← Ch.08 | Ch.10 (c) → |
"Hướng cô nương, xin dừng bước."
Đúng lúc Hướng Tiểu Tứ đi qua đình viện muốn đến phòng sách tìm Mộ Dung Quyết lại bị thanh âm từ xa gọi lại, nàng dừng lại bước chân nhướng mày nhìn người đang đi đến.
"Triệu cô nương? Có việc sao?" Mấy ngày qua Triệu Như Tình luôn làm như không thấy nàng, hôm nay sao lại đột nhiên đến tìm nàng?
Triệu Như Tình khẽ mỉm cười, áy náy nhìn nàng."Ta muốn xin lỗi tất cả chuyện trước kia còn hi vọng được cô nương tha thứ."
"Nói xin lỗi?" Hướng Tiểu Tứ lông mày giương cao hơn, nàng thật hoài nghi nha! Trải qua một khoảng thời gian ở chung, đối với cá tính Triệu Như Tình nàng cũng có tìm hiểu đôi chút, nữ nhân kiêu ngạo kia cũng biết xin lỗi sao?
"Đúng vậy!" Triệu Như Tình cười khổ, lệ nhan loáng qua vẻ cô đơn"Ta đúng là rất ái mộ Mộ Dung công tử nhưng phát hiện Mộ Dung công tử chỉ thích cô nương, nên ta mới luôn đối địch cùng cô. Mấy ngày này ta đã nghĩ thông, cường hái dưa không ngọt, đối với Mộ Dung công tử ta đã chết tâm."
"Hả?" Hướng Tiểu Tứ hoài nghi nhìn Triệu Như Tình, thấy vẻ mặt mất mát của nàng tâm cũng mềm, từ từ để xuống phòng bị."Trên đời này cũng không phải chỉ có Mộ Dung Quyết là nam nhân, dựa vào dung mạo Triệu cô nương nhất định có thể tìm nam nhân tốt hơn."
Hướng Tiểu Tứ cong môi tràn ra nụ cười.
"Hi vọng." Triệu Như Tình cũng cười nhẹ nói."Ta đã cho người chuẩn bị chút món ăn bên cạnh Thạch đình, không biết Hướng cô nương có chịu cùng dùng bữa, thuận tiện ta muốn mượn bữa ăn này xin lỗi cô, được không?"
"Không cần, ta......" Hướng Tiểu Tứ đang muốn cự tuyệt, nàng còn muốn đi tìm Mộ Dung Quyết nhưng Triệu Như Tình nhanh cắt đứt lời."Thỉnh cô không nên cự tuyệt, hôm nay ta cùng huynh trưởng phải rời khỏi sơn trang, cho nên mới đặc biệt mời người chuẩn bị món ăn để tạ lỗi những chuyện trước kia ta làm."
"Này......" Nghe người ta muốn rời khỏi, Hướng Tiểu Tứ cũng không đành cự tuyệt, không thể làm gì khác hơn gật đầu đồng ý."Được rồi!"
"Cám ơn." Nghe nàng đồng ý, Triệu Như Tình cảm kích cười.
Hai người cùng đi đến bên cạnh Thạch đình, trên bàn đá đã sớm bày đầy đủ món ăn.
"Hướng cô nương, ta trước mời cô một chén." Cầm lấy chén rượu Triệu Như Tình cười nhẹ nhàng mời rượu Hướng Tiểu Tứ."Trước kính cô."
Nói xong, một hơi uống hết rượu trong chén, thấy nàng hào phóng thế Hướng Tiểu Tứ cũng cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch.
"Còn món này nữa là gà nấu dấm đường." Triệu Như Tình thịnh tình kẹp thịt gà bỏ vào trong chén Hướng Tiểu Tứ.
"Cám ơn." Hướng Tiểu Tứ thấp giọng nói cám ơn thấy Triệu Như Tình cũng kẹp một miếng sau đó bỏ vào trong miệng.
