← Ch.15 | Ch.17 → |
" Cô cô khả ái, chú xinh đẹp tìm tới cửa." Tề Thiên Vũ tiểu nhân đắc ý thấy người khác gặp hoạ, cười meo meo rất đáng đánh đòn.
Nhưng giờ phút này, Tuỳ Tâm chẳng còn tâm trạng tức giận đó nữa.
" Chị định giả vờ ngủ đến khi biến thành hoá thạch đấy à? " Ly Tâm cũng xích mông đến xem náo nhiệ nhìn bộ dạng đà điểu rúc sâu thật sâu vào trong chăn của Ly Tâm mà không nhịn được cười.
" Oa oa " Tuỳ Tâm ló đầu khỏi tấm chăn, mếu máo khóc một tiếng " Không biết đâu, không biết đâu, người ta thật đau khổ."
Thành thật mà nói.
Là phụ nữ, trong lòng đều có hư vinh.
Vì thế, đối với chức danh người phụnữ của lão đại, có một sự hấp dẫn chết người.
Mang hơi thở của bóng tối, vẻ đẹp quỷ dị của máu tươi, nắm quyền sinh sát, còn có nghĩa khí, tản phát ra dày đặc hormone nam tính.
Nhưng lúc cái bánh kem mê người đó được đặt trước mặt Tuỳ Tâm, Tuỳ Tâm lạicảm thấy bấy hạnh đau khổ.
Con đườg của tổ chức không phải ánh sáng, từ nhỏ, giới thâu đạo dạy cho Tuỳ Tâm rất nhiều sự thật đen tối đến nghiệt ngã.
Cô từng có một ước mơ, khi rời khỏi tổ chức, sẽ có một cuộc sống giản dị tươi đẹp, tìm một cgàng trai bình thường vui vẻ nhiệt huyết, bên nhau trọn đời.
Có lẽ ông trời thật trêu ngươi, đi một vòng lớn, cuối cùng chàng trai năm ấy cô vớ đựơc, không những là lão đại, còn là một lão đại phúc hắc đỉnh đỉnh đại danh.
Tuỳ Tâm thấy thật rối rắm, cô thừa nhận không đỉ can đảm như Ly Tâm, không đủ tài trí như Ly Tâm, từ nhỏ đến lớn, tư chất cô đều thua sư muội này, đến bây giờ cũng không dám làm một người phụ nữ của lão đại như Ly Tâm.
Đừng nhìn họ bây giờ hạnh phúc mà quên đi những nguy hiểm họ đã trải qua.
Tuỳ Tâm trằnchọc vùng khỏi chăn, ảo não tư rót cho mình một ly cafe.
Ừng ực, ừng ực hai ngụm nuốt xuống.
Bỗng nhiên, chiếc ly trong tay cô rơi xuống đất, vỡ choang.
Thôi xong, uống hết rồi, tối nay thể nào cũng mất ngủ.
← Ch. 15 | Ch. 17 → |