Vay nóng Tima

Truyện:Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực - Chương 11

Yêu Chỉ Là Hữu Danh Vô Thực
Trọn bộ 54 chương
Chương 11
0.00
(0 votes)


Chương (1-54)

Siêu sale Shopee


Ngày trước xem phim truyền hình, luôn thấy có tình tiết oái oăm đến cùng cực, khiến người ta không thể không chê bai, A cứu B, nhưng trời xui đất khiến thế nào B lại cứ tưởng người cứu mình là C, khi ấy chỉ muốn mắng to sao A lại vô dụng như thế, chỉ cần nói rõ mọi chuyện là xong mà.

Mãi về sau, Giản Ngưng mới biết, tình tiết thế này thường được gọi là chuyện về "Nàng tiên cá".

Khi chuyện này xảy ra với cô, cô cố gắng để bản thân không biến thành đứa ngốc mà chính mình từng chê bai. Lúc biết người Cố Trường Dạ yêu là Quan Điềm, cô không thể nào tin nổi, rồi lại nghĩ tới rất nhiều chuyện. Cố Trường Dạ và Quan Điềm, nếu từng gặp nhau, vậy cũng chỉ có thể là lần cô cứu anh, nhờ Quan Điềm đưa anh tới bệnh viện, lẽ nào khi ấy đã xảy ra một số chuyện khiến anh cho rằng người cứu anh là Quan Điềm, cộng thêm Quan Điềm lại luôn chăm sóc anh, nên mới nảy sinh tình cảm?

Cô không thể không nghĩ như vậy, hơn nữa Quan Điềm lại thừa nhận cô ấy thay lòng đổi dạ, nếu người ấy đúng là Cố Trường Dạ... Quan Điềm lại vì Cố Trường Dạ mà chia tay với Triển Hằng, khiến Triển Hằng tự sát.

Sự phẫn nộ tột cùng khiến cô mất hết lý trí.

Cô nói với Cố Trường Dạ, người cứu anh năm xưa chính là cô chứ không phải Quan Điềm, là cô đã cứu anh từ con hẻm đó. Nhưng cô lại không nhận được sự thông cảm của anh, mà chỉ nhận được ánh mắt trào phúng, sau đó anh nắm lấy tóc cô.

Cô luôn tưởng rằng câu chuyện về "Nàng tiên cá" xảy ra chỉ vì nữ chính quá ngốc, nhưng sau này cô mới biết, không phải vậy, hết thảy đều là số mệnh, cô tưởng rằng mình có thể khiến mọi chuyện khác đi, nhưng thật ra chẳng thay đổi được gì.

Cố Trường Dạ thích Quan Điềm, có lẽ ban đầu đúng là vì cho rằng Quan Điềm đã cứu anh, nhưng nguyên nhân quan trọng đó là anh thích tính cách của Quan Điềm, cuối cùng mới yêu cô ấy. Còn chúng ta, lại luôn thích tìm hiểu yếu tố khởi đầu, gặp gỡ là yếu tố có vai trò nhất định, nhưng yếu tố quyết định tình cảm lại không phải nó.

Khi anh nắm tóc cô, nét mặt tối tăm không giấu nổi sự căm ghét, nói với cô: "Cô làm tôi thấy ghê tởm."

Ghê tởm, anh nói cô làm anh thấy ghê tởm.

Cô không cam lòng, tủi thân, đau khổ, chọc giận anh, nguyền rủa Quan Điềm. Anh nói cô không xứng nhắc đến tên Quan Điềm, cô nhắc một lần, anh tát cô một lần, mười cái tát cuối cùng cũng khiến cô từ từ tỉnh táo lại, tội gì phải chống đối đây, cứ coi như mọi chuyện đều là sự sắp đặt của số phận đi, cô không thể thay đổi vận mệnh của mình, chỉ có thể thay đổi tâm thế của mình.

Khi Giản Ngưng quay về biệt thự, phát hiện Cố Trường Dạ đã về. Khi Giản Ngưng thấy anh, thầm nghĩ lúc ấy sao cô phải cứu anh chứ? Cô nhát gan như vậy, lại chọn chạy về để xem anh, nếu cô để mặc anh ở đó, những kẻ kia sẽ tìm thấy anh, anh cứ thế chết đi, như vậy hết thảy đều sẽ không xảy ra.

