Menfuisu đệ bị sốt rồi hả?
← Ch.02 | Ch.04 → |
Đã được một tuần từ khi ta chính thức trở thành Asisu, trở thành nàng công chúa cao quý, độc nhất của Hoàng gia Ai Cập và cũng chính thức trở thành nữ phụ ác độc trong cuốn truyện Nữ Hoàng Ai Cập cẩu huyết.
Suốt một tuần vừa rồi, ta đã cảm nhận được rằng làm một công chúa thật sung sướng nha!
Hằng ngày ngoài việc cô phải đi vào thần điện cầu nguyện, học một số thứ cầm kì thi họa (mà những thứ đó cô đã biết rồi nha, học cũng như không học) thì cô chỉ việc thỉnh an Pharaong Nefermaat -người mà cô đã xem như cha ruột của mình, thì cô chỉ ru rú trong phòng hưởng thụ sự sung sướng "cơm dâng đến miệng" và những lúc rảnh rỗi thì đọc vài cuốn sách y thuật để nâng cao tri thức.
Asisu cô đây đã thật sự sống tiếp cuộc sống trạch nữ và cuộc đời sâu gạo của mình. Đây đúng là còn sướng hơn thiên đường.
Nhắc đến Pharaong Nefermaat thì cô thật sự rất cảm động nha. Ông ấy thương yêu, cưng chiều cô hết mực, xem cô như bảo bối, như tâm can của ông.
Đây là lần đầu tiên có người đối xử tốt với cô như vậy. Cô là trẻ mồ côi nên khi nhận được tình cha ấm áp của Pharaong Nefermaat thì cô đã tự nhủ với lòng sẽ hiếu thảo với ông, thương yêu ông luôn phần của " Asisu".
Còn Menfuisu thì cô thấy hơi lạ nha, mấy ngày đầu vì muốn tránh mặt Menfuisu cho nên hắn đi hướng Tây thì cô chạy sang Đông, nghe nói hắn đang ở cuối đường thì cô đã vòng đường khác mà đi cho nên Asisu cô và hắn hoàn toàn không gặp nhau. Và đến tận bây giờ thì cô vẫn chưa được chiêm ngưỡng dung nhan của nam chính đâu.
Mặc dù hơi tiếc nuối nhưng vì bảo toàn tính mạng thì chỉ còn cách đó thôi.
Vậy mà ba ngày nay, không hiểu vì sao mà suốt ngày cô cứ đụng mặt hắn hoài hà.
Có hôm cô trốn trong phòng để tránh hắn vậy mà hắn không biết tốt xấu vác cái mặt đến tận phòng tìm cô mới ghê chứ!
Nhưng mà nói đi thì cũng phải nói lại, cái tên Menfuisu này đúng là đẹp thật nha! Quả không hổ danh là nam chính mà.
Lần đầu tiên cô thấy được một người con trai đẹp như vậy nha!
Đúng là lúc trước cô đã chiêm ngưỡng không biết bao nhiêu là nhan sắc khuynh đảo chúng sinh của các "soái ca" Idol nhưng mà ngay cả bọn họ cũng không đẹp bằng hắn à.
Người đâu mà đẹp dữ dội dễ sợ, đẹp đến không còn luân lí luôn. Nhớ lại lúc đó thì....... . (đang hồi tưởng)
*****
Vào một ngày đẹp trờilúc mà bầu trời Ai Cập xanh và cao vút, những đám mây trắng bồng bềnh trôi chậm rãi như những con cừu nhỏ đang thong thả dạo chơi, còn có vài chú chim nhỏ cất tiếng hót véo von, ở một góc hoàng cung xa hoa, lộng lẫy của Thượng Ai Cập, một thiếu nữ sở hữu nhan sắc "khuynh thành khuynh nước" đang lười biếng nằm dài trên nhuyễn tháp, tay trái cầm chiếc quạt lông vũ phe phẩy xua đi cái nóng bức cháy da của Ai Cập, tay phải cầm quyển sách dày nhàn nhã đọc sách, miệng thì nhai nhóp nhép những quả nho tươi do một người cung nữ lột vỏ.
Thiếu nữ ấy mặt trên mình bộ y phục màu trắng tinh được làm bằng loại vải thuộc hàng thượng đẳng.
Chiếc thắt lưng màu xanh biển nhạt được cuộc thành một chiếc nơ nhỏ xinh, làm tôn thêm vòng eo nhỏ nhắn, giống như chỉ cần nhẹ xiết chặt một cái cũng có thể làm cho nó vỡ vụn.
Mái tóc đen mượt được cố định bằng một sợi dây nhỏ, kiểu tóc này khiến cho thiếu nữ ấy trở nên năng động, hoạt bát nhưng vẫn không làm mất đi phần nữ tính.
