảm thấy buồn cười, đợi đến khi có người tiến lên xem xét thì hết sức kinh ngạc khi nhìn thấy toàn thân hắn đầy các nốt màu hồng!
Hắn khó chịu nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Thanh Vũ: "Thất đệ, ta đã nói trước phủ đệ này của ngươi tà môn, nhìn đi, ta đây là gặp tội gì!"
Nói xong hắn cũng không quan tâm mình đang ngồi cùng mọi người mà liều mạng gãi toàn thân, sau đó xoay người liền rời khỏi phủ.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều chỉ cảm thấy trên người mình có chút không được tự nhiên.
Chỉ có lão Thập Nhị vẫn cao hưng như trước, tiếp đón mọi người ngồi xuống. Chính hắn cũng tiến đến bên người Tịch Nhan, thừa dịp Hoàng Phủ Thanh Vũ cùng người bên ngoài uống rượu hết sức nhỏ giọng nói với Tịch Nhan:
"Thất tẩu, lần trước ở trong xe ngựa thấy mặt tẩu tử, chỉ tiếc trong xe ngựa tối quá nên mới chỉ gặp đại khái, bất quá tẩu khi đó thật sự rất đẹp. Tiểu Thập Nhị ta vẫn sầu tương tư tẩu đến giờ phút này, tẩu cho ta xem liếc mắt một chút có được không?"
Tịch Nhan liếc mắt một cái liền nhìn ra trong mắt hắn ánh lên tia giảo hoạt, mỉm cười: "Nay ta không thể so với ngày xưa, giờ đây dung nhan này làm cho người ta sợ hãi, nên ta thật không dám cho Thập Nhị đệ nhìn."
"Làm sao có thể như vậy, Thất ca ta vừa ý tẩu như vậy, tẩu tử làm sao có thể khó coi? Tẩu cho ta nhìn một lần đi." Lão Thập
Nhị ra vẻ không chịu nghe lời, nâng tay liền kéo tấm lụa mỏng trên mặt Tịch Nhan xuống.
Tịch Nhan thật ra cũng không nghĩ tránh né, chỉ còn chờ hắn đem khăn che mặt của mình cái kéo xuống, cũng để thỏa mãn ý muốn xem kịch vui của mọi người.
Cũng không nghĩ tới khi lụa mỏng sắp sửa rơi ra hết, bỗng nhiên trong lúc đó, một đôi tay đúng lúc đè lên cái trán nhỏ xinh của nàng, vừa kịp giữ chặt chiếc khăn lụa mỏng sắp rơi ra.
Hoàng Phủ Thanh Vũ quay đầu, mỉm cười với lão Thập Nhị: "Thập Nhị đệ làm gì vậy, mặt của thất tẩu cũng dám chạm vào sao?"
"Không dám không dám!" Lão Thập Nhị cuống quít đem chiếc ghế bên cạnh đi chỗ khác, cách xa Tịch Nhan, ngồi tựa gần bên người Hoàng Phủ Thanh Thần đang không ngừng cúi đầu uống rượu, lúc này đem lực chú ý di chuyển sang hắn, "Cửu ca, huynh làm sao vậy? Hôm qua mới vừa mừng rỡ, hôm nay lại giống như chó nhà có tang --"
Lời còn chưa dứt, Hoàng Phủ Thanh Thần đột nhiên ngẩng đầu, một ánh mắt sắc bén lạnh như băng nhìn về hắn, lão Thập Nhị sợ tới mức chỉ một thoáng im hơi lặng tiếng, ủy ủy khuất khuất cúi đầu tự mình gắp thức ăn.
Sau đó, ánh mắt Hoàng Phủ Thanh Thần chuyển hướng về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, tầm mắt hai người ở không trung giao nhau.
Tịch Nhan nhìn thấy rõ ràng, nhưng trong lúc đang cẩn thận phân tích ánh mắt người bên cạnh thì đã thấy hắn quay đầu nhìn sang hướng khác như không có việc gì, cùng Tứ hoàng tử bên cạnh nói chuyện phiếm, bộ dáng chè chén thoải mái. Mà Hoàng Phủ Thanh Thần cũng thấp đầu như trước uống rượu của mình.
Tịch Nhan trong lòng không khỏi sinh ra tò mò, nhưng mà trong suốt buổi tiệc trở về sau, nàng không thấy hai người kia có hành động đáng ngờ nào xuất hiện, nên cảm thấy không thú vị.
Bỗng nhiên trong lúc đó, có một trận gió to thổi vào trong điện, Tịch Nhan đang đứng nay đầu ngọn gió, tấm lụa trắng trên mặt cứ như vậy mà bị thổi bay đi, Tịch Nhan bất động thanh sắc nhất thuận theo để cho tấm lụa mỏng đó rơi ra.
Chỉ một thoáng, yến hội lâm vào trạng thái tĩnh mịch.
← Ch. 017 | Ch. 019 → |