← Ch.06 | Ch.08 → |
Đem cô đặt lên giường, Quý Thành Hạo thay đổi một bộ quần áo đi làm, Nhâm Cấm Hồng lại bởi vì tâm tình quá mức hưng phấn cùng kích động, một mình ở trên giường lớn trong phòng anh lăn qua lộn lại rất lâu, mới ở chút bất tri bất giác chậm rãi ngủ.
Thức dậy, trong phòng một mảnh trầm ám, bất quá dưới khe cửa phòng lại có ánh sáng xuyên qua, hơn nữa mơ hồ nghe thấy ngoài cửa phòng tựa hồ vang lên thanh âm của tiếng tivi.
Anh đã từ công ty trở lại sao? Hiện tại mấy giờ rồi?
Cô xốc chăn lên xuống giường, đi đến trước cửa đưa tay ra mở cửa phòng. Ngoài cửa sáng ngời ánh sáng lập tức liền chiếu rọi, đâm vào hai mắt cô làm cô nhịn không được nhanh chóng đóng lại, lại chậm rãi mở ra.
Trước mắt đột nhiên xuất hiện một biển hoa hồng, mặc kệ là trên bàn trà phòng khách, hay trên quầy bar, trên bàn ăn cạnh quầy bar, còn có trên sàn nhà không biết từ nơi nào biến ra bình hoa thủy tinh trong suốt, toàn bộ đều nhét đầy những bó hồng Mân Côi kiều diễm động lòng người, có thể nhìn ra mỗi một bó đều vượt qua một trăm bông, nở rộ rực rỡ làm cho cả không gian đều tràn ngập mùi hương Mân Côi.
Ba! Một thanh âm vang lên, ngọn đèn trước mắt vụt tắt, đột nhiên biến thành một mảnh tối đen.
Ba! Một tiếng khác vang lên, ánh sáng xuất hiện trở lại, nhưng đã không phải ánh sáng từ đèn huỳnh quang mỗi nhà quen dùng, mà là từng vòng ánh sáng nhu hòa làm cho không gian tràn ngập tình cảm ngọt ngào dịu dàng bao vây quanh cô.
Đột nhiên, tiếng âm nhạc ở trong phòng nhẹ nhàng vang lên.
Tràn ngập tò mò cùng nghi hoặc cô bước đi lên phía trước, tìm kiếm người hẳn phải tồn tại trong phòng này, lại thấy cửa đi lên trên ban công hoa viên rộng mở, mà ở giữa bàn ăn bên trên có ánh nến lay động, trên bàn trừ bỏ bó hoa hồng giống trong phòng, còn có một chai rượu đỏ, hai ly thủy tinh chân cao cùng hai bộ đồ ăn gốm sứ màu trắng.
"Hi."
Phía sau đột nhiên truyền đến thanh âm của anh, làm cô phải quay đầu lại nhìn.
"Thích không?" Miệng anh khẽ nhếch lên cúi đầu hôn cô một cái.
"Thích, nhưng em không hiểu." Trên mặt của cô trừ bỏ kinh hỉ cùng kinh ngạc, còn có hồ nghi khó hiểu.
"Không hiểu cái gì?" Anh hỏi.
"Hết thảy những điều này." Cô nhìn anh nói, không hiểu anh làm sao làm được hết thảy những thứ này, anh tuyệt không phải người lãng mạn, ít nhất cô cho là như vậy.
"Anh chỉ cảm thấy cầu hôn cần phải long trọng một chút, không nên qua loa tùy tiện giống buổi chiều như vậy." Anh còn tỏ vẻ nghiêm túc.
"Ai nói cho anh?" Cô vẫn là cảm thấy anh sẽ không nghĩ nhiều như vậy mới đúng.
"Thư kí Trần." Anh quệt quệt phiến môi, có chút không muốn thừa nhận.
"Anh cùng cô ấy nói chuyện của chúng ta?" Cô kinh ngạc hỏi.
"Anh chưa nói, chính cô ấy nhìn ra." Nói đến chuyện này, Quý Thành Hạo có điểm khó chịu.
"Bộ dáng của anh thoạt nhìn giống như ngu ngốc sao?" Anh hỏi cô.
"A?" Cô bị hỏi sửng sốt.