Quan Điềm sẽ không ở bên anh, sẽ không phản bội tình cảm của Triển Hằng, Triển Hằng sẽ không tự sát, sau này Quan Điềm cũng sẽ không chết, người thân của cô cũng sẽ không bị liên lụy. Sống trên đời quả nhiên không thể làm việc tốt, cái giá phải trả lớn tới mức làm người ta sợ hãi, ít nhất thì cô cũng thấy bản thân không thể gánh nổi.

Nếu cô không gặp anh, cùng lắm thì mất đi đối tượng ái mộ thời thiếu nữ mà thôi, trong mắt người khác tuổi thanh xuân của cô sẽ trắng như giấy, nhưng cũng không bao giờ bất lực như hiện tại.

Tại sao cô lại nổi hứng mà làm vậy, còn tưởng rằng ông trời cho cô cơ hội để hai người được ở bên nhau, trẻ tuổi quả nhiên ngốc nghếch, mà cô không muốn tha thứ cho hậu quả từ sự ngốc nghếch này của chính mình.

Dù cuộc hôn nhân lạnh giá tới tận xương tủy này- là tại cô mà ra.

"Vừa đi đâu?" Cuối cùng anh cũng kiêu ngạo lên tiếng.

Chất liệu làm quần áo của anh luôn là hạng ưu, mỗi bộ quần áo đều như được đặc chế cho anh, kết hợp với khí chất lạnh lùng trầm tĩnh trên người anh, toát lên sự hờ hững xa cách.

Cô đã sai rồi, ngày xưa đúng là cô từng gặp được người thiếu niên ấy, nhưng cũng không phải con người này, bọn họ là hai người hoàn toàn khác nhau, người trong quá khứ cho cô cảm giác ấm áp, khiến cô vui vẻ, nhưng con người hiện tại... chỉ làm cô thấy tuyệt vọng.

Mỗi lần thấy anh, cô luôn nảy sinh một loại ảo giác, cô chính là một tù nhân, đang đợi phán quyết của anh, anh có quyền sinh quyền sát với cô.

"Anh không biết à?" Cô không tin là anh không biết cô đã đi đâu, nếu lái xe không báo cáo hành tung của cô cho anh, giải như cô thực sự bỏ trốn, anh biết tìm đâu ra một món đồ chơi sợ chết sợ khổ sợ mệt sợ đau như cô để chơi đùa?

Cố Trường Dạ đứng lên từ sofa, bước từng bước về phía cô.

Dường như cô đã nhớ ra, anh rất thích làm như vậy. Tiếng va chạm giữa giày da và sàn nhà, từng tiếng từng tiếng động ấy như tuyên cáo anh đang tới gần, lần nào cũng khiến cô hoảng hốt, mà anh thì rất thích nhìn ánh mắt hoảng hốt của cô, như thể điều đó có thể chứng minh cho sự cao quý kiêu ngạo của anh.

Cố Trường Dạ dừng lại trước mặt cô chừng năm mươi centimet, mắt vô cảm nhìn trên người cô: "Cô đi để làm ai ghê tởm thế?"

"Đương nhiên là Quan Điềm rồi." Anh đã nghĩ vậy thì cô liền để anh được như ý.

Cố Trường Dạ đưa tay ra, cô nhắm mắt lại, anh đã nói, cô không xứng nhắc tên Quan Điềm, nhắc một lần tát một lần, cô còn nhớ rất rõ. Thế nhưng trên mặt không có bất kỳ cảm giác gì, khi cô mở mắt ra thì thấy bàn tay anh đang đưa lên không, tâm tình trong mắt rất phức tạp hỗn độn.

Cô khẽ mỉm cười, anh mà cũng có lương tâm ư?

Không có, ít nhất là với cô, anh sẽ có không có chút lương tâm nào. Quả nhiên, tay anh siết chặt cổ cô, cô cũng quên vùng vẫy, chết đi, chết đi, chết đi, chết rồi thì tốt, dù sao cô chưa bao giờ ôm hy vọng với cuộc sống.

