← Ch.102 | Ch.104 → |
_____________________
Tin tình báo Đông cảnh rất nhanh đã truyền đến Vọng đô. Đèn Thái Cực điện sáng cả một đêm.
Ngày hôm sau, Thích Văn Lan mới từ ngự thư phòng đi ra, đây là lần đầu tiên hắn không đi cùng một đám lão nhân, nhưng dáng vẻ vẫn trầm ổn hiếm thấy. Sau khi lịch sự cáo từ cung nhân hắn trầm mặt rời đi.
Không biết là do thức cả đêm hay vì nguyên nhân gì khác mà hai mắt hắn đỏ bừng, bước chân vô định, đến khi định thần lại đã thấy mình đang đứng trước cung của Thích Quý phi. Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhấc chân bước vào.
Thích Quý phi cũng lo lắng bất định cả đêm, nàng nhajy bén nhận ra dòng nước ngầm đang cuồn cuộn trong kinh.
Lúc này thấy Thích Văn Lan đến, lo lắng đứng dậy bước tới. Nàng lớn hơn Thích Văn Lan nhiều tuổi, thấy hắn mím môi quật cường đứng đó, tâm tình căng thẳng thở dài, nói: "Tỷ đã sớm nói với đệ không phải sao? Đừng tòng quân, đừng đánh trận. Đó không phải là chuyện nhỏ, đệ không thể tùy tâm xem như trò đùa. Đệ nhìn xem, phụ thân có kết cục như thế nào? Đệ đã đi đến bước này, nói quay đầu là chuyện không thể. Bởi vì đệ cứ khăng khăng nhập ngũ, phụ thân mới không bồi dưỡng người kế tục khác, bây giờ xảy ra chuyện, chỉ có mình đệ gánh vác..."
Thích Quý phi dừng một chút, bất đắc dĩ nói: "Khóc cái gì mà khóc, bao nhiêu tuổi rồi chứ? Sang năm mới, cũng đã hai mươi mốt tuổi rồi, còn ở đây khóc nhè với ta? Văn Lan, người ta ở tuổi đệ đã sớm làm phụ thân rồi. Nếu không phải đệ ỷ mình nhỏ nhất nhà nên tùy hứng thì sớm đã thành gia. Còn ở đây khóc với ta? Hối hận rồi sao?"
Thích Văn Lan hung hăng lau mặt, nói: "Không. Tỷ, đệ không hối hận." Thích Quý phi ngẩn người.
Thích Văn Lan nói: "Nhưng đệ sợ, sợ phụ thân thật sự... đệ sợ, đệ chịu không nổi."
Thích Quý phi lại nghĩ thoáng: "Phụ thân tính ra cũng đã lớn tuổi, lão nhân thôn dã sợ là không sống được nửa tuổi của người. Huống chi người chinh chiến cả đời, danh vọng, tiền tài sớm đã kiếm đủ, nếu người đi lúc này hẳn không còn gì nuối tiếc, đệ khóc cái gì? Ta nói đệ nghe, trên người phụ thân sớm đã vết thương chồng chất, có to có nhỏ, mỗi lần hồi kinh người đều phải cố gắng chịu đựng, chính là sợ mẫu thân đau lòng. Sống còn không thoải mái bằng chết."
Mấy lời này không thể tính là lời khuyên gì, Thích Văn Lan cũng không phải đến đây để tìm sự an ủi, trầm giọng nói: "Đệ đã nói với bệ hạ, buổi chiều sẽ đi Lan thành, bệ hạ cũng đồng ý. Nhan Tòng Hoắc cũng đi cùng đệ, có thể sẽ tiếp tục ở biên cảnh một thời gian. Nếu phụ thân thật sự.... đệ tạm thời không về được."
Thích Quý phi giật mình. Còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy đệ đệ ôm mình một cái, rồi dứt khoác quay người rời đi.
Biến cố bất thình lình rơi xuống làm cho tiểu tử ngoan cố kia trưởng thành trong một đêm. Thích Quý phi nắm cạnh cửa dõi mắt theo, đệ đệ nàng rõ ràng vẫn như vậy, vẫn dáng vẻ ấy, cũng không cao thêm nhưng nàng cảm thấy được bóng dáng ấy như to hơn, như vững hơn, đang oằn mình gánh lấy số mệnh trên vai.
Khi Thích Văn Lan rời kinh, lá phong đang chao liệng.
