← Ch.121 | Ch.123 → |
Cửa ải cuối năm sắp đến, bên ngoài vẫn lạnh giá, tuyết rơi không nhiều.
Trong Hoa Khê điện, Sơ Tửu Tửu nằm trong lòng Hàn Sở, thỉnh thoảng nâng chân trái rồi lại nâng chân phải, ngón tay vẽ vòng tròn trong lòng hắn.
Má trái của nàng dựa vào n. g. ự. c hắn, trông cực kỳ động lòng người.
"Ta muốn ra ngoài chơi." Dù trong cung an toàn, không lo cơm áo, nhưng nàng muốn ra ngoài dạo một chút cho khuây khỏa.
Hàn Sở vẻ mặt thỏa mãn, nhẹ nhàng vuốt tóc nàng: "Ừ, ngày mai đi."
Sơ Tửu Tửu chỉ nói cho vui, nghe hắn đồng ý nhanh chóng, lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo sáng lên.
"Thật ư? Chàng có thời gian?"
Nàng nhìn vào đôi mắt phượng của Hàn Sở, khi nhìn nàng ánh mắt đầy tình cảm, hoàn toàn khác so với lúc nàng mới đến.
"Không bận, trẫm sẽ cùng nàng ra ngoài cùng." Đôi mắt trong trẻo của nàng, dù lúc này không thể hôn lên má nàng, nhưng Hàn Sở cũng không nhịn được mà nắm lấy tay nàng hôn.
Sơ Tửu Tửu vui mừng nhảy lên trong lòng Hàn Sở, cuối cùng cũng có thể ra ngoài!
"Vậy ta muốn ăn đồ ăn hàng quán!"
Hàn Sở nhíu mày, nuốt nước bọt: "Cẩn thận ăn phải đồ không tốt cho bụng." Hắn không đồng ý cho nàng ăn linh tinh.
Sơ Tửu Tửu tỏ ra mình không quý giá như vậy, từ trong lòng hắn lăn ra bên giường, xuống giường hỏi mấy người Tiểu Quỳ, Tiểu Lan, Tiểu Hiểu xem ở kinh thành có những món ăn ngon nào.
Ra ngoài một ngày, không thể thiếu kế hoạch, quyết không lãng phí thời gian.
Nam nhân trong màn trướng, dáng người cao to nằm nghiêng, mặt mày như họa, dung mạo lạnh lùng nhưng tươi đẹp, đôi mắt đen lười biếng nhưng đầy tình cảm nhìn từng cử động của nàng.
Bên ngoài gió tuyết rơi, trong Hoa Khê điện hiện tại lại ấm áp hòa thuận.
Sáng sớm, Sơ Tửu Tửu như người ở quê đi chợ, dậy sớm, không thể chờ đợi để ra ngoài cung.
Thời tiết hôm nay dù lạnh nhưng không có tuyết rơi.
Sơ Tửu Tửu khoác áo choàng có mũ, gương mặt xinh đẹp như ngọc được che kín trong mũ, càng làm cho khuôn mặt nàng thêm quyến rũ.
Xe ngựa chạy ra khỏi cung, nàng kéo rèm vải lên không ngừng nhìn ra ngoài, hoàn toàn không để ý đến nam nhân cao lớn ngồi bên cạnh.
Hàn Sở nhìn thấy, dù trong lòng có chút ghen tị nhưng cũng để mặc cho nàng.
Sắp đến tết, hai bên đường phố bày đủ loại quầy hàng, nhộn nhịp ồn ào, tràn đầy không khí đón tết.
Điều quan trọng nhất khi Sơ Tửu Tửu ra ngoài chính là để ăn đồ ăn vặt ở hàng quán, nàng nắm tay Hàn Sở đi đến quầy bán đậu hũ.
Hàn Sở cúi đầu, nhìn thấy nàng nắm c. h. ặ. t t. a. y phải của hắn, khóe miệng khẽ nhếch lên, nắm chặt lại tay nàng.
"Ông chủ, cho ta sáu phần đậu hũ." Sơ Tửu Tửu không chỉ gọi phần cho Lý công công và Tiểu Quỳ, mà còn không quên hai hộ vệ.
Mỗi bước mỗi xa
Hai hộ vệ mặt đỏ bừng muốn từ chối, nhưng Sơ Tửu Tửu không cho phép, trời lạnh như vậy mà kéo bọn họ ra ngoài, không ăn chút gì để ấm người, nàng không nỡ.
"Hôm nay ta quyết định."
Lý công công liếc nhìn, không có ý kiến gì, còn nhìn Hoàng thượng với ánh mắt đầy yêu thương, khiến Lý công công không khỏi cúi đầu cười thầm.
Ông chủ quán đậu hũ vui vẻ, nhanh chóng mang đậu hũ ra cho bọn họ.
Sơ Tửu Tửu ngồi trên ghế thấp, nhìn Hàn Sở bên cạnh có vẻ không biết bắt đầu từ đâu, người này dù từ nhỏ đã trải qua nhiều chuyện, nhưng về cuộc sống thì vẫn là người cẩm y ngọc thực.
Giờ đây ngồi trên ghế thấp tại quán ăn đậu hũ cùng nàng, thực sự khiến hắn có chút khó xử.
Sơ Tửu Tửu lên tiếng: "Hay là... ta giúp chàng ăn bớt?" Nàng chỉ chỉ vào bát đậu hũ trước mặt hắn.
Hàn Sở nhìn bát đậu hũ, thực sự không có hứng thú, múc một muỗng cho nàng, Sơ Tửu Tửu ăn hết nửa bát, gợi ý hắn thử một chút.
"Chàng thử một miếng."
Hàn Sở do dự nhìn bát đậu hũ, im lặng một lúc: "Ừ, thử xem."
Vì vậy Sơ Tửu Tửu tò mò nhìn hắn ăn một miếng, Hàn Sở ăn xong, cảm thấy vị không tệ, nhưng cũng không đặc sắc.
Sơ Tửu Tửu không ép hắn, tự mình ăn hết đậu hũ rồi kéo hắn đi đến quán khác.
Trương đạo trưởng đang đi du ngoạn, khi đi ngang qua Hàn Sở và Sơ Tửu Tửu, diện mạo và trang phục của bọn họ nhìn là biết không phải người bình thường, rất thu hút ánh nhìn.
Trương đạo trưởng ngay lập tức nhận ra thân phận bất phàm của nam nhân cao lớn, biểu cảm rất hài lòng, giang sơn trong tay hắn chắc chắn sẽ phong sinh thủy khởi*, dân chúng an cư lạc nghiệp.
*phong sinh thủy khởi: gió nổi nước lên.
Khi định thu hồi ánh nhìn, ông ta đột nhiên dừng bước, quay lại với vẻ mặt kinh ngạc, nhìn nữ nhân mặc áo choàng đỏ, khuôn mặt... rõ ràng là người đã chết... tại sao...
Ông ta nhanh chóng bấm tay tính toán một chút, nhưng vẫn không thể tìm ra nguyên do.
← Ch. 121 | Ch. 123 → |