← Ch.30 | Ch.32 → |
Từng dãy cung điện rực rỡ phản chiếu ánh nắng vàng, những chiếc cột trạm khắc kỹ xảo được khảm thêm những viên đá quý soi bóng xuống dòng sông nile hiền hoà chảy bên dưới cung điện.
Trên một dãy hành lang cung điện Thượng Ai Cập, thị vệ đứng chăm chú nhìn vào hai bóng dáng nhỏ đang tập đi, cố bám víu vào chiếc cột lấp lánh. Từng hành động của chúng đều rơi vào mắt thị vệ, thị nữ đứng hai bên hàng lang. Nhiệm vụ của họ là bảo vệ an toàn vương tử và công chúa, đây đều là những người được Nhược Thiên huấn luyện ra, lựa chọn tỉ mỉ. Ngay cả thị nữ thoạt nhìn chân yếu tay mềm cũng có thân thủ không tầm thường.
Geb và Nut giống nhau như hai giọt nước, cũng đều mặc một chiếc váy lanh mỏng, thoáng mát cho thời tiết nóng nực quanh năm của Ai Cập. Tóc sữa còn rất ngắn, thưa, nhưng lại khiến khuôn mặt tròn tròn lại thêm đáng yêu. Làn da trắng sữa, mềm mại, má phúng phính vì nô đùa mà hồng hồng. Cái miệng nhỏ nhu ra nói chỉ y y nha nha vài tiếng đơn giản. Đôi mắt tựa như ngôi sao sáng, lấp lánh.
Hai thân hình mềm mềm ấy đang tập đi, đã mười tháng tuổi. Luôn thích những thứ lấp lánh, nhìn vào cây cột mà ôm. Bàn tay mập mập sờ vào cây cột mát lạnh còn nhe răng ra cười, mấy chiếc răng cửa mới mọc lộ ra hết.
Geb ngã phịch mông xuống đất, đôi mắt đáng thương rơm rớm nước mắt nhìn về phía thị nữ. Thị nữ thật sự muốn đến nâng vương tử dỗ dành nhưng nữ hoàng có lệnh " chúng đang tập đi, trừ phi ngã bị thương thì hãy bế chúng. Còn không để chúng tự dậy ." Đành nhắm mắt làm ngơ, bỏ qua khuôn mặt đang uỷ khuất.
Nut thấy anh ngã thì nhoẻn miệng ra cười, Geb rưng rưng mãi không thấy ai đến thì bẹt miệng một cái. Khó khăn nhức mông đứng lên, tiếp tục công việc ôm cột với em gái.
Nhược Thiên hôm nay thay mặt Menfuisu đón đoàn sứ giả Babylon và Ragashu vương, vì nắng nóng mà nàng để hai cục cưng lại cung điện. Đứng tại cửa thành Tebe, đoàn người ngựa, lạc đà mang theo cờ hoàng gia Babylon từ xa tiến đến.
Ragashu theo nguyên tác chính là chồng của Asisu, dùng điều kiện giết Carol để trao đổi. Nhưng hắn lại không giết Carol, điều đó khiến nàng giảm đi hảo cảm với hắn.
Nàng mặc chiếc váy bó, eo của nàng sau thời gian ăn chay mà đã gần phục hồi như xưa. Làn da sau khi sinh con đầu lòng mà trở nên nhẵn nhụi vô cùng và bộ ngực sữa của nàng đầy đặn, cảm giác như muốn bung lớp vải đang che chắn.
Mái tóc đen của nàng đã dài hơn vai một chút, trên đầu cố định vương miện đại bàng. Nàng nằm nghiêng trong xe ngựa, chiếc xe bên trong được lót lụa mềm mại. Bốn phía được thả ra những tấm lụa trắng mỏng che chắn, khiến người bên ngoài chỉ mờ ảo nhìn thấy dung nhan của nàng. Nàng lười biếng nằm, tay cầm chiếc quạt lông trắng phe phẩy. Tựa như một con mèo ba tư cao quý, lười biếng. Lông mi nàng rung rung như cánh bướm, che khuất một phần đôi mắt sâu thẳm.
Ragashu từ xa đã chú ý về chiếc xe ngựa được bung lụa trắng hoa lệ, bên cạnh chiếc xe ngựa còn có thị vệ cầm cờ Ai Cập. Hắn ở giữa trong đoàn xe, hai bên là binh lính Babylon, đằng sau là lễ vật đưa tặng Ai Cập. Khi đến gần cửa thành thì đằng trước đi chậm lại, để cho xe ngựa hắn vượt lên đằng trước.
Khi đoàn xe ngựa dừng lại, Ragashu được mời ra khỏi xe.
Nhược Thiên đang phe phẩy, nhắm mắt dưỡng thần thì Ari đi ngựa bên cạnh, nhỏ giọng nhắc nhở:
- Nữ hoàng, sứ giả Babylon đến rồi.
Hai thị nữ bên cạnh vén rèm xe sang hai bên, Nhược Thiên được đỡ xuống. Bên kia Ragashu cũng bước xuống, nhìn thấy nàng một khắc kia thì ngẩn ngơ. Hắn biết lần này tới Ai Cập không uổng công rồi.
Nàng mềm mại mà cao quý, nhưng khí chất lạnh nhạt mà mạnh mẽ. Nàng đứng đó hết thảy vạn vật phụ trợ cho vẻ đẹp của nàng.
Tầm mắt Ragashu quá nóng rực khiến Nhược Thiên không thể không chú ý hắn. Nàng nhìn thấy một nam nhân, ừ! Chắc hẳn nam nhân.
Nếu ở hiện đại thì chắc chắn mấy nàng hủ nữ sẽ thét chói tai rồi nói. Mỹ thụ, dụ hoặc thụ.
Mắt xích lên đầy vẻ ranh mãnh, lông mày nhướn lên như thói quen. Môi bạc cười cười vô hại, nhất là đuôi mắt hắn có chiếc mụn ruồi đỏ, khá nhỏ.
Thân mặc áo bào đỏ, là nữ nhân thì ma mị, nam nhân thì phong lưu, tiêu sái. Khí chất của hắn so với vài nam nhân trong truyện nàng đã gặp thì bất đồng. Hắn khiến nàng có cảm giác không đề phòng.
Khi nàng đang nhìn hắn thì hắn xuống xe, bước đằng trước đoàn sứ giả tiến tới phía nàng. Ba ngàn tóc đen được buộc lỏng sau lưng, vài sợi bung ra còn bay nhẹ theo gió. Vạt áo bào chẳng biết từ bao giờ mà hở ra, lộ ra xương quai xanh và cơ ngực rắn chắc.
Thì ra đây là mỹ thụ trong truyền thuyết sao?!
Nhược Thiên trong tâm không khỏi nổi hủ tâm, nàng suýt ngỡ đây là đam mỹ văn đấy.
Ragashu môi mỏng hé mở câu hồn, giọng khàn khàn dụ hoặc:
- Nữ hoàng Asisu, nghe danh nàng đã lâu.
← Ch. 30 | Ch. 32 → |