Tạ Trùng Tự triệu tập môn khách của Thái tử nói chuyện cả một đêm, cuối cùng mệt mỏi nói: "Được rồi, trong miệng Cố Cửu Băng không có câu nào là thật. Hắn nói là Yến Hoàng vì đối phó hắn, không tiếc xé bỏ bang giao của hai nước, cho người mang binh tập kích Đại Tề ta, các vị tin không? Chẳng lẽ là do đêm đã khuya, các vị hoa mắt đến váng cả đầu rồi ư? A Quyết, dâng trà!"
Tỳ nữ ở Đông cung ngày xưa liền dâng trà đặc đến.
Mấy vị môn khách phía dưới như ngồi ttrên đống lửa, không ai dám nhìn thẳng vị đích Công chúa thỉnh thoảng hỉ nộ vô thường này, vẫn là Ôn Viễn hiền lành lên tiếng trước.
Ôn Viễn đi theo Thái tử lâu nhất, cũng xem như là nhìn huynh muội hai người lớn lên, hơn nữa trung thành và tận tâm, trận náo loạn ở Ly Giang lão ra không ít sức, Tạ Trùng Tự cũng kính hắn ba phần. Hắn nói: "Điện hạ chớ vội. Việc này Đông Yến nhất định phải cho ta một lời giải thích, chỉ là việc sớm muộn thôi. Đại Tề bây giờ vẫn coi như yên ổn, ngoại trừ Tây Bắc hỗn loạn, nhưng trận cũng đã sắp đánh xong, Trung Nguyên từ Đông đô mưa thuận gió hòa ít nhất đã hơn mười năm. Còn Yến quốc thì sao? Nam bắc đều đang giao chiến, đông tây thì phân nhánh, tự mình còn không lo xuể, thì tâm tư đâu mà tính kế Đại Tề ta."
"Nếu hắn thật sự có dã tâm kia thì sao?" Tạ Trùng Tự ý vị không rõ nói, nàng đưa tay nhận táchtrà đặc thị nữ dâng, ngửi mùi trà đặc nồng đậm, uống một ngụm liền gác qua một bên, "Nếu chậm trễ thời cơ, chư vị ở đây lấy gì bù đắp, lấy đầu mình ư?"
Mấy người đang ngồi không dám giả ngu nữa, sợ hãi quỳ xuống đất.
Ôn Viễn nói rõ: "Điện hạ, nếu chuyện này thật do Đông Yến toan tính ắt sẽ tỉ mỉ không có sơ hở. Chúng ta không có chứng cứ, cho dù nghiêm hình bức cung thẩm vấn ra được, thì vẫnsẽ bọ người khác phản pháo cắn ngược lại. Người ở Vọng Đô xa xôi, chúng đại thần lại chỉ ở một góc trong triều. Nếu người thật sự muốn làm gì đó, chỉ sợ sẽ không thuận tay, ngược lại, Vương gia đang ở bên ngoài thuận tiện hơn nhiều. Hơn nữa..."
Tạ Trùng Tự tiếp lời hắn, "Hơn nữa phụ hoàng cũng chỉ giam giữ Cố Cửu Băng, không lập tức lấy mạng hắn phải không? Thậm chí còn lấy lễ đối đãi, chỉ giam lỏng chứ không hạn chế hành động của hắn. Sao không nhân cơ hội làm chút việc - - nhân lúc Cố Cửu Băng đang ở Vọng Đô, giữ chân hắn đòi chút lợi ích?"
Chư thần cúi đầu, Ôn Viễn làm gương tỏ thái độ: "Chúng thần nhất định làm tròn bổn phận, điện hạ yên tâm."
Trong phút chốc, Đại Tề nổi gió, mây đen vần vũ, nguy cơ bốn phía.
Lúc chúng thần lui ra đêm đã rất khuya. Tạ Trùng Tự không muốn hồi cung, dự định ở lại phủ Hoàng huynh một đêm.
Nàng nghĩ buổi tối có thể còn có khách, dặn dò khi có khách đến, phải nhanh chóng thông báo, nhưungnàng không ngờ, không đợi được khác nhân, lại đợi được Tuyên Giác phong trần đến.
Tuyên Giác một thân trường bào màu lam, đầu đội miện ngọc, cả người vô cùng chỉnh tề.
Hắn đón ánh mắt ngạc nhiên cổ quái của Diệp Trúc, cười nói với Tạ Trùng Tự: "Điện hạ."
