← Ch.04 | Ch.06 → |
Giản Ngưng ngồi xe quay về "Cách Nhã", từ khi thành phố được mở rộng quy mô, nơi này vẫn khá an tĩnh và yên bình, dạo trước có một bài báo viết rằng, người sống ở "Cách Nhã" đều là những nhân vật tiếng tăm đời đầu, từ ngữ bình luận rất lạ lùng, miêu tả cư dân nơi đây thành những bậc kỳ cựu trong giới nhà giàu, nhà cửa khu vực này cũng không to lớn tráng lệ, còn kém xa nhiều khu biệt thự đang mở bán ở gần đó, nhưng người thành phố An Xuyên đều hiểu, tốt nhất đừng trêu vào người ở đây, nếu không rất có thể bạn sẽ chết lúc nào không biết. Nhưng hiện giờ, người ở đây ngày càng thần bí, có người từng bại trận chốn thương trường, phá sản sau một đêm, có người càng kinh doanh lại càng phát đạt, cũng có người thì khổ sở kéo hơi tàn.
Giản Ngưng xuống xe từ sớm, đi men theo con đường nhỏ, hai bên đường trồng một ít hoa dại, hoàn toàn không có dấu vết chăm chút của nhân viên, không khí trên đường cũng lộ ra mấy phần tự nhiên.
Thời nhỏ cô và Triển Hằng thường đi trên con đường nhỏ này, người lớn đều không mong bọn họ quá yếu ớt, nên luôn kiên trì để bọn họ đi bộ tới trường, một phần cũng bởi vì trường học khá gần đây. Cô luôn thích kể cho Triển Hằng nghe về phim truyền hình tối qua, còn Triển Hằng thì lấy việc đả kích cô làm niềm vui.
Khi đi qua hồ nước, cô dừng chân. Có hai đứa nhóc đang ngồi bên cây liễu bên hồ, chân nhỏ không ngừng đung đưa, cô bỗng nhoẻn miệng cười.
Cô rất muốn trở về ngày xưa ấy, không buồn không lo, đùa nghịch với Triển Hằng, không phải bận tâm tới bất cứ thứ gì, không cần phải quan tâm tới bất cứ điều gì. Khi đó còn chưa hiểu ái tình, chưa biết sầu bi, nếu có thể sống mãi như vậy thì hạnh phúc biết bao.
Cô chầm chậm đi tới cửa nhà mình, cây hoa quế bên cửa trông vẫn như xưa, từ khi mẹ cô qua đời, không còn ai chăm sóc nó nữa, cành cây mọc tua tủa khắp nơi. Ngày còn nhỏ cô và anh trai thường ngồi dưới gốc cây này, mong một ngày nào đó nó sẽ ra hoa, nhưng nhiều năm như thế, nó vẫn chưa một lần trổ bông.
Cửa vào nhà đã hơi cũ kĩ, phong vị cổ xưa cho người ta cảm giác thân thiết, cô chạm vào cánh cửa, bỗng thấy trong lòng đau nhói. Cô gõ cửa mấy lần, bác giúp việc liền ra mở cửa.
Bác giúp việc nhìn thấy cô thì vô cùng vui vẻ, từ hôm tiểu thư và lão gia khắc khẩu, tiểu thư rất ít khi về nhà, nếu lão gia biết tiểu thư trở về thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ, bác giúp việc mừng rỡ vừa chạy vào vừa hô: Tiểu thư đã về.
Giản Ngưng đi vào trong nhà, vừa bước vào phòng khách đã nghe tiếng bước chân dồn dập. Cô ngẩng đầu thì thấy cha cô gần như chạy từ trên cầu than xuống, vội nhắc ông: "Cha, cha đi từ từ thôi."
Giản Trưng Nhạc vội vã chạy xuống, nhưng khi thấy Giản Ngưng thì lại hơi bối rối.
Giản Ngưng buồn cười nhìn cha mình: "Cha, cha làm gì trên tầng thế, hay là làm chuyện xấu gì sợ bị con phát hiện đúng không?"
