← Ch.132 | Ch.134 → |
<images>
Trình Diệc Nhiên vừa mới về đến nhà, phụ mẫu đã nhanh chóng dò hỏi nàng toàn bộ mọi chuyện. Nàng cũng không hề giấu giếm điều gì, từ chuyện Ô Duy khiêu khích, đến những chi tiết trong đêm đó, chỉ lượt bỏ phần hệ thống đi.
Lúc nàng nói đến đoạn Ô Duy rút trâm cài của nàng xuống, giới tính bị phơi bày, nàng thấy mẫu thân mình mở to hai mắt. Sau nói đến được hoàng đế khen ngợi, nhị Hoàng tử, Đỗ Duật, Bạch đại nhân kiên quyết ủng hộ nàng, Lôi thị mới nở một nụ cười hài lòng.
Lôi thị kéo tay nữ nhi, nói không ngớt lời: "Tốt lắm tốt lắm, được vậy là tốt rồi."
Tảng đá treo trong lòng nàng cuối cùng cũng rơi xuống. Nhưng chẳng mấy chốc, bà lại nhíu mày, nhìn nữ nhi: "Con có biết gần đây mọi người trong thư viện đều nghị luận chuyện của con không?"
"Hả?" Trình Diệc Nhiên nhỏ giọng nói, "Có thể đoán được."
Lôi thị đè thấp giọng: "Dương phu tử đã tới nhà chúng ta, hỏi phụ thân con, chuyện này có phải sự thật không đấy."
"Dương phu tử?" Trình Diệc Nhiên có chút ngoài ý muốn, lại có chút áy náy.
Khi nàng ở thư viện đọc sách, vẫn là Dương phu tử dạy toán coi trọng nàng nhất. Biết được nàng là một cô nương, cũng không biết trong lòng Dương phu tử suy nghĩ thế nào đây.
Lôi thị cười nói: "Không phải sao?"
Trình Diệc Nhiên nghĩ nghĩ: "Mẫu thân, đợi chút nữa con đi Hạnh Viên một chuyến, đi thăm hỏi Dương phu tử bọn họ."
Lôi thị gật đầu: "Nên như thế."
-
Trình Diệc Nhiên thay bộ áo dài màu xanh khi còn ở thư viện. Năm nay nàng đã mười sáu tuổi, không thể so với hai năm trước, cơ thể đã cao lên không ít, mà quần áo này có vẻ có chút ngắn, có điều miễn cưỡng vẫn có thể mặc được.
Nàng tuy vận nam trang, chải búi tóc của nam, nhưng lại không bôi phấn đen. Soi gương có thể dễ dàng nhìn ra người trong gương là một nữ tử. Nàng hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh, đi đến cửa Hạnh viên.
Đứng trước cửa phòng Dương phu tử, nàng do dự một lát rồi gõ cửa.
"Đến đây."
Chỉ nghe được một trận tiếng bước chân, ngay sau đó, cửa được mở ra, lộ ra một gương mặt phù dung.
Thiếu nữ trông khoảng mười bảy mười tám tuổi, vận chiếc váy hải đường màu hồng ánh kim, cười khanh khách, như một đóa hoa yêu kiều. Đúng là ái nữ duy nhất của Dương phu tử —— Dương Giảo.
Thấy người đứng ngoài cửa, Dương Giảo hơi sửng sốt, ánh mắt nhất thời ngưng đọng.
"Dương cô nương." Trình Diệc Nhiên hơi hơi cúi cúi người, không cố tình che lấp giọng nói như chim hoàng oanh.
Dương Giảo ngẩn ra trong nháy mắt, vẻ mặt phức tạp: "Trình tiểu thư?"
Gương mặt này, Dương Giảo nhớ rất rõ, rõ ràng là tiểu thư nhà hiệu trưởng. —— Lễ cập kê của Trình tiểu thư năm trước nàng còn đi xem. Trình tiểu thư dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ngày đó còn có trưởng công chúa Mậu Dung làm khách. Ký ức ngày ấy nàng vẫn còn nhớ rất rõ, khó có thể quên được.
Lúc ấy nàng cũng từng cảm thấy dung mạo của Trình tiểu thư có chút quen thuộc, không biết đã gặp qua ở đâu, nhưng nhất thời không thể nhớ ra. Sau lại nghĩ đến Trình phu nhân trên người, thâm tâm nói có thể là giống mẫu thân, nên mới nhìn quen thuộc như vậy.
