← Ch.027 | Ch.029 → |
Huệ tần chỉ dám tức giận, nhưng không dám nói nhiều, trừng mắt nhìn tì nữ Tiểu Hiểu vẫn đang ngơ ngác, tức giận vung tay áo rời đi.
Sơ Tửu Tửu thò đầu ra ngoài điện, thấy nàng ta rời đi, nhận ra rằng chuyện này sẽ kết thúc.
"Nhu tần nương nương." Hân mỹ nhân tiến lên trước.
Nàng quay lại, phát hiện là nữ chính đang gọi mình: "Muội muội cũng đến sao?" Chỉ là một câu xã giao.
"Nhu tần nương nương, đừng cảm thấy áy náy, ngài đã cứu được tì nữ đó." Hân mỹ nhân thấy nàng thường xuyên nhìn về phía bóng lưng của Huệ tần, liền an ủi nàng.
Sơ Tửu Tửu liếc nhìn tì nữ Tiểu Hiểu, lại nhìn ra ngoài điện, rồi dừng ánh mắt trên người Hân mỹ nhân: "Để muội muội chê cười rồi."
"Làm gì có, tần thiếp phải học theo việc thiện của ngài mới phải." Hân mỹ nhân cúi người chào nàng.
Sơ Tửu Tửu đang lo lắng vì lý do nhiệm vụ lại tạo thêm kẻ thù, thấy vậy, vội vàng đỡ nàng ấy dậy.
"Hân mỹ nhân quá khen."
Hân mỹ nhân cười nói: "Ngày khác sẽ đến trong điện thỉnh an nương nương."
[No! No! No!] Nàng cả kinh đến mức suýt nữa rap ở trong lòng.
Sơ Tửu Tửu vội từ chối: "Việc này thì không cần."
Hân mỹ nhân thầm nghĩ nghi hoặc: Làm ơn, làm ơn, làm ơn là ý gì? Mặt mày vẫn cười nói thêm vài câu, Sơ Tửu Tửu rõ ràng không tập trung.
Lúc này, lời của Lệ phi chen vào: "Nhu tần, xem ra Hoàng thượng vẫn thiên vị muội hơn."
Câu nói này vừa ra, những phi tần còn lại lập tức quay sang nhìn Sơ Tửu Tửu, được Hoàng thượng thiên vị, thật sự khiến người khác ghen tị.
Sơ Tửu Tửu vẫn đang nghĩ đến việc sau này làm sao phòng bị Huệ tần tốt hơn, thì Lệ phi đột nhiên chen ngang, chưa nghe rõ vấn đề, miệng đã nhanh hơn não: "Nói đúng lắm."
Lệ phi: "..." Nụ cười đông cứng lại.
Đám phi tần khác có chút không hiểu, phản ứng của nàng lẽ ra phải là sợ hãi vạn phần nói "không dám" sao?
Sơ Tửu Tửu ngay lập tức hồi thần, vừa rồi không nghe rõ lời Lệ phi: "Lệ phi nương nương có phải đang nói chuyện với thần thiếp không?"
Lệ phi, người đang chuẩn bị mở kịch cung đấu, suýt nữa hộc máu, tay tựa vào huyệt Đương Dương, không thể tức giận, không thể tức giận...
Lệ phi mỗi lần đều bị Nhu tần làm cho bẽ mặt, thấy khóe miệng của Hân mỹ nhân gần như không thể kiềm chế được.
"... Quên đi, bản cung xin phép đi trước." Lệ phi sợ nếu ở lại lâu, sớm muộn gì cũng bị nàng chọc tức điên.
"Cung tiễn Lệ phi nương nương." Sơ Tửu Tửu không hiểu gì, hành lễ với nàng ta.
Lệ phi dẫn theo tì nữ thiếp thân từ từ rời khỏi Lệ Phương điện, ra tới bên ngoài quay lại đánh giá Lệ Phương điện, vẻ mặt có chút chán ghét, bên trong thật sự âm u.
Sau khi Lệ phi rời đi, còn không ít phi tần lần lượt đến trò chuyện với Sơ Tửu Tửu, chuyện xảy ra hôm nay, nhiều phi tần mang tâm lý muốn gần gũi với nàng.
[Nếu Huệ tần tìm ta gây rắc rối, chẳng phải nguy rồi sao. ]
Sơ Tửu Tửu không muốn tạo kẻ thù, vì nàng còn có nhiệm vụ của hệ thống chưa hoàn thành, đối với nàng mà nói bốn bề đều là thọ địch, có hại chứ không có lợi.
Một đám phi tần: "..." Hoàng thượng ngươi còn không sợ, sao ngươi lại sợ Huệ tần?
Khang tần thấy Lệ phi nương nương rời đi, liền tiến lên: "Nhu tần muội muội, bản cung đã bảo người làm bánh hoa quế, lát nữa sẽ sai người mang đến đây."