Thân thể chợt bị ai đó đẩy một cái, cô loạng choạng lùi về sau vài bước, mới đứng vững được.

"Đúng là ngày càng ngu ngốc." Cố Trường Dạ nheo mắt nhìn cô: "Chọc giận tôi sẽ chẳng có kết cục tốt đẹp đâu."

"Còn có kết cục nào tồi tệ hơn ư?" Cô lại nhoẻn cười: "

Còn có thể tồi tệ hơn nữa ư?" Giọng cô cũng ngày một lớn hơn.

Thấy cuối cùng cô cũng bộc lộ cảm xúc, dường như anh  cũng thấy thú vị: "Cô thử xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa xem?"

"Anh biết mà, tôi chỉ muốn làm anh khó chịu thôi." Cô nở nụ cười, quả nhiên nhìn người khác nổi giận thì sẽ mình sẽ thấy vui vẻ.

Anh siết lấy tóc cô, sợi tóc kéo da đầu, sự đau đớn khiến nụ cười của cô dần biến dạng. Anh muốn trơ mắt nhìn nụ cười khó ưa ấy của cô nhạt dần, thấy ánh mắt trào phúng ấy lặng đi, cô có tư cách trào phúng ư, người phụ nữ đã hủy diệt toàn bộ ảo tưởng của anh về tương lai, món nợ này cô vĩnh viễn không thể trả hết.

Anh kéo cô tới bên tường, cô nhắm mắt lại, biết cái kết của mình, sẽ bị đập vào tường nhiều lần ư? Vậy hy vọng anh mạnh tay một chút, để cô chết luôn cho rồi.

Nhưng không phải vậy, anh chỉ ép cô vào tường mà thôi."Hóa ra cũng có lúc cô sợ hãi."

Giết chết một người hiển nhiên không phải sở thích của anh, xem một kẻ sợ chết thấy bản thân sắp chết mới là thú vị, đúng không?

Rốt cuộc cô cũng không thể kiềm chế mà bắt đầu run rẩy, ánh mắt lộ ra mấy phần khiếp nhược.

"Cố Trường Dạ, anh có trái tim không?" Giọng cô yếu ớt như vậy, nhưng vẫn đánh thẳng vào lòng anh. Còn bản thân cô đã tự cho mình đáp án của cô hỏi này, anh có trái tim, nhưng toàn bộ đều dành cho một người phụ nữ khác, thế nên với cô thì không còn dư lại chút nào.

Anh chỉ nhìn cô, dáng vẻ yếu đuối ấy khiến anh hơi hoảng hốt.

"Hai đứa bé, đó là con của anh, anh không thấy đau lòng ư? Chúng sẽ lớn lên, sẽ biết nói, sẽ gọi anh là cha, sẽ..."

"Câm miệng, cô xứng sinh con cho tôi sao, cô xứng sao?" Nét mặt anh bỗng trở nên hung ác: "Cô thấy tủi thân, thấy đau khổ, nhưng cô vẫn sống, còn cô ấy nằm dưới nền đất lạnh lẽo... Nếu cô đã sống thì phải sống thê thảm hơn cô ấy, tôi muốn cô sống không bằng chết."

Cô tựa trên tường, cười yếu ớt, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời của anh: "Đứa bé đầu tiên là con trai, hẳn là rất ngoan ngoãn, lúc đến cũng không chào tôi một tiếng, lúc đi cũng không khóc náo, cứ thế biến thành một vũng máu, đến dấu vết tồn tại cũng ít ỏi như vậy..."

"Câm miệng, tôi bảo cô câm miệng." Anh kéo áo cô lên, không cho cô nói nữa.

Từng giọt từng giọt nước mắt tuôn rơi: "Đứa bé thứ hai hẳn là con gái, rất yếu ớt, báo cho tôi biết sự tồn tại của nó từ rất sớm, để tôi chăm sóc nó cho tốt... Lúc đi, cũng nhắc tôi nó không muốn rời đi chút nào, nhất định là nó đã khóc, nhất định rất sợ đau..."

