Vay nóng Homecredit

Truyện:Ác Ma Chi Sủng - Chương 008

Ác Ma Chi Sủng
Trọn bộ 130 chương
Chương 008
0.00
(0 votes)


Chương (1-130)

Siêu sale Lazada


Edit: Phương Thiên Vũ

"Ngô..." Hạ Duy Y lầm bầm trở mình một cái, cảm thấy ánh sáng có chút chói mắt, lông mi run run, cuối cùng cũng mở mắt ra, trong mắt có chút mờ mịt, cô ở nơi nào a?

Ngồi dậy nhìn trong chốc lát mới phát hiện là ở phòng của Tư Minh Dạ, vẻ mặt khó hiểu mà kéo kéo mái tóc có chút lộn xộn, Hạ Duy Y nghĩ không rõ cô sao có thể từ trên sofa mà chạy đến trên giường, chẳng lẽ đây là mộng du mà trong TV đã nói?

Đợi chút! Trên giường? Hạ Duy Y mở to mắt, té từ trên giường xuống, lã chã khóc nhìn cổ tay của mình, làm sao bây giờ? Có phải rất đau hay không a? Cô thật sự không phải cố ý muốn lên giường của ông chủ!

Tư Minh Dạ tựa vào cửa phòng tắm nhìn cô một loạt động tác mà cười khẽ ra tiếng, anh sao trước kia lại không phát hiện tiểu bạch thỏ này cư nhiên đáng yêu như vậy!

Hạ Duy Y xoay người nhìn về phía anh, rất nhanh đem hai tay giấu ở phía sau, nhìn vẻ mặt Tư Minh Dạ cười như không cười, nước mắt lưng tròng lăn qua lăn lại, cắn môi, sau khi đấu tranh thật lâu mới đưa hai tay ra, hít hít mũi, thương lượng nói, "Ông chủ, có thể xuống tay nhẹ một chút được không?" Cô sợ đau!

"Ha ha..." Tư Minh Dạ nhịn không được cười ra tiếng, tiểu bạch thỏ này thật sự là rất đáng yêu!

Hạ Duy Y khó hiểu nhìn anh, con mắt chuyển động, ông chủ dường như rất vui vẻ, đó có phải là sẽ không bẻ tay cô?

"Bé cưng..."

Nha? Hạ Duy Y xoay đầu, nhìn trái nhìn phải, sau đó tầm mắt trở lại trên người Tư Minh Dạ, đưa tay chỉ vào cái mũi của mình, không xác định hỏi, "Ông chủ, anh gọi tôi sao?"

Tư Minh Dạ trong mắt như trước vẫn mang theo ý cười, gật gật đầu, Hạ Duy Y lại còn nghiêm túc mà sửa, "Tôi không gọi là bé cưng!"

Tư Minh Dạ đi đến bên người cô, cánh tay duỗi ra đem cô tiến trong lòng, "Tôi nói đúng là đúng!"

"Nga..." Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, Tư Minh Dạ vừa lòng cười cười, xoa tóc mềm mại của cô nói, "Đi rửa mặt đi!"

Hạ Duy Y cũng không cảm thấy có cái gì không đúng, ngoan ngoãn đi đến phòng tắm, sau đó dường như nghĩ đến cái gì, quay đầu nhìn Tư Minh Dạ, nghiêng đầu suy nghĩ trong chốc lát, mới hỏi, "Ông chủ, anh không chán ghét tôi sao?"

"Uh."

"Vì sao?" Ngày hôm qua rõ ràng còn muốn đem cô đá ra ngoài!

"Không có vì sao, ngoan ngoãn đi rửa mặt đi! Còn nữa về sau không cần phải tôi là ông chủ!"

Ân? Khó hiểu mà kéo kéo tóc, buồn rầu hỏi, "Nhưng không gọi ông chủ thì phải gọi là gì?"

"Gọi tên!"

"Nhưng mà..."

Tư Minh Dạ nhíu nhíu mày, "Không có nhưng mà!"

Hạ Duy Y dừng một chút, vẫn là nói ra, "Nhưng mà tôi không biết tên của anh a!"

