Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 07

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 07
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Những ngày qua Giản Ngưng vẫn nằm trên giường, không một lời, bác sĩ gia đình từng tới khám bệnh cho cô, nhận định là cô không sao, chỉ bị thương ngoài da thôi, nhưng trước khi ra về lại khuyên cô nên tới gặp bác sĩ tâm lý, tâm trạng cô khá bất bình thường. Cô mỉm cười, tâm trạng bình thường mới là điều bất thường lớn nhất.

Thím Trương gõ cửa ở ngoài vào, cô nghe thấy âm thanh cũng không có phản ứng, cửa bị gõ hồi lâu, cô mới gọi người đi vào.

"Giản...à, phu nhân, dưới tầng có điện thoại tìm cô."

Giản Ngưng gật đầu, tỏ ý đã biết. Khi Cố Trường Dạ ở nhà, gọi Giản tiểu thư quen rồi, giờ anh không ở nhà, phân nữa thời gian cũng không nói chuyện với cô, đâm ra không biết phải gọi cô như thế nào.

Có điện thoại tìm cô...Không có mấy người biết số điện thoại nhà, cũng lâu rồi không có ai gọi tới. Nếu cô cho người khác biết rằng hiện giờ đến di động cô cũng không dùng tới thì liệu có bị mắng là người ngoài hành tinh không nhỉ? Khuôn mặt cô thoáng hiện nét cười, nhưng nụ cười lại không mấy vui vẻ, tựa như cố nặn ra, trông vừa lại lùng, vừa quái gở.

Mất đi đứa bé đầu tiên, chẳng bao lâu sau, liền có người gọi điện cho cô. Khi ấy cô vẫn còn ngây thơ ngốc nghếch, người ta hẹn cô ra ngoài, cô liền đi. Sau biểu gặp mặt ở tiệm cà phê, cô thấy vừa giận giữ vừa buồn cười, cô là vợ của Cố Trường Dạ, khi nào thì tới phiên người khác dạy dỗ chửi mắng cô. Nói cô không xứng với Cố Trường Dạ, Cố Trường Dạ cũng không hề yêu cô, khuyên cô đừng quấn quýt lấy anh nữa, lần đầu tiên, cô còn thật sự cho là có người đang đùa với mình, rồi chẳng thèm bận tâm.

Nhưng dần dần, ngày càng nhiều người tới tìm cô.

Khi ấy cô thấy quá phiền, bèn đích thân đi gặp Cố Trường Dạ, than thở với anh sao phụ nữ thời nay lại vô liêm sỉ đến vậy, lại có thể tìm cô nói lung ta lung tung, sau đó cô chỉ nhớ rõ khuôn mặt với nụ cười như có như không của Cố Trường Dạ. Cô lại ngốc nghếch cho rằng, dù Cố Trường Dạ chẳng buồn giải thích, nhưng ý của anh chính là anh không cần phải giải thíc mấy việc ấy, tự cô cũng hiểu được không thể có chuyện như vậy.

Nhưng khi ngày càng có nhiều người đến tìm cô, cuối cùng cô cũng nổi giận, bắt đầu nhõng nhẽo với Cố Trường Dạ, rồi lại cãi nhau với anh. Cô bắt đầu nghi ngờ anh ngoại tình, cũng giống như mọi người vợ bắt đầu nghi ngờ chồng mình ngoại tình, cô không ngừng gọi điện cho anh, không ngừng tranh cãi với anh, không ngừng khiến mọi thứ rối tung rối mù.

Cho tới khi anh uống say, nhắc tới cái tên Quan Điềm, cô mới hiểu ra, tất cả những hành động của cô đều giống như một tên hề, có khi anh còn ngooif gần đó xem tên hề này biểu diễn cùng nên.

Những người phụ nữ tới tìm cô đều sẽ nói với cô một câu: Cố Trường Dạ vốn không yêu cô.

Cô thấy câu nói này chính xác biết bao.