Ông không khỏi ngây người vì giọng điệu thoải mái vui vẻ này của cô, từ khi chuyện kia xảy ra, Giản Ngưng chưa từng nói chuyện với ông thế này, cũng không còn thấy cô cười như vậy nữa, "Con bé ngốc này, nói lung tung gì thế."
"Nếu còn mà ngốc thì cũng là tại cha sinh con ra đã bị ngốc rồi." Cô bước tới trước mặt ông, chăm chú nhìn ông cụ đứng trước mặt mình, ông lại già thêm mấy phần so với lần trước cô gặp ông, nếp nhăn trên mặt ngày càng lộ rõ, còn cả mái tóc gần như bạc nửa đầu, khiến nơi nào đó trong lòng cô đau nhức: "Cha, cha lại bận việc vì công ty ạ, không phải công ty đã giao cho anh con rồi, cha chỉ ở nhà hưởng phúc sao?"
Ông nghe cô nói vậy, bỗng nghĩ tới chuyện gì đó nhưng không nói ra: "Anh con đó, làm sao ta yên tâm được?"
"Cha ơi, ngày xưa cha đã từng nói để cho anh ấy tự lực cánh sinh cơ mà?Cha lo nhiều quá rồi."
Ông không khỏi xoa đầu cô: "Cả con và anh con cha đều không thể không bận tâm."
Giản Ngưng hỏi cha về cuộc sống của ông trong khoảng thời gian này, biết buổi chiều anh trai cô mới về, bèn định ở đây chờ anh, ông thấy vậy thì rất vui, nỗi phiền muộn mấy ngày qua cũng bởi thế mà biến mất.
Giản Ngưng vẫn còn nhớ, lần thứ hai cô gặp Cố Trường Dạ, anh mặc một bộ vest màu đen, đeo kính râm rất lớn. Khi ấy cô cùng anh trai tới bệnh viện thăm một vị trưởng bối, cô níu lấy tay anh trai nói: "Em muốn lấy người kia."
Một người chưa bao giờ xúc động quá mức như cô khi nhận ra mình vừa nói gì thì mặt bỗng đỏ lên. Anh trai vẫn cứ nhìn cô, ban đầu chỉ tưởng cô nói đùa, nhưng khi thấy ánh mắt trốn tránh và khuôn mặt đỏ như say của cô thì không khỏi lên tiếng: "Em từng gặp anh ta rồi à?"
Cô cắn môi, vẫn gật đầu. Cô không chỉ từng gặp anh, mà anh còn là người đầu tiên khiến cô rung động, là người đầu tiên trong đời cho cô dũng khí. Đó là duyên phận thuộc về cô, nhưng cô không bao giờ ngờ rằng, đời này còn có cơ hội được gặp anh.
Cô vẽ không giỏi, nhưng vẫn vẽ một bức chân dung của anh, rồi vui vẻ nằm ngủ trên chân dung anh, lại bị Giản Nhất Phàm vào phòng bắt gặp.
Chẳng bao lâu sau, anh trai liền hỏi cô: "Công chúa nhỏ của anh đã muốn lấy chồng chưa?"
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, tựa như giấc mơ bỗng trở thành sự thật, cô gần như không thể phân biệt nổi đâu là thực đâu là mơ. Cho tới khi cha và anh trai đưa cô đi gặp người ấy, cô mới tỉnh táo lại một chút. Là thật, cô thật sự có thể lấy người đàn ông tên là Cố Trường Dạ ấy, còn anh thì không hề phản đối việc kết hôn với cô.
Hạnh phúc tới quá bất ngờ, khi gặp mặt, cô chẳng nghe rõ anh trai và cha đã nói những gì, trong lòng chỉ có một ý nghĩ duy nhất, cô có thể lấy anh, người đàn ông mà cô muốn cưới nhất trần đời. Cô lấy tay phải nhéo vào tay trái của mình, nếu đây chỉ là một cơn mơ, cô mong bản thân đừng tỉnh giấc.
