Thân phận thực sự của em là
← Ch.10 | Ch.12 → |
"Lúc trước em và anh có quen nhau sao???" "Phải" anh tiếp tục nói "em là Vương Gia Hân là chị của Vương Tú con gái lớn của Vương gia, ba em là bạn của ba anh vì vậy chúng ta quen biết nhau từ nhỏ. Ba em là chủ tịch tập đoàn Thịnh Phong."
Cô lắng nghe từng lời anh nói suy nghĩ hồi lâu rồi mới hỏi lại anh:
"Vậy... ba mẹ em họ có khỏe không???"
"Anh cũng không biết nhưng hôm trước ba anh có gặp ba em ông ấy không nói gì vì vậy có nghĩa là ba em vẫn khỏe" anh ôm cô vào lòng đặt cằm lên đỉnh đầu cô dịu dàng nói" Thực ra giữa nhà anh và nhà em chúng ta có một hôn ước"
Mắt cô đỏ hoe, khó khăn lắm cô mới thốt lên lời"
"Vậy là em là người thứ ba cướp đi vị hôn phu của em gái mình Tú Tú sẽ rất hận em" vừa nói cô vừa gạt anh ra thoát khỏi lồng ngực của anh.
"Cô phải làm sao đây là cô đã cướp chồng của em gái mình" đầu cô không ngừng tưởng tượng đến cảnh Tú Tú em gái của cô đứng trước mặt cô nhìn cô với ánh mắt tràn dầy lửa hận.
" không phải" anh vừa nói vừa xoay người cô lại đói diện với anh"anh còn chưa nói xong mà"
Cô không biết phải làm gì bây giờ cô không ngừng dãy dụa "là em đã cướp... uhm..."
Anh biết cô định nói gì cô chưa nghe anh nói xong mà đã suy nghĩ vẩn vơ rồi anh hung hăng hôn cô nuốt trọn những lời cô đang định nói vào trong. Cô càng chống lại anh càng hung hăng hôn anh anh không cho phép cô suy nghĩ lung tung cô chỉ cần biết anh luôn bên cô là đủ rồi. Cảm nhận được hơi thở của cô yếu dần anh mới rời khỏi môi cô nhưng bàn tay thì vẫn cố đi hj ở eo cô không cho cô dịch chuyển. Cô ở trong lòng anh không nói gì chỉ biết cúi gằm mặt xuống đất
"Ngẩng mặt lên nghe anh nói" anh tỏ rõ vẻ tức giận với cô.
Cô cẩn thận ngẩng đầu lên bât gặp ánh mắt đầy lửa giận của anh đáng ghét, người lẽ ra nên tức giận là cô mới đúng, sao bây giờ lại là anh rồi cô nhìn anh lộ rõ vẻ ủy khuất, cô lo chuyện giữa cô và anh là sai sao vậy mà anh còn tức giận với cô.
Anh đưa tay lau đi những giọt nước mắt còn vương trên khoé mắt của cô" Hôn ước của hai là của anh và em không phải là của anh và Vương Tú em đã rõ chưa" anh nói.
"Nhưng mẹ anh nói anh và Tú Tú có hôn ước " cô dùng ánh mắt khó hiểu với anh.
"Sau khi em mất tích anh vốn muốn lấy cớ đó để hủy hôn nhưng không ngờ em gái em lại nói là muốn thay em bù đắp nên hai nhà đồng ý anh phản đối nhưng không có tác dụng mọi chuyện kéo dài đến bây giờ"
"Thật không" ánh mắt cô lộ rõ vẻ vui mừng.
"Em không tin anh đáng bị phạt "nói rồi anh đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn.
"Ngày mai anh sẽ đưa em đi gặp bố mẹ ruột được không còn bây giờ đến lúc đi ngủ rồi, bà xã" nói rồi anh nhấc bổng cô lên đi vài phòng.
"Không muốn, anh kể cho em chuyện hồi bé đi" cô nhìn anh nũng nịu mỗi lần cô dùng chiêu này anh đều chịu thua cô không tin lần này anh chống lại được nó.
Anh nhìn cô nở một nụ cười xấu xa:
"Bà xã em chưa muốn ngủ chi bằng bây giờ chúng ta vận động chút đi"
"Aaaaa không muốn nữa em muốn đi ngủ rồi" cô vừa nói vừa lấy chăn chùm kín đầu.
"Vậy không, nói chuyện nữa sao" anh hỏi cô.
"Không" cô nhanh chóng trả lời.
Anh bật cười nằm lên giường đem cô vào trong ngực đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Ngủ ngon, bà xã, anh yêu em""
"Em cũng yêu anh" Cô nói rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |