Truyện:Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người - Chương 12

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người
Trọn bộ 20 chương
Chương 12
Thiên ý trêu ngươi
0.00
(0 votes)


Chương (1-20)
Hot!!! Pi Network đã chính thức lên mainnet! Đừng bỏ lỡ cơ hội như bitcoin!


Tối hôm đó đánh phụ bản xong, hai người lần lượt tắm rửa rồi Diêu Viễn vào phòng bố mẹ ngủ. Phòng này cô vẫn dọn dẹp thường xuyên, giữ nguyên trạng thái sạch sẽ, ngăn nắp nên chỉ cần trải đệm lên là ngủ được ngay.

Giang An Lan thì vào phòng của Diêu Viễn nghỉ ngơi. Phòng không rộng, có giường và bàn sách, chỗ gần cửa sổ đặt một chiếc xô pha nhỏ màu vàng nhạt, bên cạnh là giá sách. Giang An Lan đi qua đó, lướt qua những quyển sách cô từng đọc, Thế thuyết tân ngữ[1], Cỏ dại[2], Tôn sinh bát tiên[3], Trăm năm cô đơn[4], Tình yêu đầu hạ mua sen nở[5]... Giang An Lan cầm lấy khung ảnh đặt ở ngăn trên cùng của giá sách, bên trong là một bức ảnh đã cũ, một nhà ba người, người cha bế đứa con gái tầm bảy, tám tuổi, người mẹ đứng bên cạnh hôn má con, trông rất hạnh phúc và yên bình.

[1] "Thế thuyết tân ngữ" có nội dung chủ yếu là ghi chép lại những chuyện hiếm người biết đến và những truyền thuyết nổi tiếng về các danh sĩ thời Ngụy – Tấn, cũng có thể nói là một bộ truyện về cuộc sống thời Ngụy – Tấn, là tác phẩm tiêu biểu của Trung Quốc thời kì Ngụy – Tấn – Nam – Bắc triều, đồng thời cũng là bộ "chí nhân tiểu thuyết" sớm nhất của Trung Quốc.

[2] "Cỏ dại"là tên tuyển tập thơ văn xuôi duy nhất của Lỗ Tấn.

[3] "Tôn sinh bát tiên" là một tác phẩm chuyên ngành về dưỡng sinh có nội dung bao quát và thiết thực, cũng là văn kiện có cống hiến lớn nhất trong nền dưỡng sinh thuật thời cổ của Trung Quốc, rất có giá trị tham khảo.

[4] "Trăm năm cô đơn" là tác phẩm của nhà văn Colombia, Gabriel Garcia Marquez.

[5] "Tình yêu đầu hạ mùa sen nở" là tác phẩm viết hết mọi cái kết cho tình yêu của tất cả các đôi nam nữ trên đời. Nó muốn nói, tất cả tình yêu đến cuối cùng đều chỉ là thế, thấy được sự lạnh lùng, tàn nhẫn của nó rồi mới hiểu phải làm sao để nắm chặt tay nhau. Vốn chỉ là tác phẩm nhỏ viết trong lúc tác giả đầu tư cho một tác phẩm đồ sộ khác, nhưng lại nhờ chủ đề "sự tan biến của tình yêu" mà làm dấy lên một làn sóng lớn, tạo được ảnh hưởng mạnh mẽ trong lòng độc giả.

Anh vốn nghĩ lần đầu tiên gặp cô là vào năm thứ tư đại học, khi anh ngã gục bên chiếc xe, hóa ra lại không phải.

Buổi tối trước khi cô rời Bắc Kinh về Giang Ninh, Giang An Trình gọi điện thoại cho anh: "Anh gửi mấy thứ vào hòm thư của chú rồi đấy. Ông bảo anh tìm hiểu, nhưng anh thấy chuyện này nên cho chú xem trước."

Ông nội điều tra đối tượng của các con cháu trong nhà, anh hoàn toàn không ngạc nhiên, điều khiến anh ngạc nhiên lại là nội dung bức thư được Giang An Trình gửi đến.

Nội dung đoạn đầu viết về một cặp vợ chồng đã qua đời trong một vụ tai nạn xe cách đây mười bảy năm. Người chồng tên Diêu Quốc Hoa, vợ là Thái Phân. Anh không quen ai là Diêu Quốc Hoa, cũng chẳng biết ai là Thái Phân, nhưng khi đọc đến tên người gây ra vụ tai nạn chết người đó là chú út Giang Văn Hàn của anh, rồi lại nhìn thấy ảnh bức ảnh cùng tư liệu về con gái của Diêu Quốc Hoa, thì tay anh không khỏi ướt đẫm mồ hôi,

Năm đó anh mười một tuổi, ở Giang Ninh chữa bệnh. Phần lớn thời gian ông bà nội đều ở thành phố Giang Ninh chăm sóc anh, những trưởng bối khác thỉnh thoảng ghé qua thăm nom. Mà chú út năm đó cũng đang công tác tại Giang Ninh, lại còn mới nhậm chức. Nhà anh ở Giang Ninh cũng xem như có quan hệ rộng rãi, bởi thế nếu con cháu trong nhà cần ra ngoài rèn luyện thì phần lớn đều đưa đến thành phố này. Kết quả, chú út mới nhậm chức chưa được bao lâu thì đã gây ra chuyện, mà ông nội anh trước nay luôn cố chấp, trọng sĩ diện, chết đói là chuyện nhỏ, mất mặt mới là chuyện lớn.

