← Ch.05 | Ch.07 → |
Lái xe nhà họ Cố vẫn chờ bên ngoài, Giản Ngưng âm thầm nhìn qua cửa sổ, lần này lái xe lại không mời mà tới, quá nửa là do người đàn ông kia yêu cầu. Cô buông rèm cửa sổ xuống, thầm nghĩ có thể bên anh trai thêm một phút cũng tốt. Hai anh em cùng ngồi trước máy chơi game, vừa tranh cãi vừa chơi game, giống như ngày còn bé không lo không nghĩ. Cô vẫn chơi kém như xưa, thuở nhỏ từng bị Giản Nhất Phàm chê bai kỳ thị, mỗi lần bị anh chê, cô đều tỏ vẻ sắp khóc, Giản Nhất Phàm đành phải chịu thua.
Bọn họ tranh cãi trong phòng rất lâu, thấy thời gian ngày càng trễ, Giản Ngưng mới chuẩn bị trở về. Giản Nhất Phàm không giữ cô lại, chỉ dặn cô nhớ thường xuyên về nhà, cô còn gật đầu. Cô đã không phải cô bé không biết nhìn mặt đoán ý của ngày xưa, cô biết hôm nay khi anh trai về nhà là có chuyện muốn nói với cha, nhưng vì cô ở đây nên anh trai vẫn không có cơ hội thảo luận với cha. Có lẽ là trong công ty thực sự xảy ra vấn đề, anh trai cô mới nóng ruột như vậy.
Trước mặt cô, họ vờ như không có chuyện gì xảy ra, còn cô cũng tỏ vẻ mình vẫn là cô bé vui vẻ vô tư của ngày xưa, cô dùng cách của chúng mình để cha và anh bớt đi ưu phiền.
Cô ngồi vào xe, thầm nghĩ anh trai và cha cô sợ cô lo lắng, thậm chí sợ cô biết được mọi chuyện đều tại cô mà ra, nên mới giấu cô như vậy. Cô ngày càng suy nghĩ nhiều hơn, ngày xưa không cần suy nghĩ là vì luôn có người ở bên bảo vệ yêu thương cô, không cần làm bất cứ việc gì, chỉ cần nói cô thích thứ gì đó là sẽ có người dâng tới trước mặt cô.
Đã từng có quá nhiều tháng ngày hạnh phúc, càng khiến cuộc sống hiện tại thêm phần thảm thương.
Lái xe luôn im lặng, không gian nhỏ bé khiến cô thấy cô đơn, như thể chỉ còn lại mình cô. Nhưng cô không thể sống trong tháp ngà mãi được, họ đều thương cô như thế, cô cũng có thể khiến bản thân trở nên kiên cường để bảo vệ người nhà của mình.
Tới biệt thự, cô chầm chậm xuống xe.
Tâm tình đổi thay, cô bỗng thấy hoảng hốt. Lần đầu tiên nhìn thấy ngôi biệt thự này, trong lòng cô tràn ngập hạnh phúc, đây chính là nhà của cô, nhà, một chữ ấm áp siết bao, đủ để cho cô hạnh phúc và thỏa mãn. Nhưng giờ cô chỉ thấy ngôi biệt thự này u ám lạnh lẽo, cảm giác ngột ngạt ập tới trong chớp mắt.
Cô bước từng bước vào trong, đèn phòng khách sáng trưng, ánh sáng khiến mắt cô đau nhói, dường như cô ngày càng quen với sinh hoạt trong tối tăm tĩnh lặng, lại bài xích ánh sáng theo bản năng. Nếu ánh sáng tượng trưng cho hy vọng, mà cô không bao giờ thấy được hy vọng ấy, vậy cô thà vĩnh viễn không tiếp xúc, thế thì sẽ không thấy tuyệt vọng.
Tiếng bước chân của cô vang lên, đều đặn đan xen, rồi dừng lại giữa phòng khách.
Người đàn ông ngồi trên sofa nheo mắt, nhìn ly rượu vang trong tay. Chất lỏng sóng sánh trong suốt, đẹp quyến rũ, ly rượu ấy và khuôn mặt của anh tựa như một bản quảng cáo rượu vang đầy mê hoặc. Ánh mắt anh chầm chậm chuyển về phía cô, môi hơi nhếch lên, như đang cười, lại như đang khinh bỉ nhìn cô: "Cô vui quá nhỉ!"
Âm cuối hơi lệch đi, nhưng nét mặt vẫn không hề thay đổi, đến giọng điệu cũng không có gì khác biệt. Nhưng cô biết, đây là dấu hiệu cho thấy anh đang tức giận, thái độ hờ hững đầy cố ý ấy như thể muốn kẻ khác phải suy đoán tâm trạng của anh, dằn vặt nội tâm kẻ ấy.
"Tôi không nên vui ư?" Giọng cô cũng rất lạnh nhạt, ánh mắt không giấu được sự đề phòng.
Nụ cười nửa miệng của Cố Trường Dạ cuối cùng cũng sâu hơn, trở thành một nụ cười hoàn hảo: "Cha con tình thâm, anh em thân thiết, gia đình sum họp, chậc chậc." Anh đặt ly rượu vang xuống, lại không kìm lòng được mà vỗ tay.
Cô biết anh không có cha mẹ, khẽ mỉm cười, đương nhiên anh sẽ không hiểu được tình cha và tình thân đẹp đẽ tới mức nào, nhưng cô cũng không muốn làm anh nổi giận, những trận dạy dỗ khủng khiếp luôn nhắc nhở cô, cách người đàn ông này càng xa càng tốt. Cô quay người đi chuẩn bị lên lầu, không muốn thấy nét mặt của anh, dù nó có khinh bỉ hay trào phúng.
"Tôi đã cho cô đi chưa?"
Giọng nói đầy biếng nhác, khiến cô phải dừng bước, quay ra nhìn anh với vẻ đề phòng.
Cố Trường Dạ vẫy tay gọi cô lại gần. Giản Ngưng nuốt nước miếng, nỗi sợ hãi sâu tận đáy lòng cô lại từ từ dâng lên, nhưng cô vẫn bước tới theo lời anh, chỉ mong anh có thể mau chóng hài lòng, đừng giày vò cô nữa.
Khi bước tới cạnh sofa, Cố Trường Dạ uống cạn ly rượu vang trong tay, rồi dùng ánh mắt ra hiệu cho cô rót rượu.
Giản Ngưng không đoán được anh định làm gì, đành làm theo lời anh, không hề phản kháng. Rót rượu vang vào ly, màu đỏ nhàn nhạt trong suốt tựa như màu hoa hồng mà cô thích nhất, quyến rũ vô cùng. Cố Trường Dạ đưa mắt nhìn cô, tay phải cầm lấy ly rượu, lơ đãng đong đưa ly rượu mấy lần, rồi bất ngờ hất ly rượu vang trong tay vào mặt cô.
Cô không tránh kịp, toàn bộ chất lỏng trong ly rượu rớt từ trán cô xuống, khuôn mặt ướt át. Cô chẳng bận tâm gì nữa, lấy tay áo lau mắt, lùi về sau theo bản năng, còn chưa dừng chân thì Cố Trường Dạ đã kéo cô tới trước mặt anh, nhìn xuống cô: "Cô tỏ thái độ gì thế?"
Giản Ngưng trừng mắt nhìn anh, tròng mắt đau đớn, thấp thoáng ánh lệ.
Dáng vẻ thảm hại của cô lại khiến anh thích thú, khuôn mặt anh lộ ra ý cười: "Cô đang vui lắm cơ mà? Hóa ra khi cô vui thì trông sẽ thế này đây."
Giản Ngưng cố gắng vùng vẫy, muốn cắn tay anh. Nhận ra ý định của cô, tay anh túm chặt tóc cô, chân tóc kéo căng da đầu khiến cô đau đớn, nhưng cô vẫn cố chịu đựng không để bản thân bật khóc.