Ngày còn bé có người từng nói với Giản Ngưng, cô thật là may mắn, mọi thứ điều khiến người khác phải hâm mộ. Gia thế tốt, cha mẹ yêu thương nhau, dù mẹ qua đời, cha vẫn rất thương cô và anh trai, cô lại xinh xắn đáng yêu, trước giờ luôn được nam sinh trong lớp công nhận là nữ sinh đẹp nhất, thành tích học tập lại luôn ở top đầu.
Mọi thứ đều tốt như vậy – hoàn toàn có thể đượ cho là ông trời ưu ái.
Khi xưa cô vẫn thấy cuộc đời mình có gì đáng để người ta hâm mộ, cho tới khi cô mặc vào bộ váy cưới trắng như tuyết, lấy người đàn ông mà cô muốn lấy nhất, cô mới thực sự tin rằng, ông trời rất ưu ái cô.
Mọi thứ tựa như một quả cầu pha lê tuyệt đẹp, nhưng khi cô nghe thấy cái tên Quan Điềm thì quả cầu ấy bắt đầu từ từ rạn vỡ.
Hôm ấy Cố Trường Dạ uống say, lần đầu tiên cô nghe thấy hai tiếng "Quan Điềm" từ miệng anh, anh chỉ vào cô mà nói: "Tất cả là tại cô, cô đã hại chết Quan Điềm, chính cô đã hại chết Quan Điềm."
Ai, cô đã hại chết ai.
Điềm Điềm của anh, người con gái mà anh yêu.
Chỉ vì một câu cô muốn lấy anh mà cha và anh trai cô ép buộc anh phải kết hôn với cô, thậm chí còn tới gặp Quan Điềm, buộc Quan Điềm phải rời xa anh, Quan Điềm không muốn rời đi, hai cha con họ bèn lấy chuyện khác ra uy hiếp cô, Quan Điềm đã chết, tự sát, năm ấy cô mới hai mươi hai tuổi, giữa những tháng năm đẹp nhất của cuộc đời.
Giản Ngưng không tin, anh trai và cha cô không bao giờ làm chuyện như vậy, chắc chắn không. Cố Trường Dạ mỉa mai cô thật khéo diễn kịch, nếu cha và anh trai cô không dùng mọi thủ đoạn để ép buộc, sao anh có thể đồng ý kết hôn với cô?
Cô vẫn không chịu tin, cô đi hỏi cha của mình, cha nói đúng là ông có đi gặp Quan Điềm, nhưng cũng không hại cô ấy. Cô vội giải thích với Cố Trường Dạ rằng tất cả chỉ là hiểu nhầm, lại bị Cố Trường Dạ làm nhục.
Cho tới một ngày cô vô tình nghe thấy cha và anh trai cô trò chuyện, hóa ra bọn họ quả thật từng uy hiếp Quan Điềm bằng cách nhắc tới người mẹ đã bỏ đi của cô ấy, buộc Quan Điềm phải đi xa mãi mãi, Quan Điềm không chọn cách đi biệt xứ, mà chọn tự sát.
Khi đó cô hận Quan Điềm vô cùng, nếu không phải vì Quan Điềm, chắc chắn Triển Hằng sẽ không chết. Nhưng khi biết tin cô ấy qua đời, Giản Ngưng mới nhận ra, cô cũng không hận Quan Điềm nhiều như cô vẫn tưởng, thậm chí chỉ cần Quan Điềm sống lại, cô có thể tha thứ cho mọi chuyện cô ấy từng làm.
Quan Điềm là người bạn thân nhất của cô, hai người từng nắm tay nhau trên sân tập, vừa cười vừa ước hẹn với nhau: "Tình bạn của chúng ta! Một trăm năm! Không thay đổi!"
Dù Quan Điềm đã chiếm lấy trái tim của chồng cô, dù Triển Hằng vì Quan Điềm mà chết, cô vẫn không hận nổi Quan Điềm, cô không thể lừa mình dối người, bèn tranh cãi với cha một trận, thậm chí còn nói ra lời tuyệt tình, nói cô không có người cha và người anh trai nào độc ác như vậy.
Bây giờ Giản Ngưng nghĩ lại, so đo ai đúng ai sai đã không còn quan trọng nữa. Quan Điềm vô tội, nhưng vì Quan Điềm mà cô gặp phải những chuyện này, cô có đáng bị vậy hay không?