Hai bên má có một vài lọn tóc nhỏ đang đung đưa trong gió.
Đôi mắt đen láy của thiếu nữ hiện giờ đang chăm chú nhìn vào quyển sách trên tay, lông mi dài, dày, cong vút tựa như hai cái quạt nhỏ che đi nửa đôi mắt đen huyền bí làm cho thiếu nữ ấy thêm phần mông lung, quyến rũ.
Đôi mày đẹp nhíu nhẹ tựa như đang suy nghĩ điều gì.
Chiếc mũi nhỏ, cao, tinh nghịch, đôi môi đỏ mọng càng khiến cho cô thêm phần đáng yêu.
Xin vâng, thiếu nữ đó chính là nàng công chúa của Ai Cập, nữ chính của chúng ta- Asisu.
Lúc này, cô gấp nhẹ quyển sách lại đưa cho Ari rồi uể oải nói- "Ari à! Mấy giờ rồi? Đến giờ ăn trưa chưa? Ta đói à!" rồi cọ cọ vào tay Ari.
Nhìn cô bây giờ chẳng khác gì một con mèo lười nhác đang làm nũng muốn được chủ nhân vuốt ve.
Đừng trách cô tham ăn, chuyện này không phải là cô muốn đâu, chẳng qua là Ai Cập này cái gì cũng tốt chỉ có đồ ăn là quá tệ. Làm cho cô ăn không ngon.
Bánh mì thì cứng như đá, đồ ăn thì lạt lẽo, thịt thì dai nhách, nói đi như vậy thì làm sao mà ăn đây?
Cô đã ra lệnh cho đầu bếp nấu theo những gì cô yêu cầu nhưng mà đến bây giờ thì thức ăn vẫn chưa được cải thiện là mấy.
Bởi vì sao?
Chính là vì những đầu bếp đó đã quen cách nấu cũ cho nên không dễ dàng sửa đổi và các nguyên liệu cần sử dụng để nêm nếm đến giờ vẫn tìm chưa có đủ.
Vì vậy, cho đến giờ cô vẫn phải chịu đói và thứ cứu đói cho cô bữa giờ chính là những trái nho này.
Tuy rằng nho này rất ngon, rất ngọt.
Nhưng mà ăn nho thì rất dễ đói mà, có phải không?
Ari nhìn mèo lười công chúa đang làm nũng với mình thì bất đắc dĩ thở dài.
Từ mấy ngày trước, cô đã cảm thấy công chúa Asisu có sự khác biệt.
Công chúa đã thay đổi! Chắc chắn là như vậy.
Công chúa dễ thương hơn, đáng yêu hơn, tuy ít hỏi chuyện của vương tử Menfuisu cũng ít quan tâm vương tử nhưng mà Ari cô cũng rất thích công chúa như bây giờ, hòa đồng, dễ gần, sống đúng với tuổi thật của mình.
Ari cung kính trả lời Asisu-" Thưa công chúa, thức ăn đã sắp chuẩn bị xong, để nô tì đem đến cho người."
" Ừm ngươi mau đi đi, nhanh lên. Ta ở đây chờ ngươi đó." Nói xong cô còn dùng tay phẩy phẩy ra hiệu cho Ari làm nhanh hơn chút.
Sau đó Ari lui xuống, lúc này trong hoa viên chỉ còn lại một mình Asisu, cô vừa nhắm mắt dưỡng thần vừa ngân nga vài ba câu hát.
Menfuisu từ xa đã nhìn thấy hết thảy. Hắn cười, một nụ cười rạng rỡ mà rất hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt của hắn.
Mấy ngày trước, khi thấy Asisu đi dạo trong ngự hoa viên thì hắn đã thấy cô rất khác so với bình thường.
Nếu là bình thường thì cô khi mở mắt thức dậy thì sẽ đi tìm hắn, sau đó nói yêu hắn rồi đòi hắn phải cưới cô.
Những lúc đó hắn thật sự cảm thấy cô rất phiền. Vô cùng phiền!
Vậy mà hôm ấy cô không đến tìm hắn, hắn tại sao lại cảm thấy nhớ cô chứ!
Lúc ấy hắn nghĩ chắc hôm nay cô dậy trễ, lát nữa sẽ đến thôi. Vậy mà chờ hoài vẫn không thấy cô đến.
Hắn thật sự rất giận nha! Vô cùng tức giận luôn mới đúng!
Vậy là khi nghe nói cô đang ở ngự hoa viên dạo chơi thì hắn ngay lập tức bỏ ngay việc tập bắn cung đi đến ngự hoa viên gặp cô.
Thật không hiểu sao hắn lại làm như vậy nữa.
Lúc thấy Asisu thì hắn như chết lặng, cô lúc ấy trong như một nữ thần lưu lạc xuống nhân gian.
