Lost heart* 2
← Ch.097 | Ch.099 → |
" Cạch." Âm thanh cánh cửa của Phúc bá vừa đóng lại, người đàn ông nằm trên giường kia tưởng chừng đã chìm vào giai điệu của bài tình ca buồn mà thiếp đi, thì mí mắt lại chậm chạp mở ra, trong đôi con ngươi lam ráo hoảnh, một chút cũng không giống như người vừa tỉnh giấc, hoặc chính là anh vẫn chưa hề ngủ.
Ngoài trời trăng đã lên cao, cơn mưa đã sớm tạnh từ khi nào, để lại một nền trời đêm trong vắt, vì sao lắp lánh như những viên kim cương đặt trong lồng kính nổi bật trên nền nhung đen, ánh sáng lắp lánh rực rỡ xinh đẹp của chúng thật giống với đôi mắt của nhóc con, bàn tay vô thức tìm đến chiếc nhẫn anh mang trước ngực, lặng lẽ hít vào một hơi thật sâu kiềm nén cảm giác khó chịu đang dâng lên trong lồng ngực, nhưng một chút cũng cảm thấy trống trải, một chút cũng cảm thấy thực mơ hồ, giống như bên trong không có tim, không có phổi, cái gì cũng không có, cái gì cũng thiếu thốn. Cảm giác bức bối đến cực điểm, vô vị đến cực điểm.
Giống như sống chỉ cần có lí trí, mà không có cảm xúc...
Bây giờ, nhắm mắt lại, tưởng chừng bên tai lại nghe thấy giọng nói ngọt ngào của nhóc con, hình bóng bé nhỏ kia lại hiện ra trong tâm trí anh, mỗi nụ cười, mỗi cái nhăn mày, mỗi động tác ngây ngô đáng yêu lại xuất hiện như đang thử thách sức chịu đựng, hoặc đang giày vò anh, nhưng khi anh chìm vào giấc ngủ, dáng hình đó lại biến mất, ngay cả trong lúc ngủ cũng cảm thấy hụt hẫng. Ba năm qua nhóc con chưa từng xuất hiện trong giấc mơ của anh, chưa từng gặp lại anh, nhiều lúc cảm thấy, ngay cả trong mơ, anh cũng không thể nào chạm đến được nhóc con, như vậy xa...
Có thể mọi người chung quanh anh chưa một lần nói ra, nhưng mỗi khi anh nhìn Phúc Bá, nhìn Lôi, nhìn Mị, nhìn A Nặc, nhìn Ảnh, anh thấy được trong đôi mắt họ không rõ là thương hại, hay là đau lòng thay cho anh, có nhiều lúc anh thấy như ai đó muốn khuyên anh nên từ bỏ, nhưng họ lại không biết nói anh từ bỏ gì, từ bỏ trái tim hay từ bỏ niềm tin, dường như hai điều đó đều giống nhau cả. Vậy mà đến bây giờ vẫn chưa anh mở lời với anh, có lẽ họ hiểu, có một số người, một số thứ gì đó trên đời này vốn không thể như thế dễ dàng quên đi, hoặc vĩnh viễn cũng không thể quên.
Giống như một phần Khế ước anh đang mang vậy, mỗi lần chạm vào nó, cảm giác trái tim trống rỗng lạnh lẽo lại dường như ấm áp, đầy tràn, như cảm thấy được Tiểu Thiên, giống như nhóc con đang ở một nơi nào đó rất xa, rất xa, chờ anh tìm thấy...
" Đinh..." Chiếc điện thoại đầu giường bất chợt rung lên với âm thanh của tin nhắn, người gửi đến là Mặc Tư Di. (Tác giả: Ai nhớ đồng chí này không nà?)
" Ngày mai thư kí mà tôi đã giới thiệu sẽ đến. Tôi mang bầu trời nhỏ đến với anh, nói xem nên hậu tạ tôi thế nào?"
"..." Hoắc Minh Long đọc tin nhắn, có vẻ không hiểu cậu ta đang nói cái gì liền hơi chần chờ, vừa định nhắn tin hỏi rõ thì bên đầu bên kia lại truyền đến một tin nhắn nữa.
" Lương tâm tác giả không cho phép tiết lộ nội dung truyện."
Sau đó thì giống như không muốn nói thêm, hoặc có ý định giải thích điều gì với anh, chấm xanh thể hiện tài khoản của cậu ta đã tắt ngắm, mục đích tin nhắn chính xác là để anh đợi. Nhưng này là rõ ràng muốn làm anh phải tò mò, đáng tiếc là ngay cả một chút hứng thú anh cũng không có, hoặc nói đúng hơn dường như không còn hứng thú với điều gì. Chỉ là nghĩ đến tính cách này, có phải vì giao du với Một Thắng Vũ cái người cực kì phiền phức kia quá nhiều, nên cũng dần bị nhiễm tính cách của anh ta rồi không?
