Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 19

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 19
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tối hôm ấy Giản Ngưng vẫn phải trông cửa hàng. Lẽ ra người phải trông cửa hàng là Song Mi, nhưng buổi tối Song Mi có việc nên đổi ca với cô, Giản Ngưng cũng không bận gì, thêm vào nếu tối nay cô trông hàng thì mấy hôm liền cô không phải trông hàng nữa, vừa nghĩ vậy, cô liền đồng ý ngay.

Việc kinh doanh buổi tối cũng thường thường, cũng có người ra ra vào vào, có điều người xem thì nhiều mà người mua thì ít. Cô luôn thích đi theo sau các khách hàng nam, những thiếu niên nhỏ tuổi này mua quần áo rất nhanh, thường chỉ mặc lên người, ngắm vài lần liền đồng ý mua luôn, thậm chí có người còn mặc luôn quần áo mới rồi thanh toán tiền ra về. Còn các nữ sinh đi mua quần áo thì thử hết lần này tới lần khác, cuối cùng xác suất mua cũng không cao, thế nên Giản Ngưng thích khách hàng nam hơn hẳn.

Có những khách hàng khi đi vào thấy Tiểu Địch thì không khỏi bắt chuyện với bé, lại vô cùng ngạc nhiên trước việc Giản Ngưng đã có con trai lớn như vậy, còn khen Giản Ngưng trông rất trẻ tuổi. Giản Ngưng cũng không mấy để tâm tới những lời ấy, cô chẳng tin những điều mà các cô cậu học sinh này nói ra, dù trông trẻ tới đâu thì phong thái cũng vẫn khác biệt, giống như báo chí luôn khen một ngôi sao nào đó trông rất trẻ, nhưng thực tế vết chân chim ở khóe mắt lại vô cùng rõ nét, những lời khen ấy chỉ như chuyện cười.

Khi gần tới chín giờ cô bèn lấy cây lau nhà ra chuẩn bị lau sàn, bấy giờ có tiếng bước chân ngày càng vọng hơn, cô ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính, liền thấy Dương Minh Huy đang tươi cười đi vào, còn xách theo thứ gì đó trong tay.

Dương Minh Huy liếc cô một thoáng rồi đặt đồ xuống, thấy Tiểu Địch đang đảo mắt nhìn mình thì không nhịn được cười, bế Tiểu Địch lên, rồi tung tung lên cao: "Mấy bữa nay có ngoan không, có nghe lời mẹ không?"

Tiểu Địch gật đầu thật mạnh: "Cháu rất ngoan, không tin chú hỏi mẹ mà xem." Nói rồi quay sang nhìn mẹ.

Dương Minh Huy cũng quay đầu nhìn về phía Giản Ngưng, Giản Ngưng nhìn hai người họ, nhoẻn miệng cười.

"Thế có nhớ chú không?" Dương Minh Huy kề sát mặt mình vào mặt Tiểu Địch, mặt chạm mặt một lúc.

Tiểu Địch lại gật đầu: "Nhớ lắm ạ, nhưng đợi mãi mà chẳng thấy chú tới chơi với cháu."

Dương Minh Huy cười, lại quay ra nói với Giản Ngưng: "Trường học cử anh và một số giáo viên cùng tới mấy trường trung học trọng điểm trong thành phố nghe giảng, đi liền mấy hôm, nhưng đúng là phương pháp dạy học của những trường trung học đó tiến bộ hơn chúng ta rất nhiều, học sinh cũng nhanh nhẹn hơn."

Giản Ngưng biết anh đang giải thích nguyên do mấy ngày không tới, tối, chỉ cần anh rảnh là sẽ tới cửa hàng, dần dần mọi người đều hiểu được tâm tư của anh.

Dương Minh Huy đặt Tiểu Địch xuống để bé tự chơi một mình, bấy giờ mới tới trước mặt Giản Ngưng, cầm lấy cây lau nhà trong tay cô: "Để anh lau cho, em ra kia nghỉ đi."

Giản Ngưng lắc đầu: "Không cần đâu, việc này cũng chẳng nặng nhọc gì."

Dương Minh Huy cũng rất cố chấp: "Em ra chơi với Tiểu Địch đi, để anh lau cho, chẳng lẽ em nghĩ anh không lau sạch được?" Anh trừng mắt lên, rồi cầm luôn lấy cây lau nhà.

Giản Ngưng thoáng sững sốt, đành cười gượng gạo rồi ra chơi với Tiểu Địch.