Khi hắn thấy những hành động đáng yêu của cô dành cho Ari thì hắn thật sự muốn đem cô ôm vào lòng, đem cô khảm vào trong thân thể.
Nhưng mà lúc ấy hắn không làm được vì mấy ngày trước hắn còn nói cô đừng làm phiền hắn thì lúc này làm sao mà đến ôm cô được.
Cho nên hắn đành chờ cho đến khi cô đến tìm hắn, vậy mà chờ cả mấy ngày cô vẫn không đến tìm hắn cho nên hắn phải vác mặt đến kiếm cô.
Hắn hỏi cung nữ cô đang ở đâu sao đó chạy như bay đến tìm cô.
Khi đến nơi thì hắn thấy được một màn làm nũng đáng yêu như vậy.
Thật là muốn đem con mèo nhỏ dễ thương này khóa chặt bên người mà.
Đợi đến khi Ari đi khỏi thì Menfuisu hắn ngay lập tức đi đến bên cô và cất tiếng gọi-" Vương tỷ à!"
Asisu mở đôi mắt ra thì thấy thân ảnh của một thiếu niên đang đi về phía mình.
Hình dáng của vị thiếu niên này làm cho người khác phải xao xuyến nha!
Thiếu niên này chỉ khoảng 14, 15 tuổi.
Dáng người cao to, khỏe khoắn, nước da bánh mật càng làm tăng thêm vẻ nam tính.
Trên người thiếu niên mặc bộ y phục truyền thống của Ai Cập màu vàng nhạt.
Cổ áo trễ xuống để lộ vòm ngực săn chắc, bên trong lớp áo mỏng còn có thể thấy được những múi bụng rắn chắc. (sặc máu mũi rồi, mẹ ơi cứu con)
Mái tóc của hắn màu đen tuyền, xõa tự do trên hai vai vạm vỡ. (mới 14, 15 tuổi đã đẹp như vậy rồi thì sau này còn đẹp đến mức nào nữa đây)
Đôi mắt màu đen như chứa đựng cả thế giới, chiếc mũi cao và thẳng.
Đôi môi bạc đang nhuyển miệng cười khiến người ta rơi vào cảnh tiên.
Trông hắn giống như một bức điêu khắc được thượng đế tạc nên.
Mà sao hắn ta trông giống mình quá vậy ta?
Ủa mà lúc nãy hắn gọi mình là gì vậy cà? "Vương tỷ"?
Không phải chứ!
Đừng nói "soái ca" này là nam chính Menfuisu nha!
Không phải giờ này hắn phải tập kiếm sao?
Chính vì thế cô mới bình thản nằm đây đó!
Tại sao chứ?
Không được phải trốn thôi.
Lúc mà Asisu quyết định gom đồ bỏ trốn thì Menfuisu đã đến.
" Vương tỷ, tỷ ở đây mà làm cho đệ tìm muốn chết!"- Menfuisu giọng nói trách móc.
"Đệ kiếm tỷ có chuyện gì sao?"- Asisu nghi ngờ hỏi.
"Để muốn tìm tỷ để nói chuyện chút thôi! Tại mấy ngày hôm nay tỷ không đến tìm đệ."
"Không phải mấy ngày trước đệ nói không muốn gặp mặt tỷ sao."- Asisu giễu cợt nói.
"Tỷ vẫn còn giận hả? Đệ xin lỗi! Tha cho đệ đi, nha!"- Menfuisu nhận lỗi.
Chưa kịp để cho Asisu trả lời, Menfuisu lại nói tiếp.
" Tỷ đi thôi, đệ dẫn tỷ đi dạo."- Nói xong Menfuisu dắt tay Asisu đi.
Menfuisu dắt Asisu đi khắp mọi nơi, nói đủ mọi chuyện, trên môi còn nở nụ cười tươi.
Asisu biết được rằng cô không thể nào từ chối Asisu nên đành bất đắc dĩ đi theo hắn.
Cứ tưởng vì hôm nay hắn rảnh rỗi không có chuyện làm cho nên mới đến tìm cô giết thời gian nhưng cô thật không ngờ mấy ngày kế tiếp hắn cũng đến tìm cô, mang quà đến cho cô, cùng cô đọc sách, kể chuyện cười cho cô nghe.
Đúng là ở cùng hắn cô rất vui.
Cô còn thay đổi suy nghĩ về hắn, bớt ác cảm với một nam chủ như hắn.
Nếu là Asisu của trước đây thì chắc đã cảm động đến khóc luôn rồi. Nhưng mà cô không phải cho nên có nhiều lần cô đã hỏi hắn.
" Menfuisu đệ có sao không? Bị sốt rồi hả?"
Nhưng đáp lại câu trả lời của ta trăm lần như một chính là nụ cười tỏa nắng của hắn.
Thật bực mình mà!
← Ch. 02 | Ch. 04 → |