Sau đó chú út ngồi tù, khi ra tù thì lập tức ra nước ngoài.

Giang An Lan không thể tin vào mắt mình, lại lần nữa xem lại toàn bộ nội dung tư liệu.

Nhưng trên đời quả đúng là có chuyện trùng hợp như thế, khiến bạn không thể không thốt lên rằng thiên ý trêu ngươi, thế sự khó lường.

Anh còn mơ hồ nhớ được ngày xảy ra tai nạn, bố anh cũng đến Giang Ninh. Ban đầu anh không biết chú út đâm vào người ta, mà đôi vợ chồng bị đâm cũng được đưa tới bệnh viện anh đang điều trị để cấp cứu. Mãi lúc sau, anh vô tình nghe được mấy y tá nói chuyện với nhau mới biết. Vì tò mò, anh cũng lén chạy ra ngoài xem thế nào thì nhìn thấy bác cả và bố anh đều có mặt ngoài phòng bệnh đó, rất nhiều người đang khóc, trong đó có một cô bé đang bị người khác giữ lại, không cho chạy đến gần thi thể. Anh chỉ kịp liếc qua một cái đã bị mấy y tá phía sau kéo đi mất. Trước đó vẫn kịp nghe có người nói ngoài hành lang: "Thật đáng thương, chết cả rồi."

Giang An Trình ở đầu máy bên kia lại lên tiếng: "Sắp sang năm mới rồi, chắc mấy ngày nữa chú út cũng về nước."

"Em biết rồi." Giang An Lan dập máy, anh nghĩ, tình huống này thật éo le.

Trời cao thật thích trêu ngươi, chú ut anh hại chết cha mẹ cô, anh lại được cô cứu. Anh yêu cô, đến bây giờ cũng dần tiến được vào trái tim cô rồi thì đúng thời điểm mấu chốt này lại xảy ra chuyện.

Ngay lúc này, Giang An Lan nhìn bức ảnh trên tay, thở dài một tiếng."Nếu em biết được chuyện này thì sẽ đối xử với anh thế nào?"

Sáng sớm hôm sau, Diêu Viễn vừa tỉnh dậy đã nghe thấy chuông cửa kêu. Cô không khỏi ngạc nhiên, ai mà mới sáng ra đã đến thăm nhà cô vậy?

Diêu Viễn choàng áo khoác ra mở cửa, khi nhìn thấy người đứng bên ngoài cô lại càng kinh ngạc."Trần Đông Dương?"

Trần Đông Dương cười."Tớ có việc ở gần đây, nhớ ra nhà cậu hình như ở trong khu này nên hỏi người ta rồi tìm tới."

"Ồ, thế à?" Câu này của Diêu Viễn chỉ là thuận miệng đáp lời, kết quả đối phương cũng thản nhiên ho khan một tiếng: "Không mời tớ vào ngồi một lát sao?"

Thật ra Diêu Viễn luôn cảm thấy mình với Trần Đông Dương cũng chỉ là quen biết xã giao mà thôi, nhưng cứ để cậu ta đứng ở cửa thế này cũng không được."Mời vào, khụ khụ!" Cô ho thật đấy.

"Cậu bị cảm à?"

Diêu Viễn "ừ" một tiếng.

Trần Đông Dương theo cô vào phòng, nhìn quanh một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Diêu Viễn, thấy cô định vào phòng bếp rót nước thì vội ngăn lại: "Không cần lấy nước đâu. Diêu Viễn, tớ chỉ đến thăm cậu chút thôi."

Lời này rất thẳng thắn, ít nhất thì cũng thẳng thắn hơn mấy câu mở đầu ở lần gặp mặt trước rất nhiều, nhưng đương nhiên, vẫn không thể so được với câu: "Nếu cậu vẫn chưa có bạn trai... cậu thấy tớ thế nào?" Về phương diện tình cảm, Diêu Viễn khá là bị động, trời sinh đã thế nên chẳng có mấy người thật sự thân thiết. Lúc này, thái độ của cô với Trần Đông Dương cũng chỉ thường thường, không thất lễ nhưng cũng tuyệt đối không khiến đối phương nghĩ sai. Diêu Viễn không khỏi nhớ đến Giang An Lan, đối tượng duy nhất được cô đối xử đặc biệt, nhưng đó cũng là bởi ai kia cũng quá "chủ động" đi. Gặp cô rất hoành tráng, kết hôn trong trò chơi, gặp mặt, yêu đương... trong lúc cô còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì trái tim đã rung động mất rồi.

Sao cứ phải là anh ấy chứ? Về vấn đề này, Diêu Viễn nghĩ rất lâu mà vẫn chưa nghĩ được nguyên nhân nào, chỉ cảm thấy từ khi tiếp xúc với Giang An Lan đến giờ, cô luôn rất vui vẻ.

Còn về Trần Đông Dương, thật ra cô cũng cảm thấy khó hiểu. Lúc học đại học, hai người chẳng mấy khi nói chuyện, hai năm sau gặp lại, sao đột nhiên lại có hứng thú với cô nhỉ? Cô còn chưa kịp nói gì thì Trần Đông Dương đã lên tiếng: "Diêu Viễn, lần trước cậu bảo tớ là cậu kết hôn rồi, nhưng bạn đại học của cậu là Lý Tiểu Nguyệt lại bảo chưa nghe được tin cậu cưới bao giờ. Có phải vì lần đó tớ nhắc đến chuyện thử qua lại với tớ, cậu thấy quá đột ngột nên mới mượn cớ..."

