← Ch.13 | Ch.15 → |
Tuỳ Tâm quyết định, hôm nay sẽ đấu đến khi thiên hôn ám địa với Lam Tư.
Trong phòng Vip của quán bar quý tộc, Tuỳ Tâm trải một hàng ly dài trên thảm đỏ, rượu ngoại mấy chục triệu một chai cứ thế ừng ực đổ đầy vào.
Ánh rượu đỏ trong suốt chiếu lên gương mặt xinh đẹp của cô, mỗi lần cúi xuống châm rượu, vai áo xẻ rộng từ cần cổ xuống bộ ngực đẫy đã, nhũ câu mê người ẩn hiện khiến Lam Tư đứng ở một bên nhất thời miệng đắng lưỡi khô.
Tuỳ Tâm, hồ ly cũng biết ăn thịt đó nha!
" Được rồi." - Tuỳ Tâm dốc cạn ly rượu cuối cùng, cao giọng " Lam Tư, tôi với anh hôm nay, tại đây, giây phút này, quyết tính toán cho xong nợ nần với nhau. Không phải tôi chỉ trộm của anh một chiếc dây chuyền thôi sao, sao anh cứ bám lấy tôi vậy? "
" Tôi bám lấy em? Khi nào chứ? " Lam Tư nhíu mày, anh chỉ thuận nước đẩy thuyền tóm lấy cô thôi mà.
" Còn nói." Tuỳ Tâm trừng mắt muốn nói lại thôi, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài " Coi như năm đó tôi ngu si mắt mù đầu kẹp vào cửa đi, đồ của hồ ly Lam nhà anh cũng dám đụng vào, hôm nay chúng ta giải quyết ân oán tại đây, nếu tôi thắng anh phải buông tha tôi."
" Nếu em thua thì sao? " Lam Tư thú vị hỏi.
" Hừ, thì coi như bà đây xui xẻo, tuỳ anh xử trí." Tuỳ Tâm bày ra bộ dạng heo chết không sợ nước sôi chơi lầy.
" Được, đấu như thế nào? "
" Say trước, chết trước." Tuỳ Tâm chỉ vào chồng ly rượu, cảm khái.
Hắc hắc, sư phụ của cô là thần tửu, cô từ nhỏ trong men rượu mà lớn lên, không tin hôm nay cô không chỉnh chết con hồ ly kia.
Nhưng mà, sự thực là, đầu năm nay, vận may của Tuỳ Tâm cực kì không tốt.
Sàn nhà lăn lóc ly rượu đã cạn sạch, Tuỳ Tâm vô lực ôm một chai rượu, gương mặt phiếm hồng chửi thề." Con mẹ nó, Lam Tư, tửu lượng của anh cũng thật tốt."
Bên kia, Lam Tư khá hơn một chút, áo vest ngoài vắt tuỳ tiện trên ghế, chiếc sơ mi trắng bên trong hơi xộc xệch, hai cái cúc cổ mở ra, khiến lồng ngực rắn chắc lộ ra vừa quyến rũ vừa nam tính, nhếch môi " Quá khen, quá khen."
Tuỳ Tâm chống chai rượu, loạng choạng bước qua nhìn Lam Tư ha ha cười." Anh là xã hội đen, lại mặc sơ mi trắng, ha ha, buồn cười."
" Có gì buồn cười chứ." Lam Tư cũng lảo đảo bò dậy, hai ánh mắt mông lung.
Tuỳ Tâm nấc lên một tiếng, to gan vỗ vỗ gương mặt trắng trẻo của Lam Tư " Bởi vì, anh mặc sơ mi trắng thật sự, thật sự rất lừa người."
Lam Tư này, rõ ràng là một tên hồ ly đen tối âm mưu, nhưng khi mặc vào sơ mi trắng lại vừa toát lên một vẻ nho nhã của thư sinh, hiền lành như chàng trai nhà bên, vừa mang khí chất vương giả quý tộc. Nhất là khi cười rộ lên, ngây ngô lại láu lỉnh, khiến bất cứ trái tim thiếu nữ nào cũng mốn rớt nắng.
" Nếu năm đó không phải bị cái bộ dạng khù khờ mặc sơ mi trắng của anh lừa gạt, tôi dám trộm đồ của anh sao? " Tuỳ Tâm tức giận túm cổ Lam Tư, bộ dạng như con mèo nhỏ giơ móng vuốt.
" Ha ha." Lam Tư bắt lấy đôi tay nhỏ đang nghịch loạn, khiến Tuỳ Tâm ngã vào lòng mình, nhìn dung nhan diễm lệ ướt át khiến người ta xuân tâm nhộn nhạo.
" Cười, anh cười cái gì? Còn cười nữa lão nương ăn anh." Tuỳ Tâm say đến không biết đất trời, càn rỡ ngồi lên mgười Lam Tư, nhếch mi kiêu ngạo như nữ vương.
Lam Tư cũng không còn tỉnh táo, liền mặc Tuỳ Tâm cưỡi trên người mình, dang tay thành hình chữ đại " Được, đến đây đi."
" Ăn, ăn." Tuỳ Tâm lẩm bẩm, níu lấy vạt áo Lam Tư gục xuống, thoải mái rên một tíêng.
Hai bọn họ như hai đứa trẻ to xác, ôm nhau lăn lộn trên sopha.
← Ch. 13 | Ch. 15 → |