[Bánh hoa quế! Cái này được, cái này được. ]
Hôm nay bánh hoa quế còn lại không nhiều, thật đúng lúc, Khang tần mang đến vừa đủ bổ sung.
Mỗi bước mỗi xa
"Đa tạ Khang tần tỷ tỷ." Sơ Tửu Tửu vui vẻ hành lễ.
Khang tần bị nàng nhìn, suýt nữa bị đôi mắt như lâm vào sương mù Giang Nam của nàng làm cho ngẩn ngơ, thầm kinh ngạc, trong hậu cung, sắc đẹp của nàng thật sự không ai sánh bằng.
Chẳng bao lâu, những nhân vật có địa vị cao đã tản đi gần hết, đám phi tần còn lại cũng lần lượt rời đi, Lệ Phương điện lại trở về vẻ lạnh lẽo như ngày trước.
Tiểu Hiểu vẫn quỳ trên đất không chịu đứng dậy, nàng ta đến giờ vẫn không dám tin, đã trốn thoát khỏi Vũ Hoa điện.
"Người đã đi hết rồi, mau đứng dậy đi." Sơ Tửu Tửu hồi thần, thấy tì nữ này vẫn quỳ trên đất, ra hiệu cho Tiểu Quỳ và Tiểu Lan đến đỡ nàng ta, chắc chắn chân đã quỳ tê rần.
Tiểu Quỳ và Tiểu Lan đỡ nàng ta đứng dậy, Tiểu Quỳ để Tiểu Hiểu dựa vào mình.
"Giờ ngươi là người của Lệ Phương điện rồi, tên gì?" Sơ Tửu Tửu vẫn chưa biết tên của tì nữ này.
Tiểu Hiểu mắt ngấn lệ hành lễ: "Nhu tần nương nương, nô tì tên Tiểu Hiểu."
"Tiểu Hiểu, tên cũng hay đấy." Sơ Tửu Tửu khen một câu.
Tiểu Hiểu càng muốn khóc, hóa ra... Nhu tần nương nương lại ôn nhu như vậy...
"Tiểu Quỳ Tiểu Lan, các ngươi dẫn Tiểu Hiểu đi phòng bên, chuẩn bị giường, chăn đệm cho nàng ấy đi."
"Vâng, nương nương."
Sơ Tửu Tửu nhìn ba người đi về phía phòng bên, cầm một miếng bánh, ăn từng miếng nhỏ, dù Khang tần có mang bánh hoa quế đến, cũng phải tiết kiệm mà ăn.
[Hệ thống, nhiệm vụ đã hoàn thành chứ?] Hy vọng nhiệm vụ tiếp theo đến chậm một chút.
[Kí chủ, nhiệm vụ đã hoàn thành. ] Mặc dù diễn biến câu chuyện đang chạy theo hướng không thể kiểm soát, nhưng nhiệm vụ đã được hoàn thành, hệ thống không có gì để chê.
[Thế thì tốt. ] Sơ Tửu Tửu ăn xong bánh, thoải mái uống trà.
Những điều lo lắng vừa rồi, nàng cũng đã nghĩ thông, nếu Huệ tần muốn đối phó với nàng thì đó là điều quá bình thường, dù sao cả hai nhiệm vụ đều nhắm vào Huệ tần, lại không lần nào tóm được người, không tức giận mới lạ.
Không thể quan tâm nhiều, chỉ có thể binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn.
Như dự đoán của nàng, lúc này trong Vũ Hoa điện, Huệ tần đang cắn khăn tay, tức đến mức răng ngứa ngáy.
"Nhu tần! Bản cung không đội trời chung với ngươi!"
Sáng hôm sau, Sơ Tửu Tửu vừa mới tỉnh dậy, Tiểu Lan tính tình hoạt bát, mở cửa điện đã thấy bóng người trong rèm động đậy, biết nàng đã tỉnh.
Tiểu Hiểu đi theo sau nàng ấy, đứng đó rụt rè, thấy Tiểu Lan ăn nói to tiếng, người đã ở trong Vũ Hoa điện lâu như nàng ta, lúc này vô thức nắm chặt tay, sợ hãi cúi đầu.
"Nương nương, vừa rồi nô tì đã đi phòng ăn." Tiểu Lan vui vẻ thông báo cho nàng tin tốt này.
Sơ Tửu Tửu đánh ngáp xong, vén rèm lên, mái tóc xanh buông dài qua eo, trải trên giường, gương mặt như ngọc, mày đen nhíu lại, môi không son mà đỏ, dáng vẻ tiên tử, cả bối cảnh vì nàng mà mang hơi sương mờ ảo, khiến người ta ngẩn ngơ nhìn nàng, thật lâu không hồi thần.
Tiểu Hiểu vô thức sợ nàng nổi giận, vừa ngẩng đầu đã không thể hoàn hồn lại.
"Phòng bếp có chuyện gì?" Sơ Tửu Tửu vừa nghe đến hai chữ phòng bếp, liền hết buồn ngủ.
← Ch. 027 | Ch. 029 → |