"Không biết tên của tôi?" Thấy Hạ Duy Y còn nghiêm túc gật đầu, Tư Minh Dạ có chút không vui, "Lâu như vậy em cũng không biết tên của tôi?"

Hạ Duy Y oan ức bĩu môi, đúng lý hợp tình nói, "Anh lại không có nói cho tôi biết, tôi làm sao biết?"

Tư Minh Dạ nguy hiểm híp mắt lại, này còn cần anh nói sao, cũng như nữ giúp việc trong biệt thự, anh cũng không có nói với ai, nhưng những phụ nữ đó có ai không biết đại danh của anh? Căn bản chính là cô không quan tâm anh! Nghĩ cô một chút cũng không để ý anh, trong lòng cư nhiên có chút không thoải mái, không kiên nhẫn nói, "Còn không đi vào!"

Hạ Duy Y mấp máy môi, cô lại không có làm sai chuyện gì, anh sao lúc nào cũng hung dữ với cô? Không phải nói không chán ghét cô sao? Kẻ lừa đảo!

"Phanh" một tiếng, cửa phòng tắm bị đóng thật mạnh, Tư Minh Dạ sửng sốt một chút, cô là đang tức giận? Thật đúng là không có bao nhiêu người dám tức giận với anh, hơn nữa anh cư nhiên không tức giận, buồn cười lắc đầu, thật là có chút không giống anh!

Ngồi xuống sofa, nghiêm túc mà nghĩ anh hôm nay có chút khác thường, một lúc lâu sau khóe miệng gợi lên một tia cười khổ, ánh mắt lóe lóe, nhìn về phía cánh cửa đóng chặt kia, trong mắt tất cả đều là tình thế bắt buộc, đáy mắt còn cất giấu một chút dịu dàng khó có thể phát hiện, xem ra kế hoạch nuôi dưỡng sủng vật của anh không thể thực hiện rồi, anh cư nhiên thật sự động tâm!

Mà trong phòng tắm, Hạ Duy Y buồn rầu chỉnh tóc lại, cô sao đã quên ông chủ là người đáng thương đây? Cô không phải nói sẽ đối xử tốt với anh sao? Sao có thể tức giận chứ?

Công việc của Lãnh Dạ Bạch cùng quản gia bình thường khác nhau, bận rất nhiều việc, cho nên cũng không có nhiều thời gian có thể ở cùng với Hạ Duy Y, cũng may Hạ Duy Y vô cùng thích phim truyền hình và còn có thêm King có thể chơi với cô!

Nói đến cũng kỳ quái, King tuy rằng là loại chó tuyết ngao nhưng lại đặc biệt hung mãnh, ngoại trừ trước mặt Tư Minh Dạ có chút ngoan còn những người khác thì lại không, nhưng không biết vì sao cũng nghe lệnh đối với Hạ Duy Y, ngoan đến kỳ lạ làm cho người ta hoài nghi, có phải Hạ Duy Y đã đem nó tắm rửa sạch sẽ hay không nên nó mới có thể nịnh nọt mà quẫy đuôi khi gặp cô!

Lãnh Dạ Bạch sáng sớm đã không thấy Hạ Duy Y, vốn tưởng rằng cô phải đi đưa bữa sáng cho ông chủ nhưng đầu bếp lại nói cô căn bản không có vào phòng bếp, làm cho trong lòng anh không khỏi có chút lo lắng, nhưng hiện tại các nữ giúp việc khác đều bị đuổi, Y Y không ở đây, anh chỉ có thể tự mình đưa bữa sáng lên thôi, nghĩ đưa bữa sáng xong lại đi tìm cái nha đầu kia!

Tư Minh Dạ nhìn cô gái nhỏ đang nhíu mày nhăn nhó xoay tay trước mắt, một tay kéo cô tiến vào trong lòng, thanh âm cư nhiên rất dịu dàng, "Làm sao vậy?"

