Nỗi nhớ
← Ch.38 | Ch.40 → |
Cô lại nhớ đến anh rồi, rốt cuộc thì đến bao giờ cô mới có thể quên anh đây.
Hình ảnh người đàn ông đang ngủ say vẫn được cô đặt làm hình nền điện thoại, cô chưa từng có ý định sẽ thay đổi. Giống như trái tim này, vẫn chỉ hướng về một mình anh.
Cô đưa tay cầm điện thoại, mở đoạn video lúc trước, nước mặt lại chầm chậm chảy xuống:
Màn hình xuất hiện hình ảnh một người con trai, mặc tạp dề đang đứng trong bếp, trên môi là nụ cười, nụ cười ấy đi sâu vào tim của cô.
Người đàn ông ấy không ai khác, chính là anh - Dược Khải Minh - người đàn ông mà cô ngày đêm nhung nhớ - là cha của con cô.
Đoạn video này, không biết cô đã xem bao nhiêu lần, từng chi tiết cô đều nhứ như in.
***************
Nhớ có lần, trong lúc điều trị cô vấp ngã, muốn đứng dậy cũng không được, cô thực rất muốn có anh ở đó, dịu dàng bế cô lên, ân cần hỏi han chăm sóc cho cô, nhưng rồi cô chợt nhận ra, anh không còn ở bên cô nữa, hai người đã chia tay rồi.
Cô cười khổ, những lúc ấy cô đều nắm chặt lấy điện thoại, coi nó như bùa hộ mệnh.
***
Cuộc sống của cô, từ ngày phát hiện ra mình mang thai dường như tốt hơn rất nhiều, có bảo bối cô cảm thấy mình không còn cô đơn nữa.
Cuộc sống của cô như có thêm màu sắc.
Đang mải mê suy nghĩ, chợt điện thoại reo lên, Vương Gia Hân bừng tỉnh, cô với lấy điện thoại, bắt máy:
"Ừ, chị đây"
Phía đầu dây bên kia vang lên tiếng cười của Lã Vân Nhi:
"Chị Gia Hân!!! Chị qua nhà em đi"
"Được rồi, lát chị qua"
Vương Gia Hân cười, ngoài bảo bối nhà hàng xóm rất tốt với cô, vì vậy cuộc sống hiện tại của cô rất vui vẻ.
***************
Nhẹ nhàng xoa bụng, cô khẽ nói với bảo bối bé nhỏ:
"Bé con, chúng ta đi chơi chịu không?" cô cười rồi đứng dậy ra khỏi nhà.
Vừa vào nhà đã có một bàn tay lao tới xoa xoa bụng của cô:
"Em gái, có nhớ chị không" Lã Vân Nhi lém lỉnh nói.
"Em đó, còn chưa ra đời mà sao nhớ được"_Vương Gia Hân bật cười.
"Em mau vào nhà đi, phụ nữ mang thai đứng lâu không tốt đâu" Lã Tử Nam nói vọng ra.
Lã Vân Nhi kéo Vương Gia Hân ngồi vào bàn ăn:
"Em đã nói không cần rồi à, anh làm vậy không thấy mệt sao?"
Cô nói, cô biết anh ta quan tâm tới cô, cô cũng biết tình cảm ấy không đơn thuần chỉ là tình bạn, cô không muốn anh đặt quá nhiều kì vọng vào cô. Vì cô biết, đời này cô chỉ yêu một người mà thôi, sẽ không bao giờ thay đổi.
Lã Tử Nam không nói gì, anh ta chỉ cười.
Hôm nay anh ta định sẽ tỏ tình với cô, anh không biết cô có đồng ý hay không, nhưng anh nhất định sẽ không bỏ cuộc.
******************
Ngay lần đầu tiên, anh đã muốn được làm bạn với cô, rồi khi biết về chuyện tình cảm của cô những chuyện mà cô đã trải qua, anh thực rất bội phục cô.
Đột nhiên trong đầu anh có suy nghĩ muốn được ở bên che chở, chia sẻ niềm vui với người con gái này.
Anh ta biết, thực ra cô vẫn rất yêu người đàn ông đó, cô thường nhớ tới anh, màn hình điện thoại cũng là ảnh của anh ta, Lã Tử Nam thực rất ghen tỵ với anh - Dược Khải Minh.
Ghen tỵ vì được cô yêu, được cô dành cả trái tim cho anh, hắn ta thật muốn gặp anh một lần, để xem người đàn ông đó hoàn hảo đến như thế nào mà khiến cô không thể quên được.
Nhưng dù có thế nào, anh đã quyết định hôm nay sẽ tỏ tình với cô, dù cho cô có từ chối hắn.
Hắn vẫn sẽ tôn trọng cô, sẽ không oán trách, hay nặng lời với cô.
← Ch. 38 | Ch. 40 → |