Gần như trung bình ba ngày lại có một người phụ nữ tới tìm tận đây, thuật lại mối quan hệ giữa họ và Cố Trường Dạ cho cô nghe, cô không phân biệt được lời nào là thật lời nào là giả, nhưng khi ngày càng thiếu cảm giác an toàn, cô quăng di động đi.

Yên tĩnh, không còn ai nói với cô Cố Trường Dạ đi đâu, cũng không còn người phụ nữ nào cho cô biết anh đối xử tốt với cô ta thế nào, lại càng không có người tới nhắc nhở cô, chồng cô vốn không yêu cô.

Giản Ngưng khoác thêm áo rồi chầm chậm xuống tầng, cô khá mong cha cô chính là người gọi tới, nhưng ngẫm nghĩ rồi lại thấy không thể nào.

Nhấc máy lên, cô nói với giọng hòa nhã: "Xin chào, tôi là Giản Ngưng, xin hỏi ai đấy ạ?"

"Cố phu nhân, chào cô, tôi là Tịch Dung Dung, chúng ta có thể gặp nhau được không?"

Tịch Dung Dung hẹn gặp tại một tiệm cà phê cao cấp, khi cô tới, liền có người dẫn cô lên tầng hai, tầng hai đã được người ta bao trọn. Giản Ngưng hiểu rõ, hiện giờ Tịch Dung Dung đang nổi đình nổi đám, phóng viên tranh nhau tìm cách chụp ảnh cô ta để đăng tin, đương nhiên phải cẩn thận hơn.

Giản Ngưng ăn mặc rất đơn giản, còn không trang điểm, ngồi cùng một bàn với Tịch Dung Dung xinh đẹp lộng lẫy, trông cô yếu thế hơn nhiều. Con người thật của Tịch Dung Dung không đẹp được như trên ti vi, làn da hơi kém hơn một chút, nhưng trông càng trẻ hơn.

Giản Ngưng nhìn Tịch Dung Dung: "Không biết Tịch tiểu thư tìm tôi có việc gì?"

Tịch Dung Dung cũng đang quan sát Giản Ngưng, đẹp thì đẹp thật, nhưng hơi thiếu sức sống, hơn nữa với một người đàn ông có tiền có thế thì vẻ đẹp của người phụ nữ không quan trọng, quan trọng là anh ta cần có thật nhiều người đẹp để tôn lên địa vị của anh ta trong thời điểm hiện tại.

"Phu nhân bận lắm sao? Tôi chỉ muống uống một tách cà phê với phu nhân mà thôi." Tịch Dung Dung cười càng sán lạn, cũng không ngừng quan sát nét mặt của Giản Ngưng: "Ừm, thời gian trước có một bài báo đănng bức ảnh bị truyền thông chụp trộm, tôi tin là phu nhân đã xem rồi. Từ khi truyền thông đưa tin này ra ánh sáng, tôi vẫn luôn lo lắng bất an, luôn muốn tìm một cơ hội để giải thích với phu nhân, tôi và Cố thiếu gia thật sự không có gì."

Giấu đầu hở đuôi, Giản Ngưng vốn tưởng rằng hôm nay lại nghe được câu thoại kinh điển kia: Anh ấy vốn không yêu cô.

Hóa ra là đoán nhầm: "Báo gì cơ?" Cô cười: "Tôi chưa bao giờ đọc tin tức giải trí."

"Ồ, thật ư?" Tịch Dung Dung hơi tỏ vẻ ngạc nhiên: "Thế sao phu nhân lại biết tôi?"

"Tịch tiểu thư đã tự giới thiệu rất rõ ràng trong điện thoại, mà vừa hay tôi cũng nghe được rất rõ ràng."

Có lẽ là thấy hơi bối rối, Tịch Dung Dung bảo phục vụ mau chóng bưng cà phê lên, rồi tiếp tục tán gẫu với Giản Ngưng: "Phu nhân thường thích làm gì?"

"Ăn chay niệm phật."

"Cố phu nhân thật là hài hước."

