Một đoạn kí ức
← Ch.09 | Ch.11 → |
Bạch Phương Nhã vào trong nhà nói với anh:
"Em lấy nước cho anh"
Dược Khải Minh ngồi tựa vào ghế nhanh chóng cởi áo vest ra vắt lên ghế nhìn theo bóng cô đi lấy nước.
"Choang!!!" tiếng đổ vỡ vang lên Dược Khải Minh chạy nhanh vào nhà bếp đi về phía Bạch Phương Nhã.
Anh thấy cô hoảng sợ ngồi bó gối đầu dựa vào tường hai cánh tay không ngừng run rẩy nhưng vẫn nhất quyết ôm lấy đầu. Cô ngồi ở đó nước mắt giàn giụa. Anh tiến đến ôm lấy trấn an cô:
"Đừng sợ có anh ở đây rồi"
Anh nói với cô nhưng cô không nghe thấy tiếng anh cô vẫn khóc cánh tay thì ôm chặt lấy anh như sợ rằng anh sẽ bỏ cô đi. Trong lúc hoảng loạn cô không ngừng lẩm bẩm:
"Tú Tú em đi đâu vậy"
"Ba mẹ anh Minh mọi người đâu rồi Hân Hân bị lạc rồi"
Anh bế cô đi ra khỏi phòng bếp đặt cô nằm trên giường những lời cô nói khiến anh nhớ tới một người. Nhìn cô anh nhớ lại lúc bé khi gia đình anh đi chơi công viên có ba mẹ em gái và cả anh còn có ba mẹ và chị em của Vương Tú tất cả bọn họ đi chơi rất vui vẻ. Buổi trưa Vương Tú lôi Vương Gia Hân-chị gái của ả ra ngoài nhưng đến khi trở về lại chỉ có một mình ả anh không biết tại sao lại như vậy ba mẹ anh chỉ nói là Vương Gia Hân bị lạc đường họ không tìm thấy cô. Ba mẹ của Vương Gia Hân tìm cô đến quên ăn quên ngủ nhưng vẫn không nhận được tin tức gì của cô họ cho rằng cô đã chêt nên dành hết tình cảm cho Vương Tú. Từ lúc Vương Gia Hân mất tích anh chỉ ghé qua nhà cô có vài lần không hiểu vì sao ả Vương Tú từ đó về sau luôn bám lấy anh mặc cho anh có không chấp nhận ả vẫn cứ bám lấy anh.
Thực ra hôn ước nhà họ Dược với nhà họ Vương không phải là giữa anh và Vương Túà là giữa anh và chị gái của Vương Tú - Vương Gia Hân nhưng khi cô bị mất tích không biết thế nào ả Vương Tú lại lấy lí do là thay chị thực hiện hôn ước với nhà họ Dược, anh đã không thích vốn là muốn hủy hôn bây giờ anh có Bạch Phương Nhã rồi anh càng phải sớm kết thúc cái hôn ước này anh không muốn Bạch Phương Nhã phải chịu tổn thương. Người anh muốn kết hôn chỉ có mình cô - Bạch Phương Nhã mà thôi.
Sáng hôm sau, Bạch Phương Nhã tỉnh dậy đã thấy anh đang nấu đồ ăn sáng cô ôm lấy anh:
"Có lẽ em sẽ sớm nhớ lại chuyện lúc trước thôi"
"Lát ăn xong anh sẽ đưa em tới bệnh viện kiểm tra" anh xoa đầu cô giống như một chú cún nhỏ.
"Vâng" cô cũng mỉm cười đáp lại anh.
Ngày hôm qua khi hồi tưởng lại những chuyện trong quá khứ anh chợt có suy nghĩ rằng biết đâu cô chính là Vương Gia Hân nhớ lại lúc anh băng vết thương cho cô coi cũng có một vết bớt ở chân lúc đấy anh chỉ mơ hồ nghĩ đó là trùng hợp nhưng ngày hôm qua khi cô vô thức gọi "Tú Tú anh Minh..." thì anh đã chắc chắn rằng cô chính là Hân Hân - con gái lớn của Vương gia anh sẽ đưa cô đi gặp bác sĩ giúp cô lấy lại kí ức anh muốn biết là cô bất cẩn bị lạc hay là vì cô bị hãm hại.
Sau khi rời khỏi bệnh viện cô và anh đến công ty làm việc như thường ngày. Anh tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng đối với cô lại vô cùng dịu dàng.
Về đến nhà anh cùng cô ăn cơm tối bữa cơm trôi qua trong hạnh phúc. Anh ngồi trên ghế sô pha còn cô thì lười nhác nằm lên đùi anh chốc chốc lại há miệng chờ anh đút hoa quả trông hai người giống như vợ chồng son vậy. Anh vuốt nhẹ tóc cô:
"Anh muốn biết tại sao em lại bị mất trí nhớ"
" Em không biết em chỉ được nghe mọi người nói là họ nhặt được em lúc em đứng khóc ở trên đường họ nói là lúc ấy em khóc rất to hỏi gì cũng không chịu nói chỉ gọi một người tên là Tú Tú"coi ngước lên thành thật trả lời anh.
"Có phải họ gặp em ở gần công viên Á Lệ"anh muốn biết và nếu đúng là vậy thì cô đúng là Hân Hân.
"Sao anh biết vậy" cô nhìn anh hỏi.
"Đúng là em anh đoán không sai" anh nói rồi ôm lấy cô vào lòng.
"Anh cho em biết một sự thật thực ra em không phải là Bạch Phương Nhã tên thật của em là Vương Gia Hân" anh mỉm cười nói cho cô biết sự thật.
"Anh nói gì vậy em không hiểu tại sao anh lại biết tên thật của em" cô không tránh được thắc mắc hỏi lại anh.
"Anh sẽ kể cho em nghe chuyện của em " nói rồi anh ôm lấy cô vào lòng.
Hết
← Ch. 09 | Ch. 11 → |