"Cô ta nói anh tâm trông giống đóa hoa, nhưng khuôn mặt cười lên lại trông giống tên đần." anh hướng cô oán giận nói.
Nhâm Cấm Hồng lại ngây người xuống, thế này mới không nhịn được cười ra tiếng, "thư kí Trần, cô ta thật sự nói anh như vậy?"
Anh khó chịu hừ một tiếng, sau đó mới đưa cô đi về phía ban công ngoài trời, vừa đi vừa nói với cô: "Cô ta nói anh rơi vào lưới tình nên ngu ra, vì đền đáp đại hồng bao của anh năm đó, cô ta nguyện ý làm quân sư giúp anh cưới bà xã. Anh nói không cần, em đã đáp ứng lời cầu hôn của anh. Cô ta kinh ngạc hỏi khi nào, anh liền đem chuyện buổi chiều nói cho cô ta, kết quả bị cô ta hung hăng trào phúng một chút, nói cái gì ngày ly hôn sắp tới, may mắn lúc trước sớm cắt đứt không có quan hệ gì với anh, làm người ta nghe xong mà tức điên lên!"
"Cho nên tất cả là cô ấy dạy anh làm?"
"Phải nói là anh dùng tiền mua, bởi vì cô ta nói sẽ không đáp lễ, thật là đê tiện." Quý Thành Hạo nhịn không được nghiến răng nghiến lợi nói.
"Cảm tình của 2 người hình như tốt lắm." Nhâm Cấm Hồng nhìn anh một cái, giọng điệu có chút lạnh nhạt, cô có cảm giác không thoải mái lắm.
"Đúng nha, nửa năm trước ba mẹ anh đã thu cô ta làm con gái nuôi rồi."
"A?" Cô không ngăn chặn được ngẩn ra.
"Anh không nói cho em sao?" Anh nhíu mày nói.
"Không có." Cô nghiêm túc trả lời.
"Cho nên em hiện tại không cần phải ghen tị." Anh mỉm cười.
Nhâm Cấm Hồng sửng sốt, hai má không khỏi phiếm hồng nói: "Em mới không có ghen!"
"Thật sự không có?" Xem xét cô, vẻ mặt anh tựa tiếu phi tiếu trêu ghẹo.
Bị anh nhìn vừa thẹn lại quẫn, cô nhịn không được căm tức đưa tay đẩy anh một chút: "Quý Thành Hạo anh thật sự đáng ghét!"
Anh cười ha ha, cúi đầu hôn môi cô một cái.
"Đến đây, em ngồi xuống trước, anh đến phòng bếp mang bữa tối của chúng ta đến." Anh đem cô ngồi trên ghế bên cạnh bàn ăn.
"Em giúp anh." Cô vừa nói, lại bị anh lắc đầu ngăn lại.
"Em đợi ở đây là tốt rồi, công chúa." Anh nói.
"Công chúa?" Cô nhướng mày.
"Công chúa của anh." Anh lại hôn cô một cái rồi mới anh tuấn xoay người đi vào trong phòng thu xếp bữa tối hôm nay của bọn họ.
Trong chốc lát, anh đẩy toa ăn không biết biến ra từ nơi nào ra ngoài, trên toa ăn xếp đặt tô màu, canh nóng, món ăn khai vị nguội, bít tết, thậm chí món điểm tâm bánh ngọt đều có, làm cô kinh ngạc giương tròn hai mắt.
"Anh là từ nơi nào biến ra mấy thứ này?" Cô bật thốt lên hỏi.
"Em đoán xem." Anh tươi cười khả ái đáp lại, chợt đem salat trên toa ăn, canh nóng cùng đồ ăn khai vị đặt lên bàn, lại ngồi đối diện cùng cô mỉm cười nói: "Thỉnh dùng, công chúa."
Mang theo biểu tình tò mò, cô cầm lấy dĩa ăn salat hoa quả, hoa quả tươi kia cùng với hương salat tương ngọt nồng đậm làm cô hạnh phúc chịu không được tán thưởng ra tiếng.
"Ăn thật ngon."
"Đã biết em sẽ thích mà." Anh mỉm cười.
Lượng salad không nhiều lắm, khai vị vừa vặn. Món ăn nguội cũng vậy, tuy rằng không biết chúng được làm từ nguyên liệu gì, nhưng trừ bỏ hai chữ ăn ngon, cô nói không biết nên nói lời bình nào khác.
Tuy rằng tống canh này rất bình thường, nhưng phải nói là hương vị ăn rất ngon, được ăn ngon làm cô mặt mày hớn hở.
Quý Thành Hạo cũng tươi cười, là vì cô mà cười. Anh cho tới bây giờ cũng không biết yêu thương người phụ nữ của mình sẽ có cảm giác thành công như vậy, so với bán đi một miếng đất, một tòa nhà lớn kiếm vào trên trăm triệu còn khoái trá hơn. Xem này, anh rất yêu thích cảm giác này.
"Dùng cơm nhé? Công chúa của anh?" Đứng dậy rời đi chỗ ngồi, anh hơi hơi xoay người, làm tốt tư thế bồi bàn hướng cô ôn nhu hỏi.
Cô hờn dỗi liếc anh một cái, tròng mắt đảo qua lại, hai má ửng đỏ quyết định cùng anh chơi trò vương tử công chúa.
"Tốt, phiền anh rồi, vương tử của em." Cô cười dài nói.
"Tốt, công chúa của anh."
Anh thật đáng ghét, thế nhưng ngay cả mày cũng không động một chút. Nhưng mà khi anh đem bít tết đặt lên bàn, ở trên bít tết thêm vào một ly rượu nhỏ, lại thuần thục đem rượu châm, yên lặng ở một bên tăng nhiệt độ của bít tết thì cô nhất thời đã quên hết thảy.
"Làm sao anh biết làm cái này?" Cô vẻ mặt tò mò truy vấn.
"Có một người bạn mở tiệm ăn, anh cùng hắn hỗn chiến thời gian lâu dần nên cái gì cũng đều học được." Anh mỉm cười nói, đồng thời chuẩn bị cho chính mình một phần.
"Cho nên mấy thứ này tất cả đều do anh tự tay làm?"
Anh lắc đầu: "Hôm nay thời gian rất vội vàng, không có biện pháp. Nếu em muốn ăn món anh tự làm, anh lần khác lại làm cho em ăn."
"Đây là anh nói nha." Cô nhướng mày.
Anh mỉm cười gật đầu, nhận lời: "Một lời đã định."
Nhâm Cấm Hồng tiêu diệt hết bít tết, ăn ngon đến độ cô thiếu chút nữa đem đầu lưỡi chính mình nuốt vào bụng, Quý Thành Hạo lại đưa lên một miếng bánh ngọt chocolate mà phụ nữ không thể từ chối, hại cô vừa mừng vừa oán hận cái miệng nhỏ nhắn đem toàn bộ ăn hết, một miếng không bỏ.
"Còn muốn? Cái của anh cũng có thể cho em." Xem cô ăn luyến tiếc như vậy, Quý Thành Hạo đem một phần chính mình cũng đưa cho cô.
"Anh muốn hại em béo lên có phải hay không?" Cô trừng mắt một cái, kêu lên: "Ăn xong một bữa cơm này, em khẳng định sẽ béo lên 2kg, đáng ghét!"
"Em gầy như vậy, béo thêm 3, 5kg cũng nhìn không ra." Anh trấn an cô.
"Mới là lạ!" Cô nhịn không được hướng anh làm mặt quỷ.
Quý Thành Hạo cười cười, mắt nhìn miếng chocolate chưa động vào kia trên bàn, lại nâng mắt lên xem xét hỏi cô: "Cho nên, miếng này không cần?"
Nhìn không chuyển mắt trừng miếng bánh ngọt kia, Nhâm Cấm Hồng giãy dụa, cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu.
"Không cần, em thật sự ăn no rồi." Mặc dù có điểm nuối tiếc. Cô ở trong lòng vụng trộm bổ sung thêm một câu như vậy.
"Được, vậy đừng ăn, chúng ta nên tập trung vào chủ đề chính." Anh gật đầu nói, sau đó đột nhiên rút đóa hồng mân côi trong bình hoa trên bàn ra, đi đến chỗ cô ngồi, không nói một câu liền quỳ một gối xuống.
"Quý Thành Hạo?" Cô kinh ngạc nhìn anh, có chút không biết phải làm sao.
Anh muốn làm gì?!? Kỳ thật trong lòng cô đã muốn có đáp án.
Quý Thành Hạo từ trong túi lấy ra một cái hộp nhung màu lam, mở ra, chỉ thấy nhẫn kim cương bên trong hộp dưới ánh nến chiếu rọi xuống, lóe ra vầng hào quang mỹ lệ làm cho người ta không dám nhìn kỹ.
"Xin em gả cho anh." Ngẩng đầu ôn nhu nhìn cô, anh đem nhẫn và cả đóa hồng mân côi trên tay kia giơ cao về phía cô.
"Anh kỳ thật không cần làm như vậy, bởi vì buổi chiều em đã đáp ứng anh, nói em đồng ý."
Cô nhẹ giọng mở miệng nói nhưng đáy mắt lại nhịn không được cảm động hiện ra ẩm ướt.
"Anh không ngại nghe em nói lại lần nữa." Anh ngưng mắt nhìn cô mỉm cười nói.
Cô mỉm cười động lòng người, sau đó khàn giọng nói: "Em nguyện ý."
Anh đem nhẫn trong hộp lấy ra, giam giữ cô cả đời, đồng thời cũng đem cuộc đời bản thângiao cho cô.
Nếu trước đó Nhâm Cấm Hồng còn có điều hoài nghi về tình cảm Quý Thành Hạo dành cho mình, thì sau khi trải qua bốn ngày ở chung liên tục này, tất cả đã tan biến hết.
Ông trời ạ, là ai nói người đàn ông này không lãng mạn?
Là ai nói anh không hiểu tình cảm?
Anh quả thực chính là quá lãng mạn, quá tình cảm!
Bữa tối dưới ánh nến, hoa tươi, lễ vật, còn mang cô lên núi xuống biển xem cảnh đêm, xem mặt trời mọc, đêm nay thời tiết hơi chuyển lạnh, lúc anh đụng phải chút giá lạnh trên ngón tay cô, anh lại quyết định đưa cô đến Bắc Đầu ngâm suối nước nóng. (Muốn lãng mạn kiểu này phải có nhiều tiền!!!:v)
Cô rất thích ngâm nước nóng, hơn nữa từ ngày rời Đài Loan đến Vancouver cũng không có ngâm qua, cho nên vừa nghe anh nói muốn dẫn cô đến ngâm nước nóng kỳ thật lòng tràn đầy hân hoan, khẩn cấp muốn chạy nhanh ngâm suối nước nóng. Nhưng anh làm chi còn mang theo hoa hồng đến, nói muốn cùng cô cùng nhau ngâm cánh hoa hồng nha?
"Quý Thành Hạo anh đừng náo loạn." Giữ thật chặt bó hoa hồng kia, Nhâm Cấm Hồng dở khóc dở cười kêu lên.
"Em không phải thực thích ngâm cánh hoa hồng tắm sao?" Anh hỏi.
"Em nào có." Cô kêu lên.
"Ở nhà không phải em đều tắm bồn như vậy?"
"Nào có?"
"Sao lại không có? Ngày đó đều bị anh bắt gặp còn nói không có?" Hắn nhíu mày nói, sau đó mờ ám hướng cô trừng mắt nhìn.
Nhâm Cấm Hồng bởi vì hắn nhắc nhở mà nhớ tới chuyện đêm đó, cả khuôn mặt không khỏi đều đỏ lên.
Đêm đó kỳ thật cách hôm nay cũng không lâu, thực tình mới buổi tối hôm kia mà thôi.
Ngày đó hai người bọn họ vốn hẹn nhau cùng dùng bữa tối, không nghĩ tới tại buổi chiều bốn giờ, công trường đột nhiên có chuyện ngoài ý muốn, nên anh vội vàng gọi điện nói hủy bỏ cuộc hẹn buổi tối với cô, liền chạy tới công trường xem có chuyện gì xảy ra.
Bởi vì anh tạm thời có việc, nên cô có nhiều thời gian rảnh, thấy nhàm chán quá nên cô đem từng bó hoa hồng héo rũ trong phòng sửa sang lại, lưu lại nụ hoa ở bình hoa, còn lại quăng thùng rác, lại đem đóa hoa sắp héo tàn nhưng vẫn đang mỹ lệ thu thập lại, mang vào trong phòng tắm chơi.
Cô thật sự không nghĩ anh sẽ trở về sớm như vậy, cho nên cô thậm chí ngay cả cửa phòng tắm cũng không đóng, ở bên trong thỏa thích ngâm mình với cánh hoa.
Sau đó, anh cứ như vậy đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng tắm, mang theo vẻ mặt lửa nóng, không chuyển mắt ngóng nhìn cô đang nằm ở trong bồn tắm đầy hoa, tiếp theo....."Khụ!" Cô đột nhiên ho nhẹ một tiếng, tự quát mắng mình xua đuổi cảnh xuân kiều diễm trong óc, không cho chính mình hồi tưởng lại.
"Đó là bởi vì hoa hồng trong nhà không dùng đến nữa nên làm thôi." Cô nói.
"Bó hoa hồng này cũng đã mang đến, nên làm thôi." Anh nói xong lại đi đến.
"Này!" Cô kêu lên, cả người dứt khoát bám trụ cánh tay anh bắt anh dừng lại.
"Em làm gì vậy, cô bé?" Quý Thành Hạo buồn cười dừng cước bộ, quay đầu lại hỏi.
"Ngăn cản anh." Cô trả lời đơn giản, đúng lý hợp tình.
"Anh thật sự rất tò mò." Anh như có suy nghĩ nhìn cô trong chốc lát, đột nhiên nói không đầu không đuôi.
"Tò mò cái gì?" Cô nhịn không được hỏi.
"Ở nhà có thể ngâm cánh hoa hồng tắm, vì sao ở trong này không được? Anh rất tò mò."
Trừng mắt nhìn anh, Nhâm Cấm Hồng rất muốn bảo anh tự mình suy nghĩ, nhưng nhìn anh làm một bộ không hiểu, vẻ mặt lại viết em không nói chúng ta sẽ không tắm, cô đành phải phiết phiết môi, tức giận la lên: "Người ta sẽ nghĩ như thế nào."
"Người ta nghĩ như thế nào?" An giống như con chim anh vũ lặp lại lời của cô, vẫn là không hiểu cô đang nói cái gì.
"Người ngày mai đến quét dọn sẽ nghĩ như thế nào." Yêu kiều trừng anh một cái, cô trực tiếp làm rõ.
Quý Thành Hạo trừng mắt nhìn, nháy mắt bừng tỉnh đại ngộ. Nguyên lai cô lo lắng là chuyện này nha!
Cô thật là thật đáng yêu.
"Em nghĩ bọn họ sẽ nghĩ như thế nào?" Nói xong, không cho cô có cơ hội mở miệng. Anh liền nói tiếp: "Bọn họ sẽ nghĩ: oa, đôi khách nhân này rất lãng mạn nha, thế nhưng còn dùng hoa hồng! Nhìn đóa hoa đáng thương này xem, nhìn trình độ chúng nó bị tàn phá, chỉ có thể nói bọn họ nhất định ở bể tắm nước nóng làm tình...còn có——"
"Đừng nói nữa." khuôn mặt đỏ bừng, cô nhắm mắt lại thấp giọng kêu lên.
Nhưng anh cũng không nguyện buông tha cho cô, không để ý cô ngăn cản lại tiếp tục nói tiếp.
"Nhìn hoa rải rác trên sàn cùng trên giường, chắc là bọn họ làm một lần ở bồn không đủ —— có lẽ làm hai lần, thế nhưng vẫn chưa đủ nên đã lên giường tiếp tục làm, em xem giường bị loạn thành bộ dáng kia, anh hoài nghi——"
"Em bảo anh đừng nói."
Cô đột nhiên mở to mắt, chuẩn xác đưa tay che miệng của anh, ngăn anh lại nói lung tung. Bởi vì anh nói bậy, đầu óc của cô lại xuất hiện hình ảnh cùng anh hoan ái ở bồn tắm cùng trên giường.
Trời ạ! Cô nhắm mắt lại, giống như như vậy có thể ngăn cản hình ảnh tiếp tục hiện ra, không nghĩ tới lúc này anh đột nhiên hé miệng ra, lưỡi khẽ liếm tay của cô.
Cô kinh ngạc đột nhiên mở to hai mắt, không biết từ khi nào mắt anh đã trở nên thâm thúy đầy lửa nóng, trong ánh mắt phun ra dục hỏa mãnh liệt, làm cô không thể nhúc nhích.
Đưa tay ôm chặt vòng eo, anh đem cô kéo đến trước người, làm thân thể hai người dán chặt vào nhau.
Cô lập tức cảm giác được anh đang phấn khởi, đồng thời cảm giác chính mình trong nháy mắt đình chỉ hô hấp.
Giờ khắc này cô đột nhiên hiểu rõ, vừa rồi anh nói với cô như vậy, không chỉ có sinh ra ảnh hưởng đối với cô, đối với chính anh đương nhiên càng thêm kịch liệt.
Anh cầm lấy tay cô phiến tình hôn, lời lẽanh dùng, ánh mắt nóng bỏng của anh chưa hề rời khỏi hai mắt cô giây phút nào.
Cô có cảm giác miệng đắng lưỡi khô, một cỗ nhiệt lưu nhanh chóng sinh ra tập trung ở giữa hai chân, làm cô bất tri bất giác kẹp chặt hai chân, nhưng cũng đồng thời kẹp lấy phần phấn khởi của anh làm nó kề sát ở giữa hai chân cô.
Tựa như lửa cháy đổ thêm dầu, dục vọng trong nháy mắt bạo trướng, cắn nuốt lý trí Quý Thành Hạo.
Anh mãnh liệt mà nồng nhiệt hôn cô, ôm cô hướng về phía giường, nghiêng thân áp đảo cô trên giường.
Nụ hôn của anh cuồng dã mà cấp bách, hai tay anh nhanh chóng lôi kéo quần áo trên người cô và anh, thật giống như bị bức bách, khẩn cấp giống dã thú đói khát đã lâu.
Nhâm Cấm Hồng còn giữ lại có một tia ý thức, cô nghĩ hẳn là nhân cơ hội cười nhạo anh chuốc lấy khổ cực mới đúng, bởi vì khó có được cơ hội như vậy, nhưng—— nha!
Cô đột nhiên cứng đờ, nghe chính mình phát ra một tiếng kêu nhẹ, bởi vì ngón tay anh đột nhiên tham tiến giữa hai chân, sau đó dò xét trong cơ thể cô, mọi chuyện diễn ra hoàn toàn bất ngờ làm cô không thể phòng ngự.
Không, không chỉ bất ngờ không phòng ngự, kế tiếp anh còn không chút lưu tình dùng ngón tay dài ở trong cơ thể cô kịch liệt trêu chọc, làm cô trong nháy mắt khó nhẫn được.
"A!" Nhanh ôm chặt cánh tay anh, cô không tự chủ được ngẩng đầu lên phát ra một tiếng lại một tiếng rên, không hiểu là sung sướng hay là thống khổ. Đầu trừ bỏ khoái cảm, đã không cảm nhận được cái khác nữa.
Trời ạ!
Cảm giác nhiệt độ cơ thể tựa hồ gia tăng nhanh bằng vận tốc ánh sáng, mau đến làm cho người khó nhịn, vô cùng thống khổ.
Cô vặn vẹo cái mông muốn trốn tránh hết thảy, anh lại không chịu buông tha cô, làm cho cô không ngừng tránh né, rên rỉ, cơ hồ muốn khóc lên, tay anh mới đột nhiên theo trong cơ thể cô rút ra.
Cảm giác buộc chặt khó chịu tan biến, nhưng cảm giác trống rỗng thống khổ càng thêm khó chịu.
"Không...." Cô thấp giọng khóc nức nở, thân thể không tự chủ được cong lên theo hướng anh rời đi tìm kiếm, vào lúc này đột nhiên anh cứng rắn dùng sức mà thẳng tiến trong cơ thể cô, làm cô không ngăn chặn được lần nữa hét ầm lên.
Kế tiếp đó là liên tiếp kịch liệt xâm nhập.
Anh ra sức va chạm trong cơ thể cô, vừa vô tình lại hung mãnh, làm cho cô một lần lại một lần khó nhịn khóc nức nở, thẳng đến khi cao trào mãnh liệt đột kích, đem cô nhằm phía chân trời, bị lạc ở phía trước sở không có trôi qua cùng vui thích.
← Ch. 06 | Ch. 08 → |