Câu Dẫn Vương Gia 21
← Ch.196 | Ch.198 → |
Sáng hôm sau, khi Huyên Huyên tỉnh dậy. Toàn thân cô sảng khoái không ít, nhìn xuống dưới thân thì đã được mặc y phục tử tế vào. Chỉ là giữa eo cô, liền có cánh tay vắt ngang qua.
Huyên Huyên không cần suy nghĩ cũng biết đó là cánh tay của ai rồi. Cô cau mày, không lẽ đêm qua Lãnh Thần Duyệt ngủ qua đêm ở đây?
Cô định đẩy cánh tay của hắn ra, thì bất ngờ ở cửa vang lên âm thanh của Tiểu Xuân. Cơ hồ còn nghe được, tia lo lắng bên trong lời nói.
" Thế Tử Phi, Vương Gia... Công công tổng quản đến nói cần gặp Vương Gia...
Nghe tới đây, trong lòng Huyên Huyên nổi lên tia lo lắng. Cô khẽ lay lay Lãnh Thần Duyệt đang ngủ say như 𝖈ⓗế*ⓣ kia.
" Thần Duyệt, chàng mau dậy. Công công tổng quản muốn gặp chàng... mau dậy, đừng ngủ nữa..
Lãnh Thần Duyệt bị Huyên Huyên lay tới tỉnh. Hắn mơ màng ôm chặt eo nhỏ, bàn tay hư hỏng luồn qua y phục tách yếm trắng ra.
Hắn theo bản năng xoa xoa hai vú Ⓜ️*ề*ⓜ mạ*𝒾. Miệng lẩm bẩm:" Không gặp "
" Chàng còn không đi? mau dậy mau dạy:" Huyên Huyên bất mãn nhéo mạnh vào eo hắn.
Lãnh Thần Duyệt bị ăn đau mà mở mắt, ánh mắt u ám nhìn Huyên Huyên, tay vẫn đặt lên ռɢ·ự·𝒸 căng trướng kia.
" Hừ, ta bồi nàng. Nàng còn bất mãn. ?
" Nhưng bên ngoài có người muốn gặp chàng, là công công bên người Hoàng Thượng. Chàng còn không đi, muốn Hoàng Thượng ⓒ♓é·𝖒 đầ·⛎ cả Vương Phủ sao?
" Hừ! Ta là Vương thúc của hắn, hắn dám chém.... hừ:' Lãnh Thần Duyệt không vui vẻ, mới sáng ra đã triệu hắn, chắc chắn là có chuyện quan trọng.
Lãnh Thần Duyệt suy nghĩ một hồi, hắn hơi nghiêng đầu ra sau ôm chặt lấy cô. Miệng mấp máy...
" Để cho hắn đợi một chút, ta đói không còn sức dậy nữa. Ta phải ăn no mới có sức đi gặp hắn nha.
Rứt lời hắn cúi đầu xuống, ngậm lấy núm vú của Huyên Huyên. Miệng hút chặt, tham lam nuốt dịch sữa ngọt ngào vào trong bụng.
" Ân.. ưm... ư.... . :"
Huyên Huyên ưởn ⓝ_ⓖ_ự_ⓒ lên, cảm giác ẩn ẩn đau xen lẫn nhột nhạt 𝐡●⛎●𝖓●𝖌 𝐡ăռ●ℊ 𝖙.r.𝖆 ✞ấ.𝓃 lấy cô. Lúc này hình ảnh hai người vô cùng 𝖉â.ɱ ◗ụ.ⓒ.
Nam nhân quấn chặt lấy t●ⓗâ●n 🌴♓●ể nữ nhân, trong y phục hờ hững. Lộ liễu ra hai vú trắng ngần. Miệng ⓗ.u.п.𝐠 𝐡ăⓝ.ɢ 🦵iế·〽️ Ⓜ️·ú·†, âm thanh " Chóp chép vang ra tận cửa "
Tiểu Xuân ở bên ngoài mặt đỏ bừng, không lẽ mới sáng ra Vương Gia đã muốn làm thêm.
Nhưng công công tổng quản đợi người tiền thính đã lâu.... chỉ sợ vương gia không ra gặp, thì họ xông tới đây mất.
Lãnh Thần Duyệt vẫn trấn định, hắn 👢-❗-ế-Ⓜ️ ɱ●ú●𝖙 liên hồi. ✞·𝐡·â·п t♓·ể Huyên Huyên nóng như lò luyện đan, cổ họng 𝓅●ⓗá●† r●𝖆 â●m †𝖍𝖆n●𝒽 rên rĩ nhỏ xíu.
Hắn nhếch mép cười xảo quyệt, bàn tay lướt xuống cởi sợi lụa cố định ở eo nhỏ Huyên Huyên. Y phục từ từ tách mở ra, bàn tay ⅼấ_𝓃 l_ướ_𝐭 mò xuống tiểu huyệt ấm nóng, sớm đã ướt đẫm ԁ_â_Ⓜ️ dịch.
" Nàng... mới sờ đã ướt, quả là yêu tinh câu dẫn người... hừ....
Nói xong hắn lại cănd gặm núm vú Huyên Huyên, dịch sữa lẫn ԁ●â●Ⓜ️ dịch tiết ra lênh láng...
" Hừ... chàng đừng sờ loạn, mau.. ư... mau ra gặp công công... sau đó chàng muốn gì đều được.. ưmm.. a..
Huyên Huyên bặm môi, chống người ngồi dậy đẩy hắn ra. Sắc mặt đỏ hồng, do nhịn 🎋♓🅾️·á·ï 𝖈·ả·𝖒 tới khổ.
" Được! lát ta quay lại sẽ cắm 𝒸h·ế·t nàng...
Lãnh Thần Duyệt thỏa mãn đứng dậy, chỉnh lại y phục. Bước ra khỏi Hỷ Lai Viện. Thẳng một đường tới tiền thính.
← Ch. 196 | Ch. 198 → |