"Gia đình sum họp, cha hiền con hiếu, tôi cũng muốn xem cô có thể vui vẻ mãi được không." Từng câu từng lời của anh vang lên bên tai cô.
"Anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác ấy đâu." Cô nở nụ cười, cười nhạo anh chưa từng có được những điều ấy.
Nét mặt Cố Trường Dạ càng lạnh hơn, anh không có cha mẹ, từ nhỏ đã sống trong một thế giới đầy lừa lọc dối trá, có thể mất mạng bất cứ lúc nào, thế nào là vui vẻ hạnh phúc, anh không hề hay biết, anh chỉ biết làm thế nào để tiếp tục sống sót, làm thế nào để sống được lâu hơn. Quan Điềm là người con gái đầu tiên mà anh yêu, cũng là người anh thề sẽ chăm sóc cả đời, hai người họ sẽ có một gia đình, thậm chí sẽ có con cái, sống một cuộc đời bình yên hạnh phúc như bao đôi vợ chồng trên thế gian này.
Anh vốn có thể có được những thứ ấy, nhưng chính người phụ nữ trước mặt này đã khiến mộng ước duy nhất của anh tan biến. Cô lại dám cười nhạo anh, dám cười nhạo Quan Điềm.
Anh đẩy mạnh cô một cái khiến đầu cô đập vào bàn uống nước, máu lập tức rỉ ra, dù vậy cô chẳng những không đưat tay che vết thương đang đau nhức trên đầu, mà còn giữ nguyên tư thế kỳ dị này, cười với anh: "Nếu anh đã hận tôi đến thế thì anh cứ giết tôi đi, làm như vừa nãy ấy, mạnh tay hơn một chút là được."
"Cô muốn chết, tôi sẽ không để cô được như nguyện." Khuôn mặt u ám của anh phóng to trước mặt cô.
Cô chầm chậm đứng dậy, máu trên đầu từ từ chảy xuống: "Anh không nỡ giết tôi? Anh đã quên tôi chính là người đã hại chết Quan Điềm?"
Qủa nhiên khuôn mặt anh tái đi, cả người căng ra, gân xanh bỗng nổi lên: "Đương nhiên tôi không nỡ giết cô, chết thì lợi cho cô quá." Anh đứng lên, bước tới trước mặt cô: "Tôi muốn giày vò cô từng chút từng chút một, khiến cô sống không bằng chết, đương nhiên, còn để người nhà của cô chôn cùng với cô, chẳng phải cô rất thích 'gia đình sum họp' hay sao, yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ tác thành."
Cha và anh trai là giới hạn cuối cùng của cô, cuối cùng cũng khiến dây thần kinh yếu ớt nhất của cô nát bấy: "Cố Trường Dạ, anh có còn là người nữa không?"
"Cô thích mắng tôi không phải là người lắm cơ mà?" Thấy cô gần như phát điên, anh lại nở nụ cười, dường như rất hài lòng.
"Hai đứa trẻ con chưa đủ để giải mối hận trong lòng anh sao? Chúng cũng là con của anh..."
Anh siết cằm cô: "Cô xứng sinh con của tôi ư?" Tay anh chạm lên khuôn mặt cô, vuốt ve: "Đi băng bó vết thương, nếu cô cứ thế chết đi, tôi không tìm được đồ chơi thú vị, cha và anh trai cô..." Anh cười đầy ẩn ý.
Người cô càng thêm run rẩy.
Ngực cô đau đến ngạt thở, khi ấy cô và anh mới kết hôn không lâu, anh đòi hỏi quá nhiều, bản thân cô cũng thấy không bình thường, nhưng nghe người khác nói rằng đây là một cách thể hiện sự "si mê" của người đàn ông với phụ nữ, cô còn tin là thật, cô vốn rất sợ đau, song vẫn cố gắng chịu đựng.
Hôm ấy cô vốn rất mệt, tuy nhiên trước sự cưỡng ép của anh, cô chỉ giãy dụa được mấy lần là đầu hàng. Có lẽ sự hèn mọn đã ăn sâu vào máu thịt của cô, anh đối xử với cô như vậy, nhưng khi nhìn anh, người đàn ông mà cô ngày đêm mong nhớ, lại sinh ra cảm giác hạnh phúc đáng xấu hổ, còn cố ép bản thân phối hợp với anh.
