← Ch.10 | Ch.12 → |
Rukawa cứ tiếp tục ở lại nhà tôi như vậy, dựa theo hứa hẹn, mỗi ngày ăn tối xong anh đều ngoan ngoãn đi rửa bát, còn tôi thì ngồi thảnh thơi trên sô pha xem tivi, dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng động tĩnh trong phòng bếp, không ngoài dự đoán, 3 phút sau đã nghe thấy một tiếng "choang" vang lên.
Tôi ló đầu vào nhìn, Rukawa đang đứng trong phòng bếp, anh luống cuống chân tay nhìn mảnh vỡ dưới đất, tạp dề Hello Kitty của tôi mặc trên người anh buồn cười vô cùng, tôi nhịn cười, làm bộ như rất tức giận nói: "Rukawa, đây đã là cái đĩa thứ 6 anh làm vỡ rồi."
Anh nín thít không nói lời nào.
Tôi tiếp tục cười nhạo anh: "Rukawa Kaede náo loạn đấu trường bóng rổ, bây giờ lại không đối phó được mấy cái đĩa, thật muốn chụp lại dáng vẻ bây giờ của anh quá đi."
Anh liếc tôi một cái xem thường: "Im miệng."
Tôi cười ha ha, cũng coi như đã trêu đủ rồi, tôi đi qua tháo tạp dề trên người anh xuống: "Được rồi được rồi, để tôi làm thì hơn, lại vỡ nữa ngày mai chúng ta sẽ không có bát đĩa để ăn mất."
Anh có chút không phục đứng bên cạnh tôi.
"Vừa nhìn đã biết anh là công tử được bố mẹ nuông chiều rồi, tôi vẫn rất ngạc nhiên rốt cuộc là sao anh sống một mình được, lại còn chơi bóng ở NBA nhiều năm như thế chứ..."
Tôi vừa rửa bát vừa lải nhải, dần dần, tôi bắt đầu nhận ra sự khác thường, sao tên này lại nhịn không đấu khẩu với tôi nữa nhỉ? Anh vẫn đứng bên cạnh tôi không nói gì, tuy rằng im lặng là thái độ bình thường của anh, nhưng giờ phút này lại không giống lúc trước. Tôi vừa ngẩng đầu, phát hiện anh đang nhìn tôi, hình như đang do dự điều gì đó, tôi mơ hồ cảm nhận được sẽ có chuyện gì đó xảy ra. Tim tôi đập loạn lên, vừa đến thời khắc mấu chốt này tôi lại biến thành đà điểu, tôi cuống quít nói: "Hết nước rửa bát rồi, tôi đi ra ngoài một lát."
Tôi xoay người muốn chạy trốn, nhưng anh ở phía sau lại gọi tên tôi: "Nakamori."
Đây là lần đầu tiên anh thật sự gọi tên tôi, tôi khựng lại, anh đi tới bên cạnh tôi, nhưng tôi cũng không dám ngẩng đầu nhìn anh, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh, nhưng ngữ khí của anh lại trịnh trọng hơn bao giờ hết.
Đôi mắt đen láy của anh nhìn chăm chú vào tôi, trong bóng tối lờ mờ, chỉ có cặp mắt kia là sáng ngời như thế.
Anh hỏi: "Vì sao lại thất hứa?"
Vì sao lại thất hứa? Đúng vậy, tôi là một kẻ nhát gan vừa lâm trận đã bỏ chạy, rõ ràng đã đồng ý với người khác rồi lại không từ mà biệt. Cả thế giới như yên tĩnh lại trong một giây này, tôi chỉ nghe thấy tiếng tim đập của mình, tâm nhĩ trái của tôi nhảy lên, nó nhắc nhở tôi, trong những đêm không ngủ kia, người tôi luôn giấu trong lòng mà nhớ về, giờ phút này anh đang đứng trước mặt tôi, thế thì tôi còn do dự cái gì? Tôi quyết định không giấu diếm nữa, tôi xoay người, nhỏ giọng nói: "Bởi vì..."
Tim tôi đập như sấm, đây là lần đầu tiên tôi tỏ tình trong đời, tôi không biết nên nói thế nào, nhưng ngay đúng thời điểm khủng khiếp đó, chuông cửa bỗng nhiên vang lên một tiếng leng keng.
Cả hai chúng tôi đều sửng sốt.
Tôi vẫn phản ứng lại đầu tiên, cuống quít xoay người đi ra mở cửa, tôi mở cửa ra, không ngờ người đứng bên ngoài lại là Ozawa!
Anh ta nhìn qua có vẻ rất mệt mỏi: "Nakamori, xin lỗi đã quấy rầy..."
Anh ta còn chưa nói xong, Rukawa đi phía sau tôi đã ló đầu ra, Ozawa nhìn thấy anh, lập tức siết chặt nắm đấm nghiến răng nghiến lợi: "Rukawa Kaede! Thằng nhóc cậu quả nhiên ở chỗ này!"
Tôi nghiêng người để anh ta bước vào, Ozawa vừa vào cửa đã mắng: "Cậu xem cậu lớn thế này rồi mà còn chơi trò mất tích! Cánh báo chí đuổi theo tôi đòi người, cha mẹ cậu cũng mỗi ngày đều gọi điện cho tôi! Hại tôi như con ruồi không đầu bay đi khắp thế giới tìm cậu!"
Rukawa lạnh lùng khoanh tay đứng một bên.