Tạ Trùng Tự sửng sốt, không ngờ Tuyên Giác đã trễ như vậy còn chạy tới, phất tay bảo Diệp Trúc lui ra, ngáp liên tục hỏi hắn: "Đã trễ thế này sao chàng còn tới?"
Diệp Trúc vẻ mặt phức tạp khép cửa lại, còn cẩn thận cho lui thị nữ đang đứng trước cửa.
Trong phòng ngủ của phủ Thái tử bốn phía yên tĩnh không tiếng động. Chỉ nghe thấy ánh nến cháy, nổ lộp bộp.
Tuyên Giác dịu dàng nhìn chăm chú nàng một lát, tiến lên một bước, nhẹ nhàng giơ tay, lướt qua bên tai phải nàng.
Tạ Trùng Tự chỉ cảm giác vành tai trầm xuống, như là có một cái hoa tai đeo vào trên tai nàng. Nàng đưa tay vuốt ve. Quả thật là một cái hoa tai.
Phòng khách chắc là chuẩn bị cho nam khách, đơn giản mộc mạc, cũng không có gương đồng. Cho nên Tạ Trùng Tự chỉ có thể dựa vào xúc cảm mà phán đoán: "Chàng khắc cái gì? Có cảm giác lồi lồi lõm lõm."
Tuyên Giác lúc này mới trả lời câu hỏi của nàng, nhẹ giọng nói: "Nhớ nàng, liền tới."
Dù sao Thiên Kim Khuyết cũng khó vào, không tiện lui tới như phủ đệ của Thái tử.
Lại nói: "Khuyên tai mẫu đơn, ta thử một chút, chỉ có một cái, cái kia ta làm hỏng rồi, để hôm khác ta thử lại."
Tạ Trùng Tự dở khóc dở cười: "Vậy sao chàng không đợi khắc xong hãy đưa cho ta?"
Tuyên Giác không nói, chỉ chăm chú nhìn tai nàng, trên tai nàng có một cái hoa tai hình mẫu đơn cực kỳ tinh xảo khéo léo, từng cánh hoa đều rất sinh động, tầng tầng lớp lớp, là một bông mẫu đơn diễm lệ thu nhỏ, nó đang yên lặng nở rộ trên vành tai nàng.
Tuyên Giác: "Thích Văn Lan đi Lan thành trước một bước. Ta bận việc trong kinh xong, cũng phải đi một chuyến. Gần đây cũng không có thời gian để làm cái còn lại, nếu phải chờ cái còn lại chỉ sợ sẽ sang năm. Điện hạ thứ lỗi, ngày sau ta sẽ bổ sung cho nàng."
Tạ Trùng Tự sửng sốt, thầm nghĩ hắn đi theo xem náo nhiệt làm gì, lại nghĩ Tuyên Giác từ trước đến nay đều không xen vào việc của người khác, hắn vất vả bôn ba như vậy khẳng định là do Thích Văn Lan có chỗ cần hắn giúp, không khỏi mềm lòng, nói: "... Đời trước lão Tướng quân tuy nói là sống thọ rồi qua đời tại nhà, nhưng cũng chỉ còn vài năm, hơn nữa ông ngày đêm đều bị bệnh nặng dày vò. Kỳ thật không có chỗ nào nhẹ nhỏm. Chỉ là lần này sự việc diễn ra đột ngột, chỉ sợ Thích Văn Lan không chịu nỗi."
Tuyên Giác nắm tay nàng, không nhẹ không nặng "Ừ" nói: "Chuyện cũng đã xảy ra, hắn sẽ vượt qua được thôi. Hơn nữa nàngở trong kinh đừng hành động liều lĩnh, chờ ta trở về."
Tạ Trùng Tự biết rõ Tuyên Giác đang nói đến thế cục trong triều, nhưng vẫn cố ý xuyên tạc lời của hắn.
"Ta có thể làm chuyện gì liều lĩnh chứ?" Nàng cười ký quái, "Ly Ngọc, ta không phải chỉ làm chuyện liều lĩnh với chàng thôi sao?"
Tuyên Giác: "......"
Tạ Trùng Tự thấy Tuyên Giác không nói, được voi đòi tiên, nói: "Không phải sao? Bổn cung vẫn luôn theo khuôn phép cũ, tuân thủ kỷ cương a."
Nàng không hề cố kỵ, vuốt ve sườn mặt Tuyên Giác, cố ý kéo dài lời nói: "Nếu không phải chàng mỹ mạo hơn người, khiến cho bổn cung động lòng, thì sao bổn cung lại liều lĩnh vậy chứ?"