Lúc này, cửa phòng Diêu Viễn bật mở, một người đàn ông vừa đi ra vừa ngáp dài, ra vẻ rất mất hứng."Tiểu Viễn, ai mà sáng sớm đã đến phá hoại mộng đẹp của người khác thế?"

Diêu Viễn: "..."

Bia đỡ đạn họ Trần: "..."

Cuối cùng Trần Đông Dương cũng lúng túng, mặt xám ngoét ra về.

Nhìn người đàn ông chỉ mặc mỗi quần dài, thân trên để trần, đầu tóc bù xù nhưng ánh mắt lại vô cùng tỉnh táo, Diêu Viễn hỏi: "Anh không lạnh à?"

Anh chàng đẹp trai, chân dài Giang An Lan bĩu môi, quay người đi vào phòng.

Sau khi đóng cửa, Giang An Lan dựa người vào cửa thở ra một hơi, sau đó lại chửi thề một câu: "Khốn kiếp, thật đúng là trong đã loạn mà ngoài còn chẳng yên."

Tối qua Giang An Lan gần như suy nghĩ cả đêm không ngủ, anh muốn cưới cô, cưới trong hiện thực hẳn hoi, vậy thì chuyện trước đây nhất định phải thành thật kể cho cô nghe, vì chẳng thể giấu giếm cả đời được. Nhưng trước mắt, anh thật sự không có tự tin để nói ra chuyện đó, thậm chí anh còn cực kì sợ hãi, sợ rằng một khi nói ra rồi thì đến khả năng hai người ở bên nhau cũng chẳng còn. Bởi thế, cuối cùng anh quyết định tính kế dài lâu, về Bắc Kinh trước, suy nghĩ cho kĩ xem phải làm thế nào mới có thể đảm bảo mình không bị bỏ rơi.

Nhưng Giang An Lan không thể ngờ được rằng sự tình lại bại lộ sớm đến như thế.

Đúng lúc anh đang ở trong phòng vừa tính toán cẩn thận, suy nghĩ cặn kẽ vừa mặc quần áo thì Diêu Viễn ở bên ngoài nhận được điện thoại của chị họ. Giọng Diêu Hân Nhiên có vẻ nghiêm trọng và hơi do dự: "Em gái, có phải Giang An Lan đang ở chỗ em không?"

"Vâng."

Diêu Hân Nhiên trù trừ hồi lâu mới lại nói: "Tối qua, lúc em với anh ta thoát khỏi trò chơi rồi, Ngạo Thị Thương Khung, tức là Lý Cao ấy, vô tình nhắc đến gia đình anh ta, nói ông nội anh ta là Giang Nguyên thuộc hàng nhân vật có máu mặt ở Bắc Kinh. Giang Nguyên thì chắc em không còn nhớ nữa, nhưng Giang Văn Hàn thì hẳn chưa quên chứ? Cha hắn ta cũng tên là Giang Nguyên, cũng làm quan chức ở Bắc Kinh. Ban đầu chị còn nghi ngờ vì thấy khó tin quá, nghĩ chắc là trùng tên thôi nên mới nhờ người bạn bên sở cảnh sát điều tra giúp, vừa rồi mới nhận được tin nhắn của cậu ta... Tiểu Viễn, ông nội của Giang An Lan cũng chính là cha của Giang Văn Hàn. Giang Văn Hàn chắc là chú của Giang An Lan. Tiểu Viễn, em còn đó không?"

Giang Văn Hàn, Giang Văn Hàn... người đã đâm chết cha mẹ cô.

Cái tên này luôn bị chôn giấu ở nơi có những ký ức đen tối nhất trong lòng cô, chỉ vừa chạm đến là lại như thác lũ tràn về, kèm theo đó là sự đau đớn và tuyệt vọng đến vô tận.

"Người nhà của Diêu Quốc Hoa và Thái Phân, thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức rồi."

"Con trai, con dâu tội nghiệp của tôi, sao ông trời lại không đưa bà già sắp xuống lỗ như tôi đi cơ chứ? Cháu tôi mới có tám tuổi thôi..."

Trong đầu Diêu Viễn vang lên những tiếng ù ù, những lời sau đó cô không nghe thấy được nữa. Giang Ninh, Giang Văn Hàn, Giang An Lan...

Cửa phòng cô đột nhiên bị mở ra, người đó đi lại, thấy cô ngẩn người thì hỏi: "Sao thế?"

Anh nhìn cô thật lâu, bàn tay cô vì siết điện thoại quá chặt mà hơi đau."Đàn anh, anh có quen Giang Văn Hàn không?"

Mặt Giang An Lan nhất thời biến sắc. Anh định lại gần cô thì người kia lại lùi một bước khiến anh không dám bước tới nữa. Anh nhắm mắt, nói: "Anh đi nấu cháo, khi nào em ăn xong bữa sáng chúng ta sẽ nói chuyện, được không?"

Diêu Viễn không thể hiện bất cứ biểu cảm gì, chỉ lắc đầu, nói: "Anh đi đi."

Giang An Lan nhíu mày nhìn cô."Tiểu Viễn..."

Diêu Viễn mệt mỏi ngắt lời anh, nhưng cô thật sự không nói được những lời quá tuyệt tình: "Đàn anh, về mối quan hệ của chúng ta, chúng ta nên suy nghĩ kĩ, còn bây giờ, anh đi đi."