Rõ ràng không khí rất hòa hợp không biết tại sao nàng lại cảm thấy bất thường nhưng lại không thể nói ra bất thường chỗ nào.
"Hướng cô nương, cô ăn đi! Sao lại không ăn?" Triệu Như Tình nghi ngờ nhìn Hướng Tiểu Tứ, đang muốn kẹp món ăn lại buồn bực hừ một tiếng, chiếc đũa rớt xuống.
"Triệu cô nương?" Hướng Tiểu Tứ sửng sốt, hấy Triệu Như Tình đột nhiên ói ra máu đen.
Món ăn này có độc?
"Khụ khụ......" Cúi người xuống, Triệu Như Tình khổ sở ho nhẹ, mỗi lần ho đều trào ra máu đen.
"Triệu cô nương!" Hướng Tiểu Tứ vội vàng đứng dậy, đang muốn xem xét vết thương Triệu Như Tình đột nhiên lại vang một tiếng thét.
Hướng Tiểu Tứ sửng sốt nhìn về phía tỳ nữ la ầm lên, mà tiếng la của nàng dẫn mọi người xung quanh chú ý.
"Khụ khụ......"
Một trận ho nhẹ làm nàng hoàn hồn, nghĩ đến Triệu Như Tình trúng độc, nàng phải nhanh giúp cô ta giải độc mới được. Không nghĩ đến vừa quay đầu lại nhìn thấy Triệu Như Tình cong khóe môi nở nụ cười đắc ý.
"Cô......" Hướng Tiểu Tứ giật mình giống như đã hiểu chuyện gù.
"Cô cho rằng...... cô đã thắng sao...... Không...... người thắng sẽ là ta......" Triệu Như Tình vừa ói ra máu vừa cười nói.
Thấy Triệu Như Tình làm thế Hướng Tiểu Tứ trong trong lòng chấn động —— nàng trúng kế rồi!
........
Tỳ nữ thét lên chấn động toàn bộ sơn trang bao gồm cả Mộ Dung Quyết.
"Xảy ra chuyện gì?" Hắn vốn đang ở phòng sách, lại nghe tổng quản đến báo đình viện đã xảy ra chuyện làm, hắn lập tức chạy đến.
Vừa đến nơi đã thấy một đám người bao quanh đình viện.
"Thiếu chủ, Triệu cô nương trúng độc!" Một gã người hầu vội vã nói.
"Trúng độc?" Mộ Dung Quyết sửng sốt vội vã đi tới Thạch đình, đến nơi đã thấy Triệu Như Tình nằm trên mặt đất không ngừng ói ra máu đen, mà Hướng Tiểu Tứ thì lạnh lùng đứng bên cạnh nhìn.
"Đây là chuyện? Còn chưa mời đại phu sao?" Mộ Dung Quyết rống to.
"Dạ! Tiểu nhân vừa phái người đi mới!" Người hầu bên cạnh vội vã trả lời.
"Thiếu chủ, làm thế nào? Triệu tiểu thư không ngừng ói ra máu đen." Một tỳ nữ đỡ lấy Triệu Như Tình, khẩn trương hỏi.
"Đang tốt sao lại trúng độc?" Mộ Dung Quyết nhíu hai đầu lông mày nghi ngờ, lại thấy vẻ mặt hờ hững của Hướng Tiểu Tứ trong lòng càng thêm nghi ngờ.
"Mộ, Mộ Dung công tử......" Cắn cánh môi tái nhợt, Triệu Như Tình đang nói: "Ta, ta vốn cùng Hướng cô nương dùng bữa...... Nhưng không biết sao lại trúng độc...... Ngươi, ngươi mau nhìn xem Hướng cô nương...... Nhìn nàng có trúng độc không......"