Tôi ngắt lời anh ta: "Chậm đã, có thể giải thích cho tôi biết rốt cuộc mọi việc là sao không?"
Ozawa nghiến răng nghiến lợi: "Thằng nhóc này! Rõ ràng đâu có đi hẹn hò với cô Miyazaki, nửa đường còn bỗng nhiên mất tích, ném một đống rắc rối lại cho tôi xử lý giúp cậu ta!"
Mặt Rukawa tối sầm, anh lạnh lùng lặp lại: "Hẹn hò?"
Ozawa lập tức sửa miệng: "Ách...được rồi, thật ra là xem mắt."
Rukawa trừng anh ta, Ozawa xoa xoa mồ hôi trên trán: "Được rồi được rồi, cho dù là tôi lừa cậu đi, cậu cũng không thể không nói tiếng nào đã bỏ đi chứ!"
À à, tôi hiểu rồi, thì ra là một nam thanh niên lớn tuổi nào đó bị bắt đi xem mắt, dưới cơn giận dữ đã rời nhà trốn đi, ngàn dặm xa xôi tìm tới nương tựa vào tôi, kết quả tôi lại để người ta cọ toiliet cho mình ba ngày.
Rukawa, anh đã chọn nhầm người rồi...
Rukawa ôm tay, anh hừ lạnh một tiếng, Ozawa nhìn sang tôi với ánh mắt xin giúp đỡ, tôi chỉ có thể trả lại anh ta một ánh mắt đồng tình.
"Ài, anh nói xem anh chọc ai không chọc, lại chọc vào anh ta."
Ozawa sắp phát điên rồi: "Tôi cũng không còn cách nào khác mà! Cha mẹ cậu ta thật là khủng khiếp, tìm về cả một đống con gái, cái gì mà tiểu thư người thừa kế tập đoàn tài chính để tôi sắp xếp cho hai người họ gặp mặt, còn nói nếu năm nay Rukawa không tìm được bạn gái thì bọn họ sẽ hoài nghi có phải Rukawa có gian tình với tôi hay không, mẹ nó! Ông đây rõ ràng thích phụ nữ!"
Tôi ôm bụng cười lăn lộn, sau khi cười đủ chỉ vào cửa nói với anh ta: "Mặc kệ thế nào, phiền anh mau đem tên nhóc trốn nhà này về đi, tôi chuẩn bị ngủ rồi."
Rukawa rất kiên quyết: "Tôi không về."
Ozawa cũng lập tức ngồi xuống: "Tôi cũng không về! Tôi làm xong nhiệm vụ cha mẹ cậu ta giao cho mới bắt cậu ta về."
Tình huống này là thế nào?!
Tôi nổi bão: "Có nhầm không vậy, hai người đàn ông các anh chạy đến nhà tôi không đi thì còn định làm gì?!!"
Rukawa liếc tôi một cái xem thường: "Cũng không làm gì em cả."
Tôi chán nản: "Tôi, tôi, tôi tốt xấu gì cũng là một cô gái đó!"
Anh quay đầu, ánh mắt rất soi mói quét qua quét lại trên người tôi, cuối cùng nói: "Không đủ chứng cớ."
......
Ha một tiếng, phía sau tôi dấy lên một ngọn lửa rừng rực, tôi siết chặt nắm đấm tự nói với mình trong ngọn lửa ấy: Nakamori, anh ta đang nhục mạ mày, anh ta đang vũ nhục tôn nghiêm con gái của mày, đây hoàn toàn là tấn công cá nhân! Có chủ ý! Quá đáng! Không thể chấp nhận nổi! Mày không xử lý anh ta thì mày đúng là một đứa con gái tùy tiện!
Tôi chuẩn bị đại khai sát giới, quay đầu tìm Rukawa, chỉ thấy người này không ngờ đã ngả người xuống sô pha nằm ngủ một cách không coi ai ra gì!
Sao lại ngủ rồi thế này?
Một bụng lửa giận của tôi không có chỗ nào để trút, Ozawa bên cạnh lại còn trơ trẽn hỏi: "Nakamori, đêm nay tôi ngủ ở đâu vậy?"
Tôi quét mắt qua, cười lạnh một cái với anh ta, chỉ chỉ về phía phòng tắm: "Ngượng quá, điều kiện hạn chế không thể tiếp đãi chu toàn, hoặc là bây giờ anh lập tức biến đi, hoặc là phải ngủ trong bồn tắm."
Ozawa hờn dỗi ngậm miệng lại, trút giận xong rốt cuộc tôi cũng thấy thoải mái, khẽ ngâm nga một đoạn bài hát rồi trèo lên giường đi ngủ, xa xa tôi vẫn nghe thấy tiếng Ozawa ôm gối ngồi xổm trong bồn tắm khóc nức nở: "Hu hu hu Rukawa bắt nạt mình, cha mẹ Rukawa cũng bắt nạt mình, bây giờ ngay cả Nakamori cũng bắt nạt mình, mình sống còn có ý nghĩa gì nữa, không bằng chết quách đi..."
Tâm trạng tôi tốt vô cùng, cười tủm tỉm đeo nút bịt tai vào, tắt đèn đi ngủ, xem ra đêm nay nhất định có thể ngủ ngon rồi.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đương nhiên là Rukawa thích Nakamori, có thể sẽ có người cảm thấy tình cảm này quá đột ngột, không sao đến cuối cùng sẽ giải thích rõ ràng.
← Ch. 10 | Ch. 12 → |