Cuối cùng Giang An Lan gật đầu."Được." Nhưng sau đó anh lại bình thản nói thêm một câu: "Anh đợi em."

Câu "anh đợi em" của anh thể hiện tình cảm vương vấn, nhất quyết không chịu kết thúc mọi chuyện tại đây.

Giang An Lan đi rồi.

Diêu Viễn vào nhà vệ sinh rửa mặt, nhìn thấy mình trong gương, mắt đỏ hoe.

Ngày cha mẹ qua đời là ngày đau khổ nhất cuộc đời cô. Lúc đó cô đã mơ hồ biết cha mẹ mình chẳng thể cứu được nữa rồi. Cô bám dính lấy cửa kính bên ngoài phòng cấp cứu, không rời nửa bước, cầu nguyện Thần Chết đừng đưa cha mẹ cô đi. Nhưng cuối cùng, mẹ cũng đi, chưa đến một tiếng sau, cha cũng mất.

Giang Văn Hàn hại chết cha mẹ cô.

Giang An Lan biết chuyện này từ lúc nào? Tại sao anh lại giấu giếm cô?

Anh tiếp cận cô là có mục đích gì? Lẽ nào anh biết cô trở thành mô côi vì người nhà anh nên thấy thương xót?

Nhưng người như anh, nếu quả thật chỉ là thương xót cô thì sẽ không tốn công tốn sức như thế.

Nhưng bất kể anh có mục đích gì, bây giờ tất cả đều chẳng còn quan trọng nữa. Cô không thể gào lên chất vấn anh, bài bác anh, nhưng cũng chẳng thể bình yên mà ở bên anh nữa.

Nhưng tại sao trong lòng cô lại đau đớn thế này?

Nghĩ đến một giờ trước còn đang cười, bây giờ lại chỉ muốn khóc, cuộc đời đúng thật nực cười!

Lúc Diêu Hân Nhiên đến, Diêu Viễn đang chuẩn bị đun nước nhưng lại cầm ấm đứng bất động trước vòi nước.

Diêu Hân Nhiên đi đến cầm lấy ấm nước, không khỏi thở dài. Năm đó chú thím qua đời, cô bé tám tuổi cũng như thế này, đứng lặng im, cô độc một mình, chẳng nói tiếng nào. Diêu Hân Nhiên mở vòi nước, lấy đầy ấm rồi để lên đun, sau đó kéo em gái ra ngoài."Chúng ta ra phòng khách ngồi đi."

"Chị, chị thử nói xem, vì sao anh ấy lại bắt đầu với em?" Giọng Diêu Viễn khô khan, đong đầy đau khổ.

Nhìn em họ thế này, Diêu Hân Nhiên chẳng biết phải nói thế nào. Cô không muốn chia rẽ em mình và Giang An Lan, chẳng qua khi đã biết chân tướng thì chắc chắn không thể giấu giếm em mình được.

Diêu Hân Nhiên gượng gạo lên tiếng: "Thật ra, người gây ra chuyện là chú của Giang An Lan, anh ta cũng đâu có lỗi gì, chúng ta đâu cần bắt họ "một người phạm tội, cả họ vạ lây" làm chi? Hơn nữa, có khi lúc trước anh ta cũng không biết chuyện này thì sao?"

"Anh ấy biết, anh ấy nhạy bén thế cơ mà. Anh ấy đã biết cha mẹ em do chú anh anh ấy đâm chết, sao anh ấy còn có thể... có thể đưa em đến nhà anh ấy, gặp người nhà anh ấy, ra vẻ vui cười nói chuyện với nhau chứ..."

Diêu Hân Nhiên nghe đến đây thì chỉ biết im lặng.

Sau đó, cô rót cho em mình cốc nước ấm, lại nấu nồi cháo. Diêu Viễn chẳng ăn được mấy miếng, Diêu Hân Nhiên thấy tinh thần của em họ thực sự quá tệ nên cũng chẳng ép ăn, chỉ khuyên cô về phòng nghỉ ngơi.

Diêu Viễn vừa vào phòng, nhìn thấy chăn gối được gấp ngăn nắp gọn gàng, lại thất thần một lúc.

Diêu Hân Nhiên ở bên ngoài chẳng có việc gì làm, lại không yên tâm rời đi nên đến thư phòng mở máy tính. Lướt Weibo một hồi, nghĩ đến chuyện đang xảy ra, cô lại thấy phiền não.

Mặc dù việc này do chính cô tìm hiểu được, nhưng ngay cả cô cũng thấy quá hoang đường, không thể tin được Giang An Lan lại là người nhà của Giang Văn Hàn.

Em gái cô kiếp trước đã tạo nghiệp gì mà kiếp này lại đen đủi đến thế? Càng nghĩ càng tức. Chuyện này mà là tình tiết trong phim thì chắc chắn phải là đề tài báo thù rửa hận rồi.

*****

Diêu Hân Nhiên nhìn thấy biểu tượng Thịnh thế trên mà hình bèn nhấp chuột vào. Bách Hoa Đường bọn họ cùng với bang Thiên Hạ đang chuyện trò sôi nổi trên kên Liên minh.

Cục Cưng Ngoan: "A Di, nếu em kết hôn với anh, anh có dám đảm bảo hôn lễ của chúng ta còn sang chảnh hơn cả hôn lễ của bang chủ với chị dâu không? Đương nhiên, thời gian không thể thần tốc như bang chủ với chị dâu được!"