Lời nàng nói khiến mọi người hoài nghi, nhìn Triệu Như Tình trúng độc nhưng Hướng Tiểu Tứ lại hoàn hảo đứng bên cạnh, một chút cũng không có dấu hiệu trúng độc, nếu cùng dùng bữa vì sao một người trúng độc một người lại không?
Biết Triệu Như Tình cố ý để mọi người hiểu lầm Hướng Tiểu Tứ cũng không ngăn cản, chỉ ngậm chặt miệng nhìn sang Triệu Như Tình.
"Tiểu Tứ! Độc này do nàng giải sao?" Nhìn thấy tất cả mọi người hoài nghi nhìn Hướng Tiểu Tứ, Mộ Dung Quyết mím môi.
Hắn không cho rằng Hướng Tiểu Tứ sẽ làm chuyện này, nàng muốn hạ độc thì thần không biết quỷ không hay, chứ không cần làm chuyện để mọi người hoài nghi mình.
"Ừm!" Hướng Tiểu Tứ gật đầu đôi mắt đẹp nhìn hướng hắn.
Hắn thế nào? Cũng hoài nghi nàng sao?
"Vậy nàng còn không nhanh giúp cô ấy giải độc!" Mộ Dung Quyết nhíu mày, không hiểu nàng sao lại không giúp Triệu Như Tình giải độc.
"Không nên!" Hướng Tiểu Tứ lập tức từ chối, độc do cô ta hạ tại sao bắt nàng giải?
"Tiểu Tứ, không nên tùy hứng, bây giờ nàng bốc đồng .... sau này sẽ!" Nghe nàng từ chối Mộ Dung Quyết không khỏi giận giữ, chuyện liên quan đến mạng người mà nàng còn muốn đùa giỡn?
"Ngươi nói ta tùy hứng?" Hướng Tiểu Tứ trừng mắt Mộ Dung Quyết, không nghĩ hắn lại không đứng bên cạnh nàng còn trước mặt mọi người mắng nàng?
Hít sâu một hơi, Mộ Dung Quyết nén xuống lửa giận."Tiểu Tứ, ta không muốn ầm ĩ, bây giờ cũng không phải rãnh rỗi để gây lộn nàng mau giúp Triệu cô nương giải độc!"
"Không! Ta vì sao phải giúp cô ta giải độc?" Nàng không tốt bụng thế giúp người hại nàng giải độc?
"Hướng Tiểu Tứ, nàng đừng làm ồn!" Mộ Dung Quyết không thể ức chế lửa giận, quát khẽ: "Nàng không biết bây giờ mỗi một người trong phủ đều cho nàng hạ sao? Nàng còn tùy hứng chỉ tổ khiến mọi người thêm hoài nghi."
"Ngươi cũng cho rằng độc do ta hạ?" Nàng mím chặt môi bướng bỉnh nhìn hắn.
Những người khác hoài nghi nàng không quan tâm, nàng chỉ để ý hắn, hắn cũng không tin tưởng nàng sao?
"Khụ, khụ...... Hướng, hướng cô nương sẽ không hạ độc.... . ." Triệu Như Tình mặt tái mét vội vã nói chuyện thay Hướng Tiểu Tứ.
"Ngậm miệng! Không cần cô giả tốt bụng!" Hướng Tiểu Tứ trừng mắt Triệu Như Tình, khinh thường nàng giả bộ.
Nhưng thái độ nàng lại khiến cho mọi người bắt đầu ngờ vực, đám người hầu len lén bàn tán riêng, không ngờ Hướng tiểu thư luôn luôn dịu dàng lại là người... thật không nghĩ tới......
"Hướng Tiểu Tứ! Triệu Như Tình đang giúp nàng, nàng còn......" Mặc dù biết nàng tùy hứng nhưng không nghĩ đến vô lý đến bước này.
"Ta không cần bất luận kẻ nào thay ta nói chuyện, ta không làm là không làm." Hướng Tiểu Tứ đứng thẳng thân thể, cao ngạo liếc mọi người một cái, cuối cùng đem ánh mắt dời đến trên người Mộ Dung Quyết.