Dương Minh Huy lau nhà xong, bèn đi thẳng ra ngoài kéo cửa cuốn ngoài cửa kính xuống. Giản Ngưng vừa nói chuyện với Tiểu Địch vừa nhìn hành động của anh, không thể phủ nhận rằng, có một người đàn ông trong cuộc sống thường ngày thì bản thân có thể yên tâm hơn rất nhiều.

Dương Minh Huy vừa vào trong liền lấy ra một bộ quần áo từ trong túi: "Cho Tiểu Địch mặc thử xem có vừa hay không, anh không có kinh nghiệm mua quần áo cho trẻ con, cũng không biết có đúng kích cỡ không."

Giản Ngưng ngắm nhìn bộ quần áo, đưa tay sờ lên là biết chất lượng của bộ quần áo này thế nào. Quần áo bây giờ càng ngày càng đắt, kiểu quần áo chất đẹp thế này ít nhất cũng phải mấy trăm tệ, cô vội từ chối, người ta tốt quá mình cũng không nhận nổi.

Cô từ chối quá kiến quyết khiến Dương Minh Huy cũng không cười nổi nữa: "Quần áo cũng trót mua rồi, em biết anh không có con nhỏ, em không nhận thì anh cũng đành bỏ vào thùng rác ngoài kia thôi."

Dứt lời anh đi ra ngoài thật, Giản Ngưng đành phải kéo anh ta về: "Em bảo này, sao anh cứ như trẻ con thế."

Dương Minh Huy thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ không như vậy làm sao em chịu nhận quần áo?

Anh không chỉ mua quần áo mà còn mua một ít đồ chơi và đồ ăn mà trẻ con thích, vì hành động vừa nãy của anh nên Giản Ngưng cũng không dám từ chối nữa. Còn Tiểu Địch thì liếc mẹ nhiều lần, thấy mẹ không bảo bé cự tuyệt, bèn vui vẻ nhận lấy.

Trên đường về, Dương Minh Huy vẫn bế Tiểu Địch, nói về những chuyện thú vị bên ngoài, Tiểu Địch rất hứng thú với những chuyện đó, hỏi mãi không thôi, Dương Minh Huy cũng không hề tỏ ra mất kiên nhẫn.

"Thật ra anh không phải đưa em với Tiểu Địch về đâu, cũng không xa lắm mà, em với Tiểu Địch có thể tự về." Giản Ngưng nhắm mắt, cuối cùng vẫn nói ra, giờ muộn thế này, người ta nhìn thấy rồi lại suy diễn lung tung, tới tai cha mẹ anh thì anh cũng lại bị mắng!

"Có gần đến mấy thì cũng không thể để một phụ nữ như em về một mình được, huống chi em còn dẫn theo con nhỏ."

Anh chỉ tùy ý nói như vậy, nhưng trái tim Giản Ngưng nghẽn lại, như thể câu nói này chứa đựng sự ấm áp vô ngần. Cô chăm chú nhìn dáng vẻ anh bế Tiểu Địch, vóc dáng anh không quá cao, cũng không hề đẹp trai, thậm chí thật ra anh cũng không phải người chân chất hiền lành, cũng có đầu óc kinh doanh nhất định, có thể hòa đồng với học sinh, tuy không phải người trung hậu nhưng anh không hề có thói quen xấu nào, tính cách cũng rất hiền hòa, nói chưa từng cân nhắc về kết hôn với anh thì chắc chắn là nói dối.

Nhưng khi nghĩ như vậy, cô cũng cảm thấy mình đã biến thành một người phụ nữ bình thường. Cô từng nghĩ, đời này cô nhất định phải tìm một người đàn ông mà cô yêu tha thiết, người ấy phải đủ đẹp trai, đủ phóng khoáng, đủ gallant, gia thế cũng phải tốt... Nhưng giấc mộng của cô cuối cùng cũng làm khổ cô, cô chưa bao giờ tìm thấy người trong mộng của mình.

Cô từng phân tích khả năng mình và Dương Minh Huy ở bên nhau, anh không cao cũng không đẹp trai, nhưng người ở đây không ai không biết ưu điểm của anh, gia cảnh hiện giờ đủ giàu có, huống chi bản thân anh còn có công việc cực kỳ ổn định, bây giờ tiền lương của giáo viên lại ngày càng cao hơn, lại có nghỉ hè nghỉ đông, sau khi về hưu còn có lương hưu, những phúc lợi khác cũng làm người ta phải hâm mộ.