Sinh mệnh của hai đứa bé vẫn chưa đủ để bỏ qua lỗi lầm kia ư?
Cô không muốn nghĩ nhiều, hiện giờ cô rất tỉnh táo, cô hiểu rằng dù cha và anh trai cô đều đã sai, nhưng họ vẫn mãi là những người yêu thương cô nhất thế gian. Còn người đàn ông mà cô luôn cố gắng bảo vệ kia lại muốn lấy mạng cô, muốn cô chết theo Quan Điềm.
Nếu xét ai đúng ai sai, thì người sai chính là chính là bản thân cô, tại sao lại yêu người đàn ông ấy. Thôi thôi, nếu đã nghĩ thế, vậy những gì mà anh làm với cô coi như cô đang trả nợ đi, nhưng nếu đã bắt cô gánh chịu mọi tổn thương đau khổ, thế thì nên để cha và anh trai cô được sống trong vui vẻ hạnh phúc.
Cô biết, Cố Trường Dạ đã bắt đầu hành động, anh muốn nhà họ Giản phải trả giá, muốn giết họ như giết một con kiến, rồi nhìn họ vùng vẫy trong đau khổ.
Giản Nhất Phàm về nhà rất muộn, vừa vào nhà liền định nói gì đó, nhưng chỉ khi thấy Giản Ngưng thì nét u ám trên khuôn mặt anh mau chóng biến mất, anh bước tới cầm lấy tay Giản Ngưng: "Ngưng Ngưng về nhà từ bao giờ thế?Cũng không gọi điện cho con để con về sớm hơn chút."
Ông cười nhìn con trai, tâm trạng rất vui vẻ: "Ngưng Ngưng không cho gọi, nó nói là không muốn làm phiền con làm việc."
Hôm nay Giản Ngưng còn đích thân xuống bếp, nói muốn an ủi cha và anh trai của mình, nhiều năm như vậy mà cô vẫn chưa làm được gì cho họ. Cha và anh trai cô đều tỏ vẻ khó tin trước biểu hiện của cô, vốn định hỏi hiện giờ cô và Cố Trường Dạ thế nào, nhưng thấy cô vui vẻ như vậy thì hỏi cũng không cần hỏi nữa.
Huống chi bọn họ đều hiểu rất rõ tính tình của Giản Ngưng, nếu gặp phải chuyện gì khiến cô không vui, chắc chắn cô sẽ than thở oán trách. Khi mới kết hôn, cô từng than rằng Cố Trường Dạ thường về nhà rất muộn, cũng không ở bên cô nhiều thế nên ông đã cảnh cáo Cố Trường Dạ, để anh đối xử tốt với con gái của ông hơn.
Ông vẫn thấy khá vui mừng, vì tuy Cố Trường Dạ làm khó nhà họ Giản, nhưng đối xử với Giản Ngưng cũng không tệ, cô không phải chịu uất ức, đây cũng là trạng thái phát triển tốt nhất.
Giản Ngưng hăng hái kể lại bộ phim truyền hình mà cô xem, rất buồn cười, cha cô và anh trai đều cực kỳ phối hợp, cuối cùng người một nhà lại có thể vui vẻ thoái mái như ngày xưa, không ai nhắc tới những chuyện không vui trong quá khứ, dường như Giản Ngưng cũng đã quên đi cái chết của Quan Điềm, chỉ muốn có thời gian hạnh phúc ở bên người thân.
Hai cha con nhà họ Giản đưa mắt nhìn nhau, may mà Giản Ngưng vẫn vui vẻ như xưa, không phải chịu ảnh hưởng của những chuyện khác. Nhưng bọn họ đã quên mất rằng, nào có ai may mắn giữ được sự đơn thuần ngây thơ mãi như vậy. Trước đây cô đã quá may mắn, giớ không còn sót lại chút gì, đành cố giữ lại cái bề ngoài đẹp đẽ ấy, tựa như cô hằng hy vọng.
← Ch. 04 | Ch. 06 → |