"Còn ngươi? Ngươi không tin ta sao?" Nàng yên lặng nhìn hắn chỉ cần hắn một câu tin tưởng, người khác hiểu lầm nàng không quan tâm chỉ muốn hắn tin nàng.
"Ta tin tưởng nàng."
Câu trả lời của hắn làm nàng cười nhưng câu tiếp theo lại làm cho thân thể nàng cứng đờ.
"Cho nên nàng mau giúp Triệu cô nương giải độc." Phải nhanh chóng giải độc trong người Triệu Như Tình, ít nhất trước để người vô sự sau mới truy xét nguyên nhân.
Hắn tin tưởng nàng nhưng ở tình hình này, hắn tuyệt không thể thay nàng nói chuyện, nếu không chỉ gia tăng hoài nghi của mọi người mà thôi.
"Ngọn nguồn mọi chuyện ngươi chẳng qua chỉ muốn giúp Triệu Như Tình giải độc mà thôi?" Trừng mắt hắn, nàng cười lạnh thấu xương.
"Đáng chết!" Nữ nhân này nhất định muốn ầm ĩ với hắn sao? Nàng không biết hắn đang vắt óc tìm cách giải hiềm nghi cho nàng sao?
"Thiếu chủ, ta tìm được tỳ nữ phụ trách chuẩn bị thức ăn!" Tổng quản vội vả chạy đến, phía sau kéo một tỳ nữ sợ hãi.
Mộ Dung Quyết chuyển đầu nhìn về phía tỳ nữ kia "Thức ăn trên bàn này là ngươi chuẩn bị?"
"Dạ, phải.... ." Tiểu Hương sợ hãi cúi đầu xuống, toàn thân phát run.
Thấy bộ dạng tỳ nữ sợ hãi, con ngươi Mộ Dung Quyết lóe tia sáng lạnh."Độc là ngươi hạ sao?"
"Không! Không phải ta!" Tiểu Hương gấp đến độ lắc đầu nhìn Triệu Như Tình, nuốt nuốt nước miếng sợ hãi nói: "Độc, độc không phải ta hạ......"
Nàng ngập ngừng một chút rồi nhìn sang Hướng Tiểu Tứ, từ từ giơ tay lên chỉ."Là.... . Là Hướng tiểu thư muốn ta hạ độc!"
........
Tiểu Hương nói xong khiến xung quanh vang lên tiếng động lớn.
"Ngươi nói cái gì? Nói lại một lần nửa!" Khuôn mặt tuấn mỹ trầm xuống, Mộ Dung Quyết yên lặng nhìn Tiểu Hương, lạnh giọng truy vấn muốn nàng nói lại một lần.
"Đúng, là Hướng Tiểu Tứ muốn ta hạ độc......" Tiểu Hương bị ánh mắt lạnh như băng dọa đến sắp khóc, sợ hãi nói.
"Ta không có! Ngươi nói dối!" Hướng Tiểu Tứ rống to, tức đến cả người phát run, nàng không nghĩ đến ngay cả tỳ nữ cũng hãm hại nàng.
"Ta, ta không có nói dối!" Tiểu Hương khóc lóc lắc đầu, nói: "Sáng sớm hôm nay, Hướng Tiểu thư đã giao cho tôi chiếc bình này, muốn, muốn tôi hạ độc vào trong rượu và thức ăn, chính là...chính là bình này......"
Đang nói nàng còn vội vã từ trong lòng lấy ra một chiếc bình màu lục.
Thấy bình kai Hướng Tiểu Tứ ngây ngẩn cả người. Mộ Dung Quyết cầm qua bình sứ màu lục, phía trên có hoa văn màu lục, sau đó hắn lật đến đáy bình vừa nhìn đã thấy phía dưới có khắc chữ "Tứ".