Tuyên Giác: "......"
Tuyên Giác chỉ có thể bất lực giữ chặt tay nàng, sợ nàng vừa có cơ hội liền châm ngòi thổi gió đốt lửa trên người hắn, còn không phải ỷ vào việc hắn không dám làm càn với nàng sao?
Tuyên Giác không có biện pháp gì với nàng, lời uy hiếp cũng không có trọng lượng lắm: "Điện hạ nếu còn làm loạn, Giác liền cáo từ."
Tạ Trùng Tự trừng mắt nhìn, hằn học thu tay lại, ngồi sang một bên, nâng mặt nhìn hắn, nói: "Được rồi được rồi, nói, còn có chuyện gì?"
Tuyên Giác liền rủ rỉ kể lại, đầu ngón tay gõ bàn: "Điện hạ, nhân thủ của nàng đừng đụng vào hai nhà Giang- Mông. Ta tạm thời không rõ bọn họ liên quan đến chuyện này hay không, nếu có thì đến bước nào, nhưng ta thấy bọn họ có chỗ không đúng."
Tin tình báo quá ít, nhân thủ của hắn cũng chưa đến mức trải rộng khắp Đại Tề, nhưng trực giác của Tuyên Giác từ trước đến nay đều chuẩn xác, trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng không có chứng cứ cụ thể, lại sắp phải đi xa, chỉ có thể dặn dò nàng trước.
Sau đó vừa ngẩng đầu, lại phát hiện Tạ Trùng Tự đang cười híp mắt nhìn hắn, cũng không biết có nghe lọt hay không. Tuyên Giác nửa thật nửa giả nhíu mày: "Điện hạ!" Nhưng lại không nỡ lớn tiếng, sợ làm nàng giật mình.
Tạ Trùng Tự "A" một tiếng, thuật lại không sai một chữ, miệng giống như bôi mật vậy, lời ngon tiếng ngọt dỗ hắn: "Mỗi chữ Ly Ngọc nói ta đều rất chăm chú nghe a. Chàng xem, ta rất nghe lời nha. Chàng còn muốn nói gì với ta không?"
"..." Tuyên Giác lẳng lặng nhìn nàng, đuôi tai đã bị ánh nhìn của nàng nhuộm đỏ ửng.
Nhĩ Ngọc xưa nay đều tùy tâm, nhưng chỉ cần nàng muốn, rất nhanh đã có cách dỗ dành làm người khác vui vẻ. Nàng dễ dàng cho người khác cảm thấy được yêu chiều, chính là cảm giác được nàng đặt lênn đầu quả tim dỗ dành, quan tâm.
Chân thành tha thiết, ấm áp như ngọn lửa mà đông, sáng như bị mặt trời soi chiếu.
Tuyên Giác căn bản không cự tuyệt được, qua một lúc lâu mới nhẹ giọng thốt ra một câu: "Trùng Trùng, chờ Hoàng huynh nàng trở về, ta sẽ đem thánh chỉ cho bệ hạ xem, được không?"
"Được a. Đã cho chàng, chàng muốn lúc nào cho Phụ hoàng xem cũng được a." Tạ Trùng Tự cười tít mắt gật gù, "Bây giờ chàng đưa cho Phụ hoàng xem cũng hông thành vấn đề. Chỉ là bây giờ người đang bận đến sức đầu mẻ trán, nếu bây giờ chàng đưa cho người, sợ là người sẽ nổi giận, sẽ trách phạt chàng, vẫn là đợi một thời gian nữa đi."
Tuyên Giác rũ mắt, bỗng nhiên có chút không muốn rời đi, nhưng buổi tối hắn vẫn còn có việc, chỉ có thể cẩn thận khắc chế hôn lên trán nàng. Tạ Trùng Tự thừa dịp Tuyên Giác đang quyến luyến liền cắn lên khóe môi hắn, hắn cũng không tức giận, chỉ khắc chế quay người rời đi.
Thân mình thon dài, bóng lưng hòa vào ánh trăng.
Từ Vọng Đô đến Lan Thành cách cả ngàn dặm, khi Thích Văn Lan vội vàng chạy tới, đã là gần mười ngày sau.
Đang giữa trưa, ánh mặt trời gay gắt.
Lan Thành đã cuối thu, tuy mặt trời còn đang treo trên đỉnh đầu, nhưng không ngăn được mấy cơn gió đông chầm chậm thổi đến, phía xa xa, mấy cây cổ thụ cao đã xơ xác trụi lá, chỉ còn mấy dợ thường xuân ngoan cường bám vào thân cây cao đang rủ xuống, nhẹ nhàng đung đưa.