A Di: "Tất cả đều được hết!"

Đi Đâu Về Đâu: "Cục Cưng Ngoan đừng có cưới cậu ta, anh đây mới nhiều tiền, cưới anh đây này!"

Hùng Ưng Nhất Hiệu: "Đi Đâu, chẳng phải lúc trước cậu nói cậu nghèo đến độ sắp bán cả quần rồi còn gì? Vẫn còn tiền cơ à? Cậu ngồi đó mà chém tiếp đi."

Huyết Sa: "Muốn kết hôn với người như bang chủ, nói thật lòng thì, chắc đến lúc trò chơi này đóng cửa cũng chẳng còn ai nữa đâu."

Cục Cưng Ngoan: "Khóc lóc, ngưỡng mộ chị dâu quá!"

Hoa Khai: "Sặc, cho tôi ngưỡng mộ với."

Đi Đâu Về Đâu: "Tối qua lão đại với chị dâu còn thoát cùng lúc đó..."

Diêu Hân Nhiên không để yên được nữa."Đủ rồi, chuyện của người khác, mọi người hứng thú thế làm gì?"

Đi Đâu Về Đâu: "Ui chao, Thủy bang chủ đến rồi!"

Cục Cưng Ngoan: "Thủy tỷ, chị là người thân của chị dâu, lão đại với chị dâu lúc nào kết hôn thật thế? Bọn này muốn ăn kẹo!"

Diêu Hân Nhiên: "Tôi nói này, mong mọi người phân biệt thực tế và trong game đi."

Diêu Hân Nhiên nói xong liền thoát khỏi Thịnh thế.

Cô nghĩ một lúc, lại đăng nhập rồi gửi tin nhắn cho Ôn Như Ngọc: "Phiền anh nói với mấy người trong bang một tiếng, về sau ít tám chuyện của người khác thôi. Thật ra có nói cũng chẳng sao, vì chắc em tôi chẳng lên chơi nữa đâu."

Ôn Trừng nhận ra có điều gì đó không ổn."Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có gì, sau này chắc em gái tôi sẽ không chơi trò Thịnh thế này nữa."

"Liên quan đến Giang thiếu gia à?" Ôn Trừng rất cảnh giác.

"Anh nói xem?" Diêu Hân Nhiên cũng chẳng muốn nói thêm.

Giang An Lan vừa ra khỏi sân bay đã thấy tài xế đỗ xe đợi ở bên ngoài. Anh lên xe, nhắm mắt dưỡng thần, sắc mặt rất khó coi, môi cũng trắng bệch.

Anh vừa xuống máy bay đã nhận được điện thoại của anh họ Giang An Hoành, nói chú út hôm nay về nhà, nếu anh không có chuyện gì quan trọng thì cố gắng bớt chút thời gian về nhà ăn bữa cơm tối.

Giang An Lan không nhịn được còn, bây giờ, chuyện quan trọng nhất đối với anh xem như đã xôi hỏng bỏng không, những chuyện khác còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Anh vừa xoa bóp huyệt thái dương vừa nhìn ra ngoài cửa sổ, người qua kẻ lại tấp nập, bao nhiêu người như thế, bao nhiêu khả năng như thế, họ đã gặp nhau rồi nhưng lại hết lần này đến lần khác có "tiền duyên" xen vào. Có tiền duyên cũng được, nhưng tại sao lại bắt anh phải trả giá cho quá khứ tội lỗi trước đây?

Để có tình cảm lưu luyến không quên, để không phải đau khổ, không phải tiếc nuối, không phải bất đắc dĩ, anh đã đợi bao nhiêu năm?

Cô về nước, để không dọa cô sợ, anh đã bỏ bao nhiêu công sức vào trò chơi, thông qua trò chơi để từng bước tiếp cận cô.

Giang thiếu gia đang chìm sâu trong đau khổ và thù hận thì nhận được tin nhắn của Ôn Trừng: "Cậu với chị dâu sao thế? Chị họ của chị dâu nói sau này chị dâu sẽ không chơi Thịnh thế nữa." Mặt Giang An Lan lập tức sầm xuống, trừ Diêu Viễn ra, anh rất ít khi có đủ kiên nhẫn để nhắn tin cho người khác, nhưng lần này anh lại soạn một tin nhắn gửi đi: "Bọn tôi không sao."

Bọn họ không sao. Đúng thế, cho dù bây giờ xảy ra chuyện thì sau này cũng sẽ không sao.

Đã tới nước này, dù có bắt anh đi ngược tất thảy, lật lọng bội ước, anh cũng tuyệt đối không để xảy ra chuyện.

Vị đại thần này một khi đã rơi vào bế tắc thì đúng là đen tối tới độ "tam quan không chỉnh[6]" luôn rồi.

[6] Tam quan ở đây chỉ thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan.

Hoàng hôn ngày hôm đó, Giang Văn Hàn được lái xe đón từ sân bay về. Ông không mang theo bao nhiêu đồ, chỉ có một va li cỡ trung được tài xế xách vào hộ. Ông vào phòng khách trước, ở đó đã có ông bà Giang, còn có Giang Văn Quốc, Giang An Hoành...

Giang Văn Hàn đã bốn mươi lăm tuổi nhưng gương mặt trẻ hơn tuổi rất nhiều, mặc một chiếc áo khoác dài, trông rất ôn hòa, nho nhã.

