Rời khỏi nơi quái quỷ này
← Ch.36 | Ch.38 → |
*****
Ngay lúc em đau khổ
Anh đã đến
Em rất vui rất hạnh phúc
Thật sự rất vui
Nhưng rồi thì sao
Anh để em chứng kiến một cảnh mà đến cuối đời chắc hẳn em cũng không thể quên
****
Rốt cuộc, mọi chuyện là như thế nào, tại sao cô lại không nhớ gì cả, nếu như đúng lời ả Vương Tú nói thì cô chính là kẻ đã giết người. Tại sao cô có thể giết người cơ chứ.
Lần này, cô không còn khóc mà không nói đúng ra là cô chẳng còn đủ sức để khóc nữa rồi, cô khóc quá nhiều rồi.
Cô đã từng suy nghĩ giá như Vương Tú lúc nãy giết chết cô di, có thể cô sẽ tốt hơn là bắt cô phải sống trong dằn vặt như thế này.
Điện thoại, reo lên, cô bắt máy không để ý đến cả tên người gọi tới, Dược Khải Minh vui mừng, anh thật không nghĩ tới cô sẽ nghe máy của mình, nhất thời đứng dậy.
"Choang!!!"
Dược Khải Minh làm rơi chai rượu xuống sàn, khiến Vương Gia Hân hoảng sợ, trong lòng cô lo lắng gọi tên anh nhưng không có tiếng trả lời, cô vội vàng ra khỏi nhà bắt taxi đi đến chỗ anh.
******
Vương Tú sau khi nói hết với Vương Gia Hân, ả ta đùng đùng chạy đến nhà anh, muốn hỏi rõ mọi chuyện, có thật là anh đã có chứng cứ tố cáo ả thuê người giết hại cô không.
Ả bấm chuông nhưng không có ai ra ngoài, tự. mình đi vào, ả thấy anh đang say khướt luôn miệng gọi tên cô.
Ả tức giận, cho dù cố gắng bao nhiêu, làm đủ mọi chuyện nhưng cuối cùng người chẳng phải gì như Vương Gia Hân lại có tất cả.
Điện thoại vẫn có người đang nghe máy, ả đến gần nhếch miệng cười,
"Khải Minh, anh sao vậy anh tỉnh lại đi"
Ả lay người anh, nói thật lớn để cô nghe thấy, trong lòng cô ngày càng gấp gáp.
Cô sợ anh sẽ có chuyện.
Khó khăn vào nhà, đập vào mât cô là cảnh một đôi nam nữ đang ôm nhau, cô kinh hãi, là anh gọi điện tới, còn không trả lời khiến cô lo lắng mọt mình nửa đêm đến chỗ anh vì lo cho anh, còn anh thì lại đi ôm em gái cô, người đã hại cô, miệng còn không ngừng lẩm bẩm:
"Vương..."
Cô chỉ nghe rõ chữ Vương, chợt cảm thấy nực cười, người đang ôm anh ta là Vương Tú, anh có thể gọi tên cô sao.
Sẽ không, sẽ chẳng bao giờ có chuyện như vậy, cô không tin đây là hiểu lầm, nhìn Vương Tú cười vui vẻ như vậy trái tim cô như bị bóp nghẹn.
Tại sao, có nhiều người như vậy, sao lại chọn Vương Tú, tại sao lại chọn người rất hận cô để làm tổn thương cô chứ???
Cô quay người rời khỏi biệt thự, đem theo trái tim với đầy tổn thương, hàng ngàn đau đớn.
*******************
Liếc về phía gương thấy không còn bóng dáng của cô, ả ta cười lớn, vốn định bỏ đi nhưng không ngờ ông trời lại giúp ả.
**************
Vương Gia Hân trở về mang theo một khuôn mặt đầy lạnh lẽo, cô không nói chuyện đã xảy ra, chỉ nói muốn sang Mỹ điều trị, cô rời khỏi cái thành phố nhộn nhịp mà nhiều đau khổ này ngồi trên máy bay đi đến một đất nước xa lạ, không ai quen biết.
Bắt đầu với một cuộc sống mới.
Có lẽ sẽ rất khó để quên anh nhưng cô biết thời gian sẽ chữa lành được vết thương này.
Không biết sau đó cô sẽ có được một cuộc sống hạnh phúc như cô đã từng mơ ước không nhưng cô nhất định phải rời khỏi cái nơi quái quỷ này.
Nơi này có quá nhiều kỉ niệm giữa anh và cô, những kí ức vui và cả những chuyện buồn, tất cả đều ở thành phố này.
Rời khỏi nơi này bắt buộc cô phải quên hết nó, quên hết cả những kí ức vui vẻ của hai người.
Cô nghĩ đây là cách tốt nhất để quên anh.
← Ch. 36 | Ch. 38 → |