Cô và anh trò chuyện với nhau không nhiều, cô bèn gắng sức hùa theo anh, thầm nghĩ quan hệ của họ sẽ dần tốt lên.
Khi nằm dưới người anh, cô đã thấy bụng mình đau âm ỉ, cô đẩy anh, nhưng đẩy không ra, sau đó cả người như bị sét đánh trúng, cô đau tới mức nói không nên lời, mồ hôi lạnh chảy ra không ngừng. Cô có thể cảm nhận được một luồng chất lỏng sệt sệt chảy ra từ phía dưới người mình.
Khi Giản Ngưng tỉnh lại, cô đã nằm trong bệnh viện, cô sinh non, sinh hoạt vợ chồng quá mạnh, cơ thể suy nhược... Cô không hề biết mình lại mang thai, càng không ngờ rằng khi bản thân biết tin thì đứa bé đã không còn.
Nước mắt cô không ngừng tuôn rơi, bác sĩ khuyên cô, cô còn trẻ, rồi sẽ lại có con. Cô muốn có người ở bên, ở một mình cô rất buồn khổ, cô sợ hãi nhìn những bức tường màu trắng trong bệnh viện.
Cô gọi điện cho Cố Trường Dạ, anh vốn không thèm nghe máy, dù gọi được cũng là người khác nhận điện, luôn nói anh đang bận.
Cô nằm trên giường, cảm thấy bản thân thật vô dụng, đến con cũng không giữ nổi. Nhất định là anh đang rất giận, cho rằng cô quá yếu đuối, hại chết con của bọn họ. Trong những ngày cô nằm viện, anh chưa từng tới thăm cô. Buổi tối khi nằm mơ, cô mơ thấy anh đang mắng mình rằng, cô có xứng đáng làm một người mẹ không? Đến con mình còn không bảo vệ được, hại chết con mình.
Nửa đêm cô bừng tỉnh, trên mặt toàn là nước mắt. Cô cầm di động, không có lấy một cuộc gọi, không có lấy một tin nhắn.
Cô biết anh nổi giận, biết mình rất vô dụng, đau khổ cầu xin anh tha thứ.
Sau đó thái độ của anh ngày càng tệ hơn, cô vẫn cố nhẫn nhịn, cho rằng tất cả đều là lỗi của mình, cô đã không bảo vệ con của bọn họ thật tốt, bảo vệ giọt máu chung của hai người thật tốt.
Cho tới một ngày anh cười nói với cô rằng, anh vui còn chẳng kịp nữa là, đến thời gian đưa cô tới bệnh viện phá thai cô cũng tiết kiệm giúp anh, đúng là luôn nhọc lòng vì anh.
Đứa con đầu tiên của cô cứ thế bỏ cô mà đi, nhưng cô lại chẳng kịp cảm nhận bất cứ điều gì.
Giản Ngưng ngồi bệt xuống đất, người giúp việc do do dự dự bước tới, cầm hộp thuốc thoa cho cô, vẫn không nói câu gì, nhưng cũng không khỏi thở dài. Cô thầm nghĩ có lẽ mình rất đáng thương, đến người giúp việc cũng phải thở dài, ánh mắt khi nhìn cô chứa đầy sự thương xót.
Cô quên mất đau đớn, nhắm mắt lại, vờ như những chuyện này đều chưa xảy ra, không thể xảy ra, tự làm tự chịu, có lẽ đây mới là kết cục cuối cùng của cô, nhưng tại sao nó lại tới muộn như vậy, mọi nỗi đau cùng ập tới, khiến cô đau tới chết lặng.
Trong bóng tối mịt mờ không thấy tương lai, cô sợ hãi, ở đây vừa đau vừa lạnh, cô sợ lạnh, cũng sợ đau, nhưng lại quá hiểu rằng nước mắt cũng không còn tác dụng.
← Ch. 05 | Ch. 07 → |