Đây đúng là bình nàng chuyên dùng. Hắn chuyển đầu nhìn về phía Hướng Tiểu Tứ, tròng mắt đen xen lẫn phức tạp.
"Ngươi sao lại có bình này?" Hướng Tiểu Tứ trừng mắt Tiểu Hương, bình sứ này là thứ nàng chuyên dùng, trừ phi nàng đồng ý, nếu không sẽ không ai lấy được.
"Phải.... . Là Hướng tiểu thư đưa cho ta!" Tiểu Hương sợ hãi nói.
"Ngươi nói bậy! Ta không có!" Hướng Tiểu Tứ rống giận nhưng chứng cứ ở trước mắt, dù nàng có cãi hơn nữa cũng không ai tin nàng.
Mộ Dung Quyết mở nút lọ trên bình, mùi thơm nhàn nhạt làm hắn nhíu mày."Thuốc này......" Hắn không xa lạ gì.
Quen nàng đã lâu, dù không để dùng độc nhưng đối với độc dược hắn cũng có chút tìm hiểu, mùi thơm loại độc này đích thực do nàng chế tạo.
Khi hắn mở ra nút bình mùi thơm nhàn nhạt bay đến, Hướng Tiểu Tứ lập tức biến sắc.
Thấy sắc mặt nàng thay đổi, Mộ Dung Quyết trầm giọng hỏi: "Rượu trên bàn cơm nàng có ăn sao?"
Nàng ngẩng đầu nhìn hắn."Ta có uống rượu."
"Món ăn thì thế nào?" Hắn hỏi tiếp.
"Không có." Nàng hiểu ý hắn nói."Đúng vậy, nếu như vừa uống rượu vừa dùng bữa sẽ trúng độc, còn nếu dùng riêng lẽ sẽ không trúng độc."
"Cho nên bình này là của nàng, thuốc cũng là của nàng." Bóp chặt bình Mộ Dung Quyết nhìn nàng, không tin rằng nàng lại dám làm chuyện thế này.
"Đúng đó là của ta." Nàng cười nhìn ánh mắt hắn dần trở nên lạnh lùng."Nhưng thuốc không phải ta hạ, ngươi tin sao?"
"Tình hình trước mắt nàng bảo ta làm sao tin?" Hắn tin tưởng nàng nhưng hiện tại có nhân chứng vật chứng khiến hắn nhất thời không thể tin nàng.
"Rất tốt." Hắn trả lời làm trái tim nàng vỡ nát, hắn không tin nàng, hắn không tin......
"Cứ theo ý ngươi đi, cảm thấy độc do ta hạ thì chứ cho là ta hạ." Nàng không quan tâm tùy hắn muốn nghĩ thế nào thì nghĩ!
"Tiểu Tứ......" Nàng để lộ vẻ mặt tuyệt tình làm Mộ Dung Quyết kinh sợ, lo lắng giải thích"Nàng đừng như vậy, nàng nghe ta nói đã......"
"Không cần! Ta không còn gì để nói với ngươi hết." Nhìn chằm chằm hắn, nàng hừ một tiếng, cười nói"Ta hối hận vì đã yêu ngươi."
"Tiểu Tứ!" Lời nàng nói làm hắn kinh ngạc, lúc này mới biết bản thân tổn thương nàng rất sâu.
Đáng chết! Hắn vừa rồi sao có thể nói những lời hồ đồ đó chứ?
Hắn tin tưởng nàng, hắn tin tưởng nàng nha!
"Tiểu Tứ, nàng nghe ta nói......" Hắn muốn giải thích nàng lại không cho hắn cơ hội.
"Ta không yêu ngươi cũng không thích ngươi." Nàng nói rất tuyệt tình rất lạnh không chứa một tia tình cảm."Mộ Dung Quyết, ta sẽ không yêu ngươi!"
← Ch. 08 | Ch. 10 (c) → |