Ông chào hỏi cha mẹ ngồi ở giữa xô pha, thấy mắt bà cụ hơi đỏ. Giang Văn Hàn nhìn sang Giang Văn Quốc, chào một tiếng: "Anh cả!" Giang Văn Quốc đã ngoài năm mươi, mặt mũi rất giống ông cụ Giang, đến cả mánh khóe, thủ đoạn cũng vậy. Giang Văn Quốc giờ có địa vị cao, cũng chỉ ôn tồn đáp một tiếng rồi nói: "Chú hai bận việc làm ăn ở nước ngoài, Tết năm nay cũng không về được. Chú thay chú hai ở lại nhà thêm mấy hôm đi."

Giang Văn Hàn gật đầu, không khỏi thẩm cười khổ, trong ba anh em ông, chỉ có ông là vô dụng nhất, thậm chí còn làm hoen ố thanh danh nhà họ Giang.

Anh cả Giang Văn Quốc là người có nhiều con cái nhất trong ba anh em, gồm hai nam hai nữ. Con trai cả la Giang An Hoành đã ba mươi tuổi, thành gia lập nghiệp đều đã ổn thỏa, vợ lại là dòng dõi thế gia. Con trai thứ là Giang An Trình làm trong ngành cảnh sát, chỉ cần hịu khó rèn luyện mấy năm là sẽ được thăng chức. Hai cô con gái là do ông cụ Giang đứng ra thay Giang Văn Quốc nhận hai cô nhi con liệt sĩ về nuôi, đến nay đều đã trở thanh rường cột của xã hội. Mà anh hai Giang Văn Hoa cũng có hai cậu con trai, con cả Giang An Lan, từ nhỏ đã thông minh, là cháu trai được ông cụ Giang yêu thương nhất. Con thứ là Giang An Kiệt, ông chưa được gặp. Giang Văn Hàn nhìn qua một lượt, đến khi ánh mắt vòng lại chỗ ông cụ Giang thì thấy cha mình cất tiếng, thái độ rất nghiêm khắc: "Có phải mày đang nhìn mấy đứa cháu nhỏ hơn mày mà giờ cũng đã trưởng thành, ổn định, sự nghiệp thành công, mày làm tiền bối có thấy hối hận không?"

Cụ bà nhíu mày."Ông không thể bớt nói mấy câu à, hiếm khi nó mới về nhà một lần."

"Bà cũng biết là hiếm à, tôi thấy nó chắc coi nhà họ Giang chúng ta là khách sạn luôn rồi."

Thấy vẻ mặt ông cụ Giang vẫn rất khó chịu, Giang Văn Quốc vội vàng trấn an mấy câu. Nhưng Giang Văn Hàn dường như đã quen với thái độ lạnh lùng, khiêu khích của cha mình nên nghe thế mặt cũng chẳng đổi sắc.

Giang An Lan nhìn cảnh tượng trước mắt, đứng dậy, bình thản nói: "Ăn cơm trước đã, đói rồi", sau đó đi vào phòng ăn trước.

Giang An Trình cũng theo sau."Ông bà vào ăn cơm thôi, cơm canh sắp nguội hết cả rồi."

Ông cụ Giang nhìn Giang An Lan đang dặn cô giúp việc hâm nóng lại cơm canh, cuối cùng lắc đầu, nói: "Ăn cơm."

Không khí trên bàn ăn hòa thuận hơn đôi chút, nhưng ông cụ Giang vẫn không nói chuyện với con út. Giang Văn Hàn cũng tự biết thân biết phận, chỉ nói chuyện với mẹ, anh cả và mấy đứa cháu.

"An Lan, dạo này sức khỏe cháu thế nào?"

Giang An Lan là người ít nói nhất trong đám cháu của ông, nhưng lại là đứa thông minh nhất. Ông vẫn nhớ mười mấy năm trước, dạy học cho mấy đứa nhỏ này, chỉ có Tiểu Ngũ là làm ông ít tốn thời gian nhất. Bất luận vấn đề gì, chỉ cần nói một lần thằng bé đã hiểu, nếu ngay lúc đó không hiểu thì chỉ cần cho vài phút là sẽ nghĩ thông suốt.

Hôm nay dạ dạy Giang An Lan không tốt, ăn cũng không thoải mái, nhưng trước giờ anh chưa bao giờ thất lễ với các bậc tiền bối, cho dù đó là người khiến tình cảm của anh rơi vào bế tắc như hiện nay."Cũng bình thường ạ."

"Thế thì tốt." Giang Văn Hàn nói."Chú có quen một bác sĩ ở Mỹ, anh ta là chuyên gia về lĩnh vực đường hô hấp, lúc nào cháu sang Mỹ chú sẽ nhờ anh ta..."

Ông cụ Giang chen ngang: "Trung Quốc không có bác sĩ giỏi hay sao mà phải chạy ra nước ngoài chữa bệnh!"

Giang Văn Quốc cũng nói: "Bệnh của An Lan chủ yếu dựa vào nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, tây y không hợp lắm."

Giang An Lan ăn được nửa bát cơm, thật sự không ăn nổi nữa, bèn buông bát đũa."Ông, hôm nay con về bên nhà, con xin phép đi trước ạ." Nói xong liền đứng dậy đi qua chỗ bà nội, cúi người chào."Bà, con về đây ạ."

