Sau lễ Valentine
← Ch.017 | Ch.019 → |
~ Hít ~ cả nhà ăn đồng thời phát ra tiếng hít không khí. Giáo sư Snape mặt trầm xuống.
Con cú nhỏ đắc ý nhấc một chân lên, trên chân nó treo một cái túi nhỏ màu hồng, trong suốt, thêu kim tuyến.
Hai tay cụ Dumbledore giao vào nhau, hứng thú nhìn chăm chú vào giáo sư Snape. Các giáo sư khác trước áp lực của giáo sư Snape, mặt không đổi sắc tiếp tục hoạt động.
Giáo sư Snape trừng mắt nhìn cái túi nhỏ, giống như trong đó có giấu một con quỷ khổng lồ Halloween khác.
"Ồ, tôi rất hâm mộ."cụ Dumbledore cười tủm tỉm nói với thầy Snape "mở ra đi, Severus."
Tất cả các giáo sư không nhịn được ngồi ngay ngắn, cho dù là người nghiêm túc, bảo thủ như giáo sư McGonagall, cũng không nhịn được liếc mắt về phía giáo sư Snape.
Giáo sư Snape hừ một phát, rút cây đũa ra...
"Tan biến! "Ông ấy dùng lực, nói rõ ràng.
Cái túi nhỏ biến mất. Con cú giật mình, vẫy cánh, lông chim bay tứ tung rơi vào chén canh của giáo sư Snape.
Nó không vừa lòng mổ tay giáo sư Snape, thở phì phì bay đi.
Được rồi, mặc dù tôi đã có chuẩn bị tâm lý là ông ấy sẽ không nhận, nhưng chính mắt nhìn thấy, trong lòng vẫn có chút tức giận.
Các học sinh ồn ào, sôi nổi nói chuyện với nhau, tốp năm tốp ba rời khỏi nhà ăn.
"A. Vậy mà có người gửi tặng chocolate cho giáo sư Snape! "Ron Weasley hưng phấn quơ quơ tay, "Không biết là cô gái nào, tôi nghĩ rằng đầu cô ta bị quỷ khổng lồ nghiền quá! "
Tôi đi phía sau tổ Chúa cứu thế, âm trầm trừng mắt nhìn Weasley. Ngại quá, tôi chính là người bị quỷ khổng lồ nghiền đầu đi.
Cậu ta nhanh chóng nhìn hai bên - tôi muốn nói là cậu ta quên nhìn phía sau rồi - thấp giọng đoán: "Nhất định là Snape uống mê tình dược! Ông ta có thể làm được việc này! "
... Đây chỉ là xuất phát từ lòng cảm ơn, bình thường thôi, cực kỳ bình thường, chocolate tình bạn thôi! Mẹ tôi cùng bạn trai cô đều có một phần mà!
"Thôi đi Ron "Chính nghĩa tiểu thư Granger không kiên nhẫn nói, "Bồ ghen tị, đến cả thầy Snape đều có chocolate mà cậu lại không có! "
"Ghen tị! "Ron không thể tin được hét to, nhưng khi cậu ta hét lên, Granger trừng mắt nhìn cậu ta, ôm sách đi mất.
"Mình cảm thấy bồ ấy vẫn đáng ghét như trước."Weasley nói với Potter. Potter miễn cưỡng cười cười ôm chồng chocolate.
----
Rất nhanh, lại đến lễ Phục sinh. Blaise gửi cho tôi mười mấy quả trứng màu, tôi đoán cô muốn tôi chia sẻ cùng với các bạn mình.
Nhưng tôi đã làm cô thất vọng rồi, bởi vì học kỳ vừa rồi không có ai gây phiền toái cho tôi, tôi tương đối thoải mái.
Mấy ngày nghỉ tôi không về nhà, bởi vì kỳ thi cuối năm đã đến, các giáo sư giao rất nhiều bài tập.
Tôi đã thích ứng với cuộc sống này, kiếp trước vượt qua thời kỳ điên cuồng mỗi ngày ngủ năm giờ hồi cấp ba, tôi đoán rằng bây giờ mình có thể chịu được gánh nặng từ bài vở và bài tập.
"Chào cậu Hopper."
"Chào cậu Granger."lại một lần không hẹn mà gặp ở Thư viện. Tôi cùng Granger thường gật đầu chào nhau.
"Bồ đang xem... a, đây không phải là nội dung bài kiểm tra! "
"Đúng vậy."Tôi khép lại quyển sách "Những động vật đáng sợ sâu dưới lòng đất."
"Nhưng mà, cuộc thi quan trọng, bồ không nên thong dong như vậy."Granger tâm phiền ý loạn nói.
"À... Tớ nghĩ rằng cuộc thi là kiểm tra khả năng vận dụng kiến thức của chúng ta, mà những thứ đó thì khi đi học chúng ta đã nắm được."Tôi nói. Tôi hoàn toàn không nghĩ đến việc tạo thành tích cao làm cho mọi người kinh ngạc, cho nên không phải trước khi thi liền ôm chân Phật.
"Ồ, đúng thế! "Ron Weasley cao hứng nói, đây là lần đầu tiên cậu ta đồng ý quan điểm của tôi."Hơn nữa, cách cuộc thi còn rất nhiều thời gian! "
"Có thể Hopper làm được, "Granger hùng hổ quay người nhìn chằm chằm Weasley, sắc bén nói, "Nhưng tớ không nghĩ đến bồ có thể, nên biết rằng bình thường thành tích bồ cũng đã hỏng bét rồi."
← Ch. 017 | Ch. 019 → |