Thật ra một người đàn ông điển trai giàu có cũng không thể khiến người ta an tâm, nhưng Dương Minh Huy chỉ có vậy, lại đủ để người ta vững lòng. Thế nhưng anh thích điều gì ở cô? Giản Ngưng khẽ cười, không phải cười gượng, cũng không phải cười mỉa, ban đầu cũng có thể vì khuôn mặt này của cô, ai chẳng yêu cái đẹp, cũng không cần bận tâm về việc ấy, hơn nữa với điều kiện của anh, vốn là có thể chọn một cô gái chưa từng kết hôn, xinh đẹp hơn trẻ trung hơn, sao phải mất thời gian với cô làm gì.

Đương nhiên, cô muốn rất nhiều thứ, nhưng nếu chỉ dựa vào bản thân, cô biết mình thực sự không đủ khả năng cho Tiểu Địch một tương lai xán lạn, yêu cầu của cô không cao, chỉ mong Tiểu Địch được ăn những thứ mà bé muốn, mặc quần áo mới mà bé thích, sau này đi học cũng không sợ thiếu tiền đóng học phí...

Sau khi nghĩ thông suốt mọi việc, cô liền bước nhanh hơn, tới bên người Dương Minh Huy. Bấy giờ anh đang dẫn Tiểu Địch cách chơi một món đồ chơi, anh giảng giải vô cùng nghiêm túc, không có vẻ gì là mất kiên nhẫn. Giản Ngưng nhận ra anh cũng rất yêu quý Tiểu Địch, cô không khỏi khẽ nở nụ cười.

Dương Minh Huy cảm nhận được ánh mắt của Giản Ngưng, cũng nhìn cô với ánh mắt dịu dàng như nước.

Khi tới nhà trọ, Dương Minh Huy lại dặn Tiểu Địch phải nghe lời mẹ, Tiểu Địch vẫn gật đầu liên tục.

Nhưng khi Giản Ngưng tưởng anh định ra về thì Dương Minh Huy bỗng gọi cô lại, nét mặt hơi căng thẳng: "Ngày mai cha mẹ anh muốn mời em ăn cơm, em có muốn đi không?" Anh căng thẳng nói ra câu ấy, thấy hình như không ổn lắm, lại vội nói thêm: "Ở ngay quán ăn ngay trên cửa hàng em thôi, em biết mà, không hề xa, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của em đâu."

Ánh mắt Giản Ngưng khi nhìn anh thoáng hiện vẻ do dự, cô chưa quên cha mẹ anh không ưa mình tới mức nào, sau này họ không tìm gặp cô nữa, nhưng dù sao vẫn là không ưa. Để khiến cha mẹ chủ động mời mình ăn cơm, nhất định là anh đã làm rất nhiều việc đúng không.

Vừa nghĩ vậy, chút do dự trong lòng cô cũng biến mất, cô đã hai mươi mấy tuổi, không còn là thiếu nữ từ lâu rồi, cô chẳng chờ mong hoảng tử bạch mã gì nữa, chỉ cần một người đàn ông có thể đối xử tốt với cô, đối xử tốt với con cô, bây giờ có cơ hội tốt thế này, cớ sao lại để vuột mất?

Cô gật gật đầu: "Dạ."

Nhưng Dương Minh Huy vẫn chưa yên tâm hẳn, mà hỏi cô như xác nhận lại: "Em biết chuyện này có ý nghĩa gì không?"

Cô gật đầu nói: "Ừm, em đâu có ngốc như vậy? Muộn rồi, anh cũng về sớm chút để nghỉ ngơi đi."

Bấy giờ Dương Minh Huy mới hoàn toàn nhẹ nhõm, "Em cũng nghỉ sớm đi, cả Tiểu Địch nữa, phải nghe lời mẹ biết không."

Tiểu Địch đứng ở cửa, vẫy vẫy tay với Dương Minh Huy.

Khi bóng dáng của Dương Minh Huy khuất xa, Tiểu Địch mới ngẩng đầu nhìn mẹ: "Có phải chú Dương muốn làm cha của con không ạ?"

Giản Ngưng nhìn con trai hồi lâu, ngồi xổm xuống ôm bé: "Thế Tiểu Địch có thích chú Dương trở thành cha của con không?"

Tiểu Địch không đáp, mà chỉ cúi đầu, không biết đang nghĩ gì. Một lúc sau bé mới ngẩng đầu lên, nhìn Giản Ngưng: "Chỉ cần mẹ thích thì Tiểu Địch cũng thích."