Thích lão Tướng quân mấy ngày nay có tỉnh lại mấy lần, lòng quân rốt cuộc cũng an. Mấy vị đại phu nói, tuy lão Tướng quân lần này bị thương hung hiểm nhưng may mắn đã qua cơn nguy kịch, cộng thêm căn cơ tốt chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng sẽ nhanh chóng hồi phục. Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, sợ là vết thương lần này sẽ để lại di chứng nặng, phải hết sức chú ý. mọi người trong lều liên tục gật đầu đảm bảo, lại thấy đã cuối thu, gió đông cũng đã thổi đến, sợ khí hậu lạnh lẻo ngoài doanh ảnh hưởng đến vết thương, vìvậy nhanh chóng sắp xếp đưa lão Tướng quân đến phủ trạch tài sản của Thích gia.
Thích Văn Lan bước vào trong viện, bị mùi thuốc nồng xông không thở nổi, cũng không thèm cởi mũ cởi giáp, nhanh chóng đi vào trong viện.
Lúc này Thích lão Tướng quân nửa mê bất tỉnh đang nằm trên giường, thân binh nhớ tới dặn dò của ông, nơm nớp lo sợ muốn đánh thức lão Tướng quân dậy.
Thích Văn Lan quát: "Đánh thức cái rắm. Lão gia hỏa nói gì các ngươi liền làm cái đó? Để phụ thân ta nghỉ ngơi!"
Vì thế, thânbinh cũng chỉ có thể yên lặng chờ bên cạnh, nhìn lão Tướng quân bất tỉnh trên giường, lại nhìn tiểu Tướng quân canh giữ bên cạnh, trong lòng chua xót.
Thỉnh thoảng có hạ nhân bưng đồ ăn tới, Thích Văn Lan cũng chỉ lắc đầu, nói: "Không có khẩu vị, để đó đi."
Trong lòng hắn đến giừo vẫn còn sợ hãi.
Đời này của hắn tuy là nói binh đao ám tiễn đều đã nhìn qua, nhưng xét cho cùng vẫn thuận buồm xuôi gió. Chưa từng trải qua sinh ly tử biệt, chưa từng bước đến đường cùng. Bây giờ, khi đối mặt với sinh tử, hắn hoang mang bất định không biết làm sao mới đúng, mấy ngày qua chỉ cố gắng nén nỗi sợ trong lòng, cắn răng chịu đựng.
Trên đường, rất nhiều lần hắn lâm vào hoang mang, không nhìn rõ, hết lần này đến lần khác phải đặt tay lên ngực, tự trấn an bản thân, nhưng lại bị nỗi sợ xông ra vây chặt lấy. Nếu, nếu... phụ thân... thật sự... không còn... hắn, hắn... phải làm sao đây?
Rốt cục, đợi đến nửa đêm, Thích lão Tướng quân cũng tỉnh lại.
Ánh mắt ông có chút vẩn đục, nhưng thần một lúc lâu mới thanh tỉnh một chút, lúc này mới thấy rõ nhi tử mình đang ngồi ở một bên, sắc mặt vô cùng lo lắng, âm trầm.
Thích Văn Lan ra roi thúc ngựa ngày đêm, phong trần mà đến, đuôi lông mày, khóe mắt đều ẩn hiện sự mệt mỏi, nhưng hắn cứ thế chống đỡ đến tận bây giờ. Lúc này cả người hắn âm u, tần nhẫn, trong mắt còn có lệ khí bức người, làm cho người ta không dám tiến lên. Thuộc hạ bên cạnh đều cách rất xa, sợ tiểu tướng quân điên lên, bọn họ bị tai bay vạ gió.
Lão Tướng quân giật mình, chợt nở nụ cười, kêu một tiếng: "Mặc Lâm."
Phụ thân hắn vì muốn hắn làm quan văn đọc nhiều sách, mà tốn hết tâm tư, từ đại danh cho đến tên tự của hắn đều là mấy từ liên quan đến sách vở, văn phòng tứ bảo. Lúc trước, đây là cách xưng hô mà Thích Văn Lan ghét nhất, từ trước đến nay không muốn trả lời.
Lần này, hắn mím môi hồi lâu, buồn bực mở miệng: "Phụ thân."
← Ch. 102 | Ch. 104 → |