← Ch.12 | Ch.14 → |
" Này, cảm thấy sao? "
" Hơn hai tiếng rồi đấy."
" Chính xác là hai tiếng ba hai phút bốn sáu giây."
" Đáng sợ, chắc chắn tôi nhìn nhầm."
" Ở đây có sáu con mắt, không lẽ tất cả đều nhìn nhầm sao? "
Trong đình nghỉ mát ở hoa viên, ba cái đầu chụm lại, thái độ kinh hãi nhìn ra phía đại sảnh. Một người đàn ông mặc vest gi nhạt, cắt may thủ công Italy, thư thái ngồi trước bàn thạch, ngón tay thon dài gõ nhịp, khoé miệng còn hơi mỉm cười, chính là lão đại Lam Tư đỉnh đỉnh đại danh trong truyền thuyết.
Tuỳ Tâm lần này nghe nói đã chuẩn bị kĩ càng đối phó với Lam Tư, liền mời con hồ ly nào đó đến nhà em rể sói. Mời đến thì thôi đi, đằng này còn bắt người ta ngồi đợi. Tuỳ Tâm bắt Lam Tư ngội đợi thì thôi đi, đằng này Lam Tư bị chỉnh như vậy lại vô cùng vui vẻ, đem chờ đợi làm hạnh phúc như muốn nhuộm đại bản doanh Tề gia thành màu hồng, doạ cho đám Hồng Ưng Lập Hộ lông tóc dựng đứng.
" Lập Hộ, thuốc trợ tim còn nnhiều không? "
" Sao thế? "
" Chuẩn bị sẵn cho tôi, tôi sợ trái tim bé nhỏ này không chịu nổi."
Ba người Lập Hộ, Hồng Ưng, Hắc Ưng đặc biệt rảnh rỗi, biến thành điệp viên núp bụi cây rình Lam lão đại. Đang bàn luận đến hồi hưng phấn thì nghe thấy hai tiếng " Khục khục " cười ở phía sau.
" Phong Vân, có biết nghe lén sau lưng người khác là rất không phúc hậu không hả? " Lập Hộ trừng mắt.
Wiliam Phong Vân cười như gió xuân " Vậy xin hỏi ba vị ở đây là đang làm gì? "
"...." Chẳng lẽ lại thừa nhận đang nhìn lén Lam Tư?
" Cậu có thấy kì quái không? Rất kì quái phải không? " Trong bụi hoa lại thêm một cái đầu, ba người xoay quanh Wiliam Phong Vân mới đến bàn luận.
" Ừm, công nhận kì quái." Wiliam Phong Vân gật gù.
" Đó, đã nói là rất kì quái mà." Hắc Ưng hưởng ứng.
" Tại sao Lam lão đại lại bày ra bộ dáng doạ người thế chứ? " Hồng Ưng than thở.
" Muốn biết tại sao, có thể đi hỏi mà? " Wiliam Phong Vân mỉm cười đề xuất.
Ba người đồng thời khinh bỉ " Có giỏi thì cậu hỏi đi."
Ai ngờ Wiliam Phong Vân càng cười rực rỡ " Được, để tôi đi hỏi."
Để lại ba ánh mắt ngỡ ngàng kinh ngạc phía sau, WiliaPhong Vân vô cùng tiêu sái tiến đến chỗ Lam lão đại.
" Thằng nhóc này chắc chắn bị đứt mất dây thần kinh xấu hổ."
" Là ăn gan hùm chứ."
" Không phải, không ổn, tại sao đầu năm nay, người không bình thường lại nhiều vậy chứ? "
.
" Lam lão đại." Wiliam Phong Vân tươi cười tiến tới chào hỏi, lại bắt gặp nụ cười của Lam Tư, không khí ấm áp như gió xuân, càng khiến người ta cảm thấy quỷ dị
Wiliam lại không cho là đúng, tiếp tục nhìn mặt hỉ của Lam Tư mà hỏi " Phong cách như vậy, không giống Lam lão đại."
Lam Tư đang cao hứng, không chấp nhặt với Phong Vân " Tò mò chuyện của người khác, cũng không giống tác phong của anh."
Wiliam Phong Vân liếc nhìn phía bụi hoa, ha ha nói " Làm người chính là phải có ngoại lệ."
" Ồ." Lam Tư cũng nhìn về phía bụi hoa, thâm ý hỏi " Phong Vân, cậu đã từng mất đi một vật mình rất rất yêu quý rồi tìm lại được chưa? "
Nói xong, liền thấy bóng dáng Tuỳ Tâm chơi trò rùa đen cuối cùng cũng chịu thò đầu ra, hai mắt như loé lục quang, ba bước thành hai, Lam Tư vốn trước mặt Wiliam Phong Vân đã kề bên người đẹp, cợt nhả vẫy cái đuôi sói già vác bộ mặt cừu non đi mưu hại chúng sinh.
Không cần đoán cũng biết, hai người kia nhất định sói cáo phân tranh, rừng xanh nổi sóng. Bên này, ba người nghe Wiliam Phong Vân nói chuyện với Lam Tư liền nghe lộ ra tin tức quan trọng " mất đi một vật mình rất rất yêu quý rồi tìm lại được "?
" Tức là Lam lão đại và Tuỳ Tâm từng quen biết nhau sao? " Hòng Ưng thì thào.
" Không những thế, còn quen biết rất sâu đậm nha." Hắc Ưng thừa nhận.
"Hắc hắc, xem ra rất ly kì." Lập Hộ cười hưng phấn.
" Đúng vậy, xem ra rất ly kì." Một giọng nói mềm mại vang lên.
"...." Ba người giật mình đồng thanh " Chủ mẫu, nghe lén sau lưng người khác là rất không phúc hậu! "
Ly Tâm vô tội nhìn bọn họ " Không có nha, ta còn ở đây nghe ngóng trước mọi người đó, ai mượn mọi người nói quá to đâu? "
".... ." Chủ mẫu, làm thần trộm còn có kĩ thuật ẩn thân sao?
← Ch. 12 | Ch. 14 → |