Giản Ngưng ôm Tiểu Địch vào ngực mình, cô biết, đây là điều ấm áp nhất trong cuộc đời cô, điểm này sẽ không bao giờ thay đổi.

Giản Ngưng không đoán sai, đúng là Dương Minh Huy đã làm rất nhiều việc thì ông bà Dương mới miễn cưỡng đồng ý ăn cơm với Giản Ngưng, nguyên nhân quan trọng nhất là do thái độ của Dương Minh Huy quá kiên quyết, hơn ba mươi tuổi rồi mà anh còn chưa kết hôn, có một số họ hàng bè bạn đã có ý kiến về việc này. Mấy năm trước, ông bà Dương còn có thể làm căng với con trai, nhưng giờ tuổi của con trai đã vậy, còn không chịu lấy vợ thì đúng là chẳng ra làm sao, nhất là ở nơi toàn người kết hôn sớm hế này. Ông bà Dương đành phải thỏa hiệp, huống chi Dương Minh Huy còn nói thẳng với họ là nếu không thể cưới Giản Ngưng thì anh ta cũng không cưới ai hết, câu này đúng là đã làm hai cụ phát hoảng.

Giản Ngưng dẫn cả Tiểu Địch tới, Tiểu Địch xinh xắn đáng yêu, dù hai cụ không ưa gì hành vi chưa kết hôn đã có con của Giản Ngưng, nhưng thấy đứa bé này đúng là rất đáng yêu, cũng không nhịn được mà dỗ dành mấy câu.

Chỉ là bọn họ có thể tươi cười với Tiểu Địch, nhưng lại không thể hòa nhã với Giản Ngưng, tuy đã chịu thỏa hiệp nhưng cách nói chuyện lại chứa đầy sự khiêu khích và thăm dò. Ý của họ chính là tài sản của nhà họ Dương, người ngoài đừng mong lấy được nửa phần, tất cả đều chỉ để lại cho con cháu nhà họ Dương. Hơn nữa, đã làm dâu nhà họ Dương thì phải sinh được con trai cho nhà họ Dương.

Trước thái độ khiêu khích của họ, Giản Ngưng cũng không thấy có gì khó chịu, đúng là cô vừa ý tiền của nhà bọn họ, nhưng chỉ cần số tiền ấy thỏa mãn nhu cầu hàng ngày của Tiểu Địch là đủ, cô cũng không cầu mong quá nhiều. Mà ông bà Dương mong con dâu tương lai của mình sinh con sinh cháu cũng là lẽ đương nhiên.

Giản Ngưng vẫn luôn tươi cười với hai cụ, hoàn toàn không có vẻ gì là giận dữ, Dương Minh Huy ngồi cạnh cô càng chỉ chăm chăm bảo vệ cô.

Ông bà Dương nói chuyện như vậy cũng là có tính toán riêng của họ, nếu Giản Ngưng là một kẻ ham tiền, nghe thấy họ nói vậy thì cũng sẽ biết khó mà lui, đương nhiên có thể âm thầm loại bỏ cô, để con trai nhận ra bộ mặt thật của cô, cũng không làm ảnh hưởng đến tình thân giữa con trai và họ. Nhưng thái độ của Giản Ngưng, khiến hai cụ cũng không biết nên làm gì cho phải.

Sau bữa cơm, Dương Minh Huy bế Tiểu Địch, cùng Giản Ngưng về cửa hàng.

"Em đừng để bụng, cha mẹ anh không hiểu con người em nên mới nói như vậy, tới khi bọn họ hiểu em, biết em là một cô gái tốt thì nhất định sẽ yêu quý em."

Giản Ngưng vốn định nói cái nhìn của một người về một người khác thật ra rất khó thay đổi, nhưng thấy vẻ mặt của Dương Minh Huy, cô vẫn gật đầu: "Em không để bụng đâu, hai cụ làm vậy chỉ vì lo cho anh thôi, cha mẹ nào cũng sợ con cái của mình phải chịu khổ mà."

Dương Minh Huy nhìn cô rất lâu, thấy cô thực sự không để bụng, bấy giờ mới thấy yên tâm, sau khi đưa cô về cửa hàng, anh cũng quay lại trường học, chuẩn bị dạy ca chiều.

Giản Ngưng nhìn theo tới khi bóng dáng của Dương Minh Huy khuất hẳn, mới vế Tiểu Địch đi vào cửa hàng.

Crypto.com Exchange

Chương (1-54)