Hạ Duy Y một chút cũng không ý thức được tư thế giữa bọn họ quá mức thân mật, trong lòng lại còn đang rối rắm, nâng mắt liếc anh một cái rồi nghiêm túc nói, "Thật xin lỗi..."

"Hử? Vì sao xin lỗi?"

"Tôi không nên tức giận với anh!"

Tư Minh Dạ cười cười, nâng đầu nhỏ của cô lên, nhìn cô hỏi, "Thế bé cưng vì sao tức giận?"

Hạ Duy Y bĩu môi bất mãn lên án nói, "Anh hung dữ với tôi! Anh rõ ràng nói không chán ghét tôi, vốn chính là gạt tôi!" Không ngờ cô còn cao hứng như vậy!

Tư Minh Dạ áp vào trán cô, dịu dàng nói, "Tôi từ nay sẽ không lại hung dữ với em, bé cưng cũng không cần lại tức giận được không?" Nếu tâm động, anh cũng sẽ không trốn tránh, cho tới bây giờ cũng không có chuyện có thể khiến cho Tư Minh Dạ anh phải trốn tránh!

Nhìn gương mặt tuyệt mỹ phóng đại trước mắt, Hạ Duy Y cứ thế mà gật đầu, tim đập có chút nhanh hơn.

"Còn có từ nay chỉ có thể gọi tôi là Dạ!"

"Dạ..." Hạ Duy Y cứ thế mà lặp lại, nhìn đáy mắt anh dịu dàng, tim đập nhanh hơn.

Sau đó vươn tay đẩy anh ra một chút, lòng bàn tay dán lên trán của anh, có chút lo lắng hỏi, "Ông chủ, anh có phải bị bệnh rồi không?"

"Bị bệnh?" Tư Minh Dạ nhíu mày nhìn cô, không biết trong đầu cô lại suy nghĩ cái gì.

"Anh hôm nay kì lạ quái!"

Tư Minh Dạ thoáng chốc đen mặt, thật muốn bóp chết cô, đối với cô dịu dàng một chút cô cư nhiên hoài nghi anh có phải bị bệnh rồi không?

"Ách... Ông chủ..." Cô nói sai rồi sao? Nhưng anh thật sự rất kỳ quái a!

Nhìn cô ánh mắt lo lắng, Tư Minh Dạ trong lòng không ngừng mà nói với mình không nên tức giận! Sắc mặt hơi dịu đi một ít, mới nói, "Không cho phép gọi tôi là ông chủ, còn có tôi không có bị bệnh!"

Hạ Duy Y ngoan ngoãn gật đầu, "Ông... Dạ, anh có thể buông không?"

Buông ra? "Không được!"

"Nhưng tôi muốn đi lấy bữa sáng cho anh a!" Cô thiếu chút nữa đã quên!

"Từ nay em không cần phải đưa!"

"Vì sao... Ngô..." Hạ Duy Y mở to mắt nhìn đôi mắt u lam thâm thúy kia, cảm giác được đầu lưỡi ẩm ướt xông vào trong miệng của cô mà càn quấy, tim đập thật nhanh, xong rồi, cô dường như bị bệnh rồi!

"Cốc cốc..."

Tư Minh Dạ không vui nhíu nhíu mày, không muốn mà rời đi đôi môi ngọt ngào kia, âm thanh lạnh lùng, "Tiến vào!"

Rũ mắt nhìn Hạ Duy Y vẻ mặt bất mãn, tâm tình thoáng chốc trở nên vui vẻ, thấp giọng hỏi, "Thích không?"

Hạ Duy Y có chút mê man gật đầu, tầm mắt dừng ở trên môi anh, một bộ dáng còn muốn, Tư Minh Dạ ánh mắt tối sầm lại, ôm cánh tay của cô thật chặt.

"Ông..." Lãnh Dạ Bạch giật mình mà nhìn hai người đang ôm nhau, lại nhìn Hạ Duy Y ánh mắt mê ly, đôi môi sưng đỏ, tâm "lộp bộp" một tiếng rớt xuống vài bậc.

Hết chương 8.


Kiếm Hiệp 4.0
Phiên bản dành cho Android tại đây!
Chương (1-130)