Giản Ngưng cười mà không đáp, cong Tịch Dung Dung thì kể lại một vài chuyện về Cố Trường Dạ, khen anh đúng là một người đàn ông tốt, tin rằng phần lớn phụ nữ đều sẽ bị thu hút bởi kiểu đàn ông như anh,

Giản Ngưng khuấy cốc cà phê trước mặt, biết thừa cô ta chỉ đang cố ý chọc giận cô mà thôi, trò này có nhiều người chơi quá rồi, người ta bừng bừng hứng khởi, cô lại chẳng có chút xíu hứng thú nào, bèn đứng dậy: "Xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép về trước."

Nụ cười trên gương mặt Tịch Dung Dung cứng đờ một lúc, thấy cô sắp đi, biểu hiện ngụy trang trên khuôn mặt cô ta lộ ra khẽ hở: "Nghe nói quan hệ giữa cô và Cố thiếu gia không mấy tốt đẹp."

Giản Ngưng đã đi xa mấy bước, nghe vậy thì quay đầu lại, nhìn Tịch Dung Dung như có như không: "Mắt cô rất giống mắt cô ấy."

Một câu nói không rõ đầu đuôi khiến Tịch Dung Dung hoang mang hoảng hốt, rồi lại thầm giận dữ, chẳng phải người ta đồn rằng vị Cố phu nhân này rất nóng tính ư, sao lại chẳng giống với lời đồn gì cả.

Người đại diện của cô ta vội bước tới: "Rốt cuộc em đang giở trò quái quỷ gì thế hả?"

Tịch Dung Dung khoan tay trước ngực: "Rất đơn giản, khiến Cố thiếu gia tưởng rằng vợ anh ấy hẹn gặp tôi, bởi vì anh ấy đâu cho tôi biết phương thức liên lạc với vợ anh ấy."

"Thảo nào dạo trước cô cùng ăn cơm với Cố thiếu gia."

Tịch Dung Dung nún vai: "Nếu Cố thiếu gia biết tôi phải chịu uất ức, vậy thì vai nữ chính của bộ phim tiếp theo..."

Người đại diện lắc đầu, các cô gái trẻ thời nay mới tí tuổi đầu mà bụng dạ đã nham hiểm như vậy rồi.

$$$               

Giản Ngưng thu thập vô số báo chí về Cố Trường Dạ, trong đó có rất nhiều nữ ngôi sao đang nổi. Sau khi thu thập rất nhiều báo chí, cô có thể nhận rõ điểm đặc thù của những người phụ nữ này, dù nhiều hay ít họ đều có một điểm nào đó giống Quan Điềm, có người giống bóng lưng, có người giống nữa mặt nhìn nghiên, có người giống môi...Tịch Dung Dung có đôi mắt rất giống Quan Điềm.

Kiểu tiết mục thế thân này lại thực sự xuất hiện trong cuộc sống của cô, hơn nữa người đàn ông kia lại chính là chồng cô. Có tức giận không? Cô chỉ cảm thấy buồn cười, hoặc thương hại, ở một nơi u ấm sâu trong nội tâm, cô thấy khoái trá vô cùng, Cố Trường Dạ cũng chỉ có thể kéo dài tình yêu cao quý của anh ta bằng phương thức đáng buồn này.

Lẽ nào không buồn cười ư?

Cô bước đi trong vô định mờ mịt, thành phố lớn như vậy, nhưng chẳng có lấy một chốn để cô dung thân. Cô bước tới một con phố rất hẻo lánh tịch mịch, hai bên đường trồng cây dương liễu, cành lá rũ xuống, lại thêm mấy phần biếng nhác.

Trên đường có một bà cụ xách túi đang không ngừng lục lọi thùng rác quen đường, tìm các chai nước không. Giản Ngưng nhìn bà cụ một lúc, rồi đi tới cửa tiệm gần nhất mua hai chai nước, đi tới trước mặt bà cụ, đưa nước cho bà.

Bà cụ đưa mắt nhìn, thấy trong chai có nước thì ánh mắt thoáng hiện vẻ khinh ngạc.

"Con mua nước cho bà uống đó."Giản Ngưng vẫn đưa chai nước về phía bà cụ.

Bà cụ nhận lấy một chai, rồi đẩy chai còn lại về: "Bà chỉ uống một chai là đủ rồi."

Giản Ngưng nhìn chai nước trong tay, lại uống cạn chai nước với tốc độ nhanh nhất, rồi đưa chai không cho bà cụ: "Hết nước rồi ạ."

Bà cụ chăm chú nhìn cô: "Cô bé, con đang buồn à?"

Giản Ngưng tươi cười nhưng không đáp lại. Bà cụ cũng không uống nước, mà nhìn cô: "Thất tình đúng không?"

Giản Ngưng lắc đầu, vẫn không trả lời.

Bà cụ thấy cô im lặng, bèn lắc đầu: "Con là một cô gái tốt, sau này sẽ nhận được hồi báo. Thời trẻ luôn nhìn nhận những chuyện nhỏ nhặt như trời sặp tới nơi, nhưng tới một tuổi tác nhất định, con sẽ nhận ra những chuyện ấy vốn chẳng có gì ghê gớm."

Giản Ngưng nhìn bà cụ một thoáng rồi vẫy tay chào tạm biệt.

Nếu phải tới một tuổi tác nhất định cô mới có thể côi những thứ này nhẹ như mây khói, vậy cô mong tương lai mau tới, dù ngày xưa đều cô sợ nhất là thời gian trôi  đi quá nhanh.

Thời học đại học, trước khi thi thì luôn hy vọng có thể vượt tới sau kỳ thi, cho đó là chuyện tuyệt vời nhất thế gian. Nhưng thực tế thi xông cô cũng chẳng vui hơn là bao, chỉ nhận ra thi cử cũng không đáng sợ như cô tưởng tượng, còn tương lai, cũng chẳng tốt đẹp như cô thường nghĩ.

"Giản tiểu thư đã đi gặp Tịch tiểu thư." Một người đàn ông cúi đầu, báo cáo với giọng lạnh tanh vô cảm.

Dường như Cố Trường Dạ khá hứng thú: "Sau đó?"

"Giản tiểu thư rời đi ngay"

"Không làm ầm lên à?"

Người đàn ông nọ lắc đầu.

Cố Trường Dạ tựa trên ghế xoay, hai tay liên tục đùa nghịch chiến bút máy nhập khẩu, mắt hơi nheo lại. Anh nhớ ngày xưa cô rất hay cười, lần nào gặp anh cũng nở nụ cười lấy lòng, như đang đợi lời khen ngợi của anh. Cô còn có thể đích thân nấu cơm, nấu một bàn lớn đầy đồ ăn, rồi chờ anh về nhà ăn cơm.

Khi cô cười, mắt cong cong như vầng trăng non. Mỗi lần thấy cô cười, anh luôn nghĩ, sao cô có thể vui vẻ như vậy? Sao cô lại cười hồn nhiên đến thế? Liệu cô có biết khi cô đang vui cười hạnh phúc thì một người con gái khác đã bị chôn sâu trong lòng đất hay không.

Nụ cười của cô ngày càng gai mắt, khiến anh rất muốn biết, nếu không còn nụ cười thì gương mặt này trong sẽ ra sao. Cái tính tiểu thư của cô đúng là ghê gớm, đến đám anh em của anh cũng không dám tới công ty chọc giận anh, cô lại dám tới đây một mình, than thở với anh rằng những người phụ nữ kia khiến cô không vui.

Chắc chắn cô không biết, khi cô đang nói những lời này thì anh âm thầm nghĩ, đó mới là điều anh muốn.

Cô tới tìm anh ngày một nhiều hơn, nhưng không nhận được sự an ủi của anh, mà chỉ nhận được sự bực bội vì mất kiên nhẫn, sau đó anh cố ý nhắc tới Quan Điềm trước mặt cô.

Anh đã thành công, cuối cùng cô cũng không cười với anh nữa.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)