Anh gần như nhấc bổng cô lên: "Cô câm miệng cho tôi."

Cô cười mệt mỏi: "Phải làm sao thì anh mới chịu dừng tay! Đến con của mình mà anh còn không buông tha, tôi không mong anh có thể buông tha tôi, nhưng xin anh hãy buông tha cha và anh trai tôi, bọn họ không liên quan gì tới chuyện này. Tất cả đều là lỗi của tôi, tại tôi muốn lấy anh, chính tôi bảo họ đi tìm Quan Điềm, tôi đã hại chết cô ấy, phải làm sao thì anh mới hả giận, anh hãy trút lên người tôi đây này, có gì thì anh cứ trút hết lên người tôi..."

"Cha tôi đã nhiều tuổi rồi, không chịu nổi đả kích nữa, anh trai tôi hữu dũng vô mưu, cũng chẳng làm gì nên chuyện. Tôi xin anh, xin anh buông tha họ, công ty ấy là kỷ niệm duy nhất mà mẹ tôi để lại cho họ, tôi xin anh, xin anh buông tha họ."

Anh kề sát vào má cô: "Buông tha họ... Vậy tại sao ngày ấy họ không chịu buông tha Quan Điềm?"

Anh tàn nhẫn ư?

Cô gái mà anh một lòng muốn cưới lại phải tự sát, còn anh thì nhất định phải kết hôn với hung thủ hại chết vợ mình. Muốn anh buông tha, nhưng tại sao bọn họ không buông tha Quan Điềm?

Cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ, cũng không kiên cường.

Giản Ngưng thấy đau đớn thì có thể khóc, thấy tủi thân thì có thể khóc, nhưng Điềm Điềm của anh đau đớn chỉ biết cắn răng chịu đựng, tủi thân cũng đành giấu vào trong lòng.

Hiện giờ cô tiểu thư chẳng thiếu thứ gì này lại than thở kể kể nỗi oan ức của cô ta, trách móc anh nhẫn tâm, đúng là một trò cười.

"Cô có tư cách cầu xin tôi sao?"

Hơi thở ấm áp vấn vít trên gương mặt cô, nhưng cô không cảm nhận được hơi ấm, mà chỉ thấy nó tựa như một thứ ma túy chầm chậm ăn mòn: "Phải làm sao thì anh mới hả giận?"

Anh nói ra từng chữ từng chữ: "Tôi muốn nhà họ Giản của cô sụp đổ."

Giản Ngưng hoàn toàn suy sụp, cũng không còn bất cứ hy vọng gì, cô giữ chặt tay anh, không để anh rời đi: "Tôi lấy mạng mình để đổi mạng của cô ấy, được không?"

Sắc mặt cô tái nhợt, dùng giọng cầu xin để thương lượng với anh.

Cố Trường Dạ nhìn cô, bỗng dưng nhớ lại ngày kết hôn của hai người, cô mặc một bộ váy cưới trắng tinh, hồn nhiên ngây thơ như một tinh linh, quên mất tuổi tác của chính mình, còn coi bản thân là một thiếu nữ, gương mặt cô luôn vui cười, tựa như ánh nắng đầu tiên của buổi sớm mai, khiến anh tự nhiên thấy không thoải mái.

Có người bước tới trước mặt anh, cười vỗ vai anh, chúc mừng anh cưới được một người vợ xinh đẹp là vậy.

Anh lập tức mất bình tĩnh, cầm ly rượu vang trong tay hất vào mặt người kia, rõ ràng là có ý cảnh cáo.

Nụ cười của cô quá rực rỡ, khiến anh chỉ có một suy nghĩ duy nhất đó là hủy diệt nụ cười ấy, để cô mãi mãi không thể cười như thế nữa.

Anh hất tay Giản Ngưng ra, lùi về sau một bước như ghét bỏ rồi nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch đến khác thường của cô: "Cô xứng để đem ra so sánh với cô ấy ư?"

Mạng của cô không sánh được với mạng của Quan Điềm, đến một mạng đổi một mạng cũng không được.


Stickman AFK: Liên Minh Bóng Đêm

Chương (1-54)