Hạnh phúc
← Ch.07 | Ch.09 → |
Bạch Phương Nhã vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm trên người tỏa ra một mùi hương của sữa tắm rất dễ chịu. Trên tay cô cầm một chiếc khăn to vừa đi vừa lau tóc. Có gì đó bất thường cô quay ngoắt về phía giường "Gì vậy???"
Cô nhìn anh:
"Sao anh ở đây, anh không đi ngủ sao?"
"Có anh chuẩn bị đi ngủ"
"Vậy anh mau đi về ngủ đi"
Anh đưa tay ngoắc ngoắc cô"Lại đây" Anh vỗ lên giường.
"Anh đứng dậy đi rồi em ngồi xuống"
Cô cứ nghĩ anh sẽ ra ngoài ai ngờ ạnh vẫn ngồi đấy. Cô đứng đơ người nghĩ cách để đuổi nhưng anh đã nhanh tay kéo cô xuống giường đè lên cô>
"A! Tư thế này thật sự là ám muội nha" Cô than thầm trong lòng. Anh cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên môi cô rồi nhìn cô mỉm cười. Cô đỏ mặt vội đẩy anh ra, ngồi thẳng dậy quay mặt về chỗ khác để che đi khuôn mặt đang đỏ ửng.
"Thịch...Thịch...Thịch..." Tim cô đập nhanh hơn bình thường.
"Cạch..."
Cô quay về phía phát ra tiếng động "Phù!!!" Cô thở dài nhẹ nhõm "may quá" cuối cùng thì anh cũng chịu đi nhưng
"Cạch..."
"Sao...s...sao anh lại vào đây"
Bạch Phương Nhã tròn mắt nhìn Dược Khải Minh còn anh thì vẫn thản nhiên. Một tay anh cầm chiếc máy sấy một tay anh khẽ luồn vào tóc sấy tóc cho cô. Bạch Phương Nhã mỉm cười cô thấy mình là người rất hạnh phúc được anh yêu. Sấy khô tóc anh nắm lấy vai xoay người cô về phía anh.
"Anh yêu em"
Nói rồi anh véo nhẹ vào chiếc mũi cô.
Cô nhăn mặt lườm nhẹ anh vừa xoa mũi vừa lẩm bẩm:
"Đáng ghét, cái đồ..."
"Em vừa nói gì???"
Cô cười trừ với anh ngại ngùng nói:
"Em đâu có nói gì đâu" Cô biết nếu cô nói cho anh biết cô đang nói xấu anh thì chắc anh sẽ đánh cô mất cô không thích như vậy nha.
Anh nằm xuống nhìn lên trần nhà anh biết chứ chỉ cần nhìn vào mắt cô là anh đã biết cô đang nói xấu anh rồi nhưng hôm nay anh sẽ không nói ra nếu nói ra chắc chắn cô sẽ nổi cáu với anh như vậy chẳng phải hôm nay anh sẽ không có gối ôm sao. Anh quay sang nhìn cô còn cô thì gãi đầu cười trừ với anh, chưa kịp phản kháng một lần nữa cô lại bị anh kéo xuống giường.
"Anh mau về phòng đi"
"Không"
"vậy em sang phòng khác ngủ"
"Em nói lại lần nữa xem"
"Em s... ưhm.."
Anh nhanh miệng chặn lại không cho cô nói
"Nói lại"
"Em không muốn...."
Anh lại chặn miệng cô một lần nữa:
"Em phải ở đây làm... gối ôm"
"Anh..."
Cô còn chưa nói hết câu đã bị anh cướp lời
"Ngủ đi anh mệt rồi"
"Nhưng mà.."
"Trật tự"
Cô nhìn anh bĩu môi nhưng anh lại không nhìn cô cô nhìn anh ngón tay chọc chọc vào người anh vậy mà anh vẫn kiên quyết không chịu nhìn cô.
Cô tức giận quay lưng về phía anh quyết định không nói chuyện với anh nữa anh bật cười kéo cô vào lòng cúi xuống đặt lên trán cô một nụ hôn:
"Ngủ ngon"
Cô mỉm cười vòng tay ôm lấy anh.
Sáng hôm sau cô tỉnh dậy nhìn thấy anh còn đang ngủ nhìn anh lúc này rất hiền, lại rất đẹp trai. Cô nhìn anh hồi lâu sau đó xoay người định đứng dậy thì
"Oái!!"
Cô nằm đè lên người anh.
"Buổi sáng vợ yêu"
"Ai...ai làm vợ của anh chứ"
Hôm nay chúng ta không đi làm"
Vì sao???"
"Anh sẽ đưa em về ra mắt bố mẹ"
"Nhưng còn Vương Tú"
"Kệ cô ta anh đâu có nói sẽ lấy cô ta"Anh nhìn cô.
Cô nhìn lại anh không biết phải đáp lại anh như thế nào cô rất vui nhưng còn gia đình anh họ sẽ phản ứng như thế nào khi anh đưa cô về và không muốn kết hôn với Vương Tú khi anh và cô ta đã có hôn ước.
buổi chiều anh đưa cô về nhà hít thở thật sâu cô nắm tay bước vào trong nhà cùng với anh, nhưng vừa bước vào nụ cười trên môi cô nhanh chóng bị dập tắt. Trong nhà không chỉ có ba mẹ anh mà còn có... ả Vương Tú.
Dừng ở đây cho nó hồi hộp nha. Cùng chờ xem chương sau xem sẽ xảy ra chuyện gì nhé mọi người.
← Ch. 07 | Ch. 09 → |