Bà cụ Giang kéo tay cháu nội."Tiểu Ngũ, con ăn no chưa? Bà thấy con có ăn mấy đâu."

"Con no rồi ạ."

Ông cụ Giang cũng nói: "Thế gọi tài xế đưa cháu về."

Giang An Lan đứng thẳng người, gật đầu."Vâng ạ." Anh cũng không có suy nghĩ đối đầu gì với chú út, rời đi sớm chẳng qua là vì tâm trạng không tốt mà thôi,

Lúc Giang An Lan định lên xe thì Giang An Trình cũng chạy ra, Giang An Lan nhíu mày hỏi: "Còn có chuyện gì sao?"

"Cùng đi uống chút gì nhé?"

Giang An Lan ngồi trên xe của Giang An Trình, đi đến một quán bar. Cả hai mới ngồi chưa được bao lâu thì đã có mấy cô gái đến chào hỏi. Giang An Trình luôn đáp: "Đang đợi người."

Trong đó có một cô rất to gan."Vậy trước khi bạn gái anh đến thì uống cùng em một ly nhé?"

Tâm trạng của Giang An Lan vốn không tốt, anh nói thẳng: "Tôi kết hôn rồi."

"Vậy trước khi vợ anh tới thì uống cùng em một ly?"

Giang An Trình thấy vẻ mặt em mình sầm xuống, liền móc thẻ ngành ra cho cô gái kia xem."Xin lỗi, chúng tôi đang làm nhiệm vụ."

Đối phương nhìn thấy tấm thẻ cảnh sát, không dám làm càn nữa, từ tốn rời đi.

Giang An Trình quay lại nhìn em trai."Chú kết hôn lúc nào thế?"

Giang An Lan cúi đầu uống một ngụm rượu, không đáp mà hỏi lại: "Lúc nào anh về?"

"Về đâu cơ?"

Giang An Lan nhíu mày "hừ" một tiếng. Giang An Trình: "Chậc chậc, chú vẫn chẳng có tí nhẫn nại nào cả. Chắc ngày kia sẽ về, chú định đi cùng anh hả?"

"Ngày mai em qua đó."

"Chuyện kia bạn gái chú biết rồi à? Hai người cãi nhau?"

Giang An Lan không lên tiếng nữa, nhưng có thể nhận thấy tâm trạng của anh đang rất tệ.

Giang An Trình nói: "Nếu có chuyện gì cần giúp đỡ thì cứ bảo anh, anh em cùng một chiến tuyến, anh nhất định sẽ giúp chú hết sức có thể."

"Không cần." Giang An Lan lại uống một ngụm rượu."Đây là chuyện của em, chuyện của em và cô ấy."

Diêu Viễn ngủ một mạch đến tám giờ tối mới tỉnh, tinh thần cũng tốt hơn ít nhiều. Diêu Hân Nhiên vẫn ở thư phòng xem phim truyền hình, nghe thấy tiếng động bên ngoài mới tắt ti vi chạy ra. Diêu Viễn nhìn thấy vẻ lo lắng và quan tâm của chị họ liền gượng cười."Đói quá."

Diêu Hân Nhiên lập tức nói: "Vậy chúng ta ra ngoài ăn đi."

Diêu Hân Nhiên lái xe đến một quán ăn nhỏ. Trong lúc đợi đồ ăn được dọn lên thì hai chị em nói chuyện phiếm. Diêu Hân Nhiên cũng là người tinh tế, nội dung câu chuyện hoàn toàn không liên quan đến trò chơi và những người chơi trong đó. Nhưng dù có vậy, Diêu Viễn vẫn không cảm thấy tinh thần tốt hơn, từ đầu đến cuối cứ gác cằm lên đũa, bộ dạng thất thần. Cô nói đói bụng là để Diêu Hân Nhiên không hỏi gì thêm nữa, thật ra sau khi ngủ một giấc, mọi thứ vẫn chẳng có gì thay đổi, sao có tinh thần để nói chuyện phiếm chứ?

Các món lần lượt được dọn lên, di động của Diêu Viễn đặt trên bàn báo có tin nhắn đến. Cô mở ra xem, người gửi là Giang An Lan, cô nhất thời hoảng hốt. Anh nói: "Em muốn suy nghĩ đến lúc nào? Anh đợi khó chịu quá."

Diêu Viễn nhìn chằm chằm vào tin nhắn kia một hồi lâu. Lúc trước cô nói "về mối quan hệ của chúng ta, chúng ta nên suy nghĩ kĩ" chẳng qua là vì cô không muốn nói ra mấy lời trở mặt vô tình mà thôi, nhưng ý muốn thể hiện đã rất rõ ràng, còn phải nói thêm gì nữa đây?

Nhưng nếu anh đau khổ mười phần, thì cô đau khổ vạn phần.

Rốt cuộc cô cũng hiểu được cái gọi là "bị số mệnh đập cho một cú"."Cú đập" này khiến cô đau đến mức không đứng thẳng người dậy được. Nghĩ đến đây, cô bất giác bật cười, không ngờ đến lúc này rồi mà cô còn không quên trêu đùa chính mình.

Diêu Hân Nhiên nhìn cô tắt máy, có chút ngạc nhiên."Sao thế? Sao tự nhiên lại tắt máy?"

Diêu Viễn lắc đầu."Không sao."

Diêu Hân Nhiên không nói gì thêm nữa, gắp cho Diêu Viễn ít đồ ăn."Ăn cơm đi."

Ăn được một lát, Diêu Hân Nhiên lại nói: "Nhắc mới nhớ, hai hôm trước có người bạn giới thiệu đối tượng cho chị, anh chàng kia chị nhìn cũng thuận mắt, nói chuyện qua lại được hai ngày, cuối cùng vẫn thấy không ổn. Mà tiền cơm hai ngày đó toàn do chị trả."

Diêu Viễn an ủi: "Loại đàn ông như thế thì cần gì."

Diêu Hân Nhiên nhíu mày."Là chị cướp hóa đơn."

Diêu Viễn đang hồn vía trên mây."Ờ, loại phụ nữ như thế thì cần gì."

Diêu Hân Nhiên: "..."

Lúc này, Giang An Lan vừa bước vào căn hộ của mình, nhìn thấy căn phòng trống trải trước mắt, trong lòng anh vô cùng khó chịu, không nhịn được mới gửi tin nhắn cho Diêu Viễn.

Anh vào bếp đun nước, uống hai viên thuốc dạ dày rồi mà vẫn không thấy cô nhắn lại. Giang An Lan mặt mày vô cảm cứ đứng như thế trong bếp, khoảng mười lăm phút sau mới đi ra, tắm gọi xong thì vào phòng ngủ, đặt người xuống gục thẳng.

Trong thời gian ngắn, cô thật sự không thèm để ý đến anh nữa rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lý Cao đã mò đến gõ cửa nhà Giang An Lan, nửa ngày sau người bên trong mới ra mở cửa.

Lý Cao cười."Tôi đưa đồ ăn sáng đến cho ngài đây." Nói xong còn giơ sửa đậu với quẩy lên.

Phản ứng của Giang An Lan là thẳng tay sập cửa. Lý Cao xoa xoa mũi, lại gõ tiếp."Sếp, tôi sai rồi, giờ mới nhớ ra cậu không ăn đồ dầu mỡ! Cậu mở cửa đi mà, tôi có việc cần nói. Vì cậu tắt điện thoại nên tôi mới phải đến tận nhà, chuyện liên quan đến chị dâu..." Anh ta còn chưa nói xong thì cửa đã mở ra lần nữa. Giang An Lan kéo thẳng Lý Cao vào nhà."Cô ấy làm sao?"

Lý Cao kéo tay sếp xuống."Khụ khụ, là thế này, lúc tám, chín giờ tối qua, bên chỗ chị dâu bắt đầu đổ tuyết lớn. Sau đó Đi Đâu Về Đâu bang chúng ta lên cơn gọi điện thoại cho cả đám thông báo niềm vui trời cho tuyết lớn, đến lúc gọi điện thoại cho chị dâu..."

Giang An Lan không kiên nhẫn ngắt lời: "Nói thẳng vào vấn đề, cô ấy làm sao?"

Lý Cao: "Nghe nói chị dâu bị tai nạn xe, sáng nay tôi cũng mới biết, có điều cậu yên tâm, chỉ có xe của chị họ cô ấy bị hỏng nhẹ, người đều không sao."

Giang An Lan lập tức quay người đi vào phòng, lấy áo khoác và ví tiền rồi chạy ra ngoài, đến hơi thở cũng hỗn loạn. Anh thửa nhận mình chưa từng hoảng hốt, rối loạn như thế này.

Lý Cao đi theo sau anh."Sếp ra sân bay à? Xe tôi để ngay dưới nhà, để tôi đưa cậu đi." Đây là lần đầu tiên anh ta thấy boss bối rối như thế, ảnh hưởng của chị dâu quả không nhỏ. Lúc Anh ta nghĩ thế thì vẫn hoàn toàn chưa biết mấy lời nói đùa vô ý của mình chính là nguyên nhân dẫn đến sự căng thẳng trong mối quan hệ của sếp và chị dâu bây giờ.

Giang An Lan vừa lên xe của Lý Cao đã sạc pin điện thoại, gọi điện cho Diêu Viễn nhưng đối phương tắt máy.

Lý Cao vừa lái xe vừa cười."Gọi điện thoại cho chị dâu à? Giờ này chắc chị dâu còn đang nghỉ ngơi." Giang An Lan liếc anh ta một cái. Lý Cao cũng rất tâm lý, thấy tâm trạng của sếp không tốt bèn ngậm chặt miệng, không nói gì nữa, chỉ tập trung lái xe. Lúc đến sân bay, anh ta giúp đỡ sếp làm thủ tục lên máy bay.

Nhưng trước khi lên máy bay, Giang An Lan lại nói với Lý Cao một câu: "Quay về tôi sẽ xử lý cậu." Tối qua Ôn Trừng lại gọi điện cho anh, nói bây giờ những thành viên trong trò chơi đều biết anh là cháu nội của Giang Nguyên rồi. Nói hai, ba câu, Giang An Lan đã biết có chuyện gì.

Mặc dù biết căn nguyên mọi chuyện không phải do Lý Cao, anh ta chẳng qua chỉ nhất thời nhiều chuyện, nhưng ít nhiều Giang An Lan vẫn cảm thấy khó chịu vì chuyện này. Vốn anh định làm đến đâu chắc đến đó chứ không phải không nắm chắc được gì như bây giờ.

Lý Cao không biết mình đã đắc tội gì, người ta rõ ràng đã ngoan ngoãn, đảm đang thế rồi cơ mà!

Crypto.com Exchange

Chương (1-20)