Cho nên anh không chút vướng bận nhắm mắt lại, ép buộc bản thân chìm vào giấc ngủ...
--- Phân cách tuyến Tác giả là mẹ ruột ---
Thành phố X thị, 5h rưỡi sáng, trời vẫn còn đen xém, chân trời chỉ mới hơi hừng sáng, giữa những ngôi nhà cao tầng mới xây cao ngất, dường như không ai thấy được những ánh sáng của buổi mình kia. Nhất là khu dân cư cũ với những dãy nhà xám xịt, thấp bé, nhà cửa ít nhất cũng đã hơn 40 năm chưa xây mới, nhưng đây lại là nơi ở của rất nhiều người, chỉ trừ căn chung cư cuối cùng nằm sâu nhất. Không ai dám vào đó thuê nhà, ngoài bà chủ nhà 1 tháng đến một lần ra, dường như không ai ở đó, bởi vì người ta đồn đãi, nơi đó có ma, ban đên đều nghe thấy âm thanh của tiếng dao mài kin kít.
Chỉ là thời buổi kinh tế khó khăn, thị trường bất động sản nổi lên như diều gặp gió, nhưng nhà cửa hiện đại tươi mới kia, lại không dành cho những người có thu nhập thấp, bởi vậy muốn tìm một căn nhà trọ tươm tất ở thành phố này không dễ, vài ngày trước, không biết vì cớ gì mà có người đã dọn vào tòa chung cư kia ở, nghe đâu còn là một cô gái, chỉ là từ ngày đó đến nay vẫn chưa thấy cô gái đó xuất hiện bao giờ, thần bí như vậy, thật lại có vẻ phù hợp với nơi này.
Sáng sớm trời đã mưa rào lất phất, trong căn nhà trọ có phần tồi tàn âm u bất thình lình vang lên tiếng chuông báo thức "RENG... RENG..." Một bàn tay trắng noãn xinh đẹp vươn ra từ trong ổ chăn, sờ soạng lung tung trên tủ đầu giường rồi bất thình lình đập tay thật mạnh vào phía trên chiếc đồng hồ, tiếng chuông nhất thời dừng lại. Người nằm trên giường nhỏ cựa quậy thân thể rồi ngồi dậy, trước sau đem chăn bông xốc lên, chỉ cần vài động tác đơn giản đã đem nó gấp lại ngay ngắn.
Bây giờ cô mới bước chân xuống giường, đem cốc nước trên bàn uống một ngụm, mơ mơ màng màng bước vào phòng tắm, trước gương, nghiêm túc đánh răng rửa mặt, sau đó cởi bỏ quần áo, xả vòi sen, tắm rửa kĩ càng, sạch sẽ. Với tay lấy váy áo đã sớm chuẩn bị sẳn từ tối hôm qua mặc vào, lại cẩn thận chỉnh trang trên dưới, trái phải, trước sau xong xuôi. Nhìn mình một bộ dáng đúng ý trong gương, cô mới quay người bước ra ngoài.
Nhìn qua cửa sổ thấy trời đã sáng rõ, ánh sáng của một ngày mới rọi vào trong căn phòng xua đi bớt cảm giác tối tâm âm u, bước chân cô liền đi về phía bàn trà nhỏ gần đỏ, trên bàn là một chiếc cặp táp công sở điển hình, cùng không ít hồ sơ mà cô đã chuẩn bị sẳn. Ngồi xuống ghế nhỏ, đem những thứ kia kiểm tra lại một lần kì lưỡng đề phòng thiếu sót, mới để chúng vào trong cặp táp, chỉ chừa lại một tờ giấy duy nhất, trên đó đề bốn chữ lớn " Thư Mời Nhận Việc." Bên dưới là.
"Người nhận việc: Mạc Thi Y
Chức vụ: Thư Kí Tổng giám đốc.
Làm việc tại: Tầng 80, văn phòng tổng tập đoàn Thần Long..."
--- Màn tâm sự mỏng
Tác giả: Đầu năm nay làm tác giả còn bị nhân vật cướp lời thoại, thật là bi đát.
Tư Tư: Cô là ai?
Tác giả: Ta là mẹ đồng chí.
Tư Tư:???
Tác giả: Chừng nào rảnh ta lại viết típ truyện của đồng chí ha ha ha...
← Ch. 097 | Ch. 099 → |