Mấy ngày nay đột nhiên biết được Trình Diệc Nhiên là nữ nhân, trong lúc chớp nhoáng, nàng lập tức nghĩ tới Trình tiểu thư. —— Chút khó hiểu lúc trước rốt cuộc cũng tìm được nguyên nhân rồi. Nàng chắc chắn bảy tám phần, Trình Diệc Nhiên chính là Trình tiểu thư.
Trách không được đã mấy lần nàng đến Trình Trạch nhưng chưa bao giờ gặp qua Trình tiểu thư. Trách không được ngoại hình của Trình tiểu thư làm nàng sinh ra một loại cảm giác quen thuộc. Trách không được Trình Diệc Nhiên cùng cái người họ Tô kia có quan hệ không đơn giản...
Tất cả ngờ vực đều đã có đáp án.
Dù rằng đã cùng Vân gia nghị thân, nhưng bỗng nhiên biết được Trình Diệc Nhiên là cô nương, trong lòng nàng vẫn cảm thấy có chút chua xót. —— Loại cảm giác mất mát nhàn nhạt này cùng với cảm giác khi vừa mới phát hiện chuyện tình giữa Trình Diệc Nhiên và Tô Lăng, vừa giống mà lại vừa khác nhau.
Lần này lại thoải mái hơn một chút. Lại nghĩ đến Trình Diệc Nhiên lấy nữ tử chi thân, đứng đầu bảng cuộc thi Bác Học Hoành Từ Khoa, trước đám sứ giả Hồ Chử sinh sự, thong dong ứng đối, Dương Giảo không khỏi lại sinh ra một chút kính nể và cả tự đắc.
Kính nể bởi vì một cô nương xấp xỉ tuổi nàng thế nhưng có thể làm ra nữ giả nam trang đến trường học, nhờ tài năng và học vấn của mình vào cung làm thư đồng cho Hoàng tử, đứng đầu bảng Bác Học Hoành Từ Khoa, còn có thể dùng trí tuệ áp đảo hoàn toàn khi sứ giả Hồ Chử sinh sự...
Tự đắc chính là, tuy rằng nàng nhìn nhầm Trình Diệc Nhiên là nữ mà sinh ra cảm tình, nhưng là ít nhất chứng minh ánh mắt nhìn người của nàng không kém chút nào.
Nghĩ như vậy, ánh mắt nàng xoay chuyển vài vòng trên gương mặt Trình Diệc Nhiên. Trong lòng nàng âm thầm thở dài, lúc trước sao lại không nghĩ tới điểm này cơ chứ? Nghĩ đến chính mình lúc ấy lo được lo mất, đau lòng xót dạ, thật là vừa giận lại vừa buồn cười.
Ánh mắt Dương tiểu thư chân thực như vậy, Trình Diệc Nhiên có chút ngượng ngùng, khẽ cúi đầu: "Ừm, Dương tiểu thư."
Ánh mắt Dương Giảo dừng lại trên quần áo Trình Diệc Nhiên một lát, thấy nàng vận động phục học sinh thư viện, tâm niệm xoay chuyển, mới nói: "Là tới tìm phụ thân ta sao?" Trình Diệc Nhiên gật đầu: "Đúng vậy."
"Vào đi." Dương Giảo xoay người, dẫn đầu đi vào, "Phụ thân ta ra ngoài rồi, rất nhanh sẽ trở về, muội ngồi chờ một lát."
Trình Diệc Nhiên ngồi ở gian phòng ngoài của Dương gia, nhận lấy ly trà Dương Giảo đưa qua, hơi có chút mất tự nhiên.
Dương Giảo nhìn nàng câu nệ, nhớ tới chuyện xưa, thật nhịn không được cười: "Ta nghe nói muội gọi là DIỆC NHIÊN? Ta lớn hơn muội một tuổi, gọi muội là DIỆC NHIÊN được không?"
"Được chứ."
"Muội vẫn luôn ở thư viện đọc sách sao? Lúc ấy muội nghĩ như thế nào, sao lại giả thành nam nhân đi đọc sách?" Hai mắt Dương Giảo sáng ngời, tràn ngập tò mò.
Trình Diệc Nhiên không ngờ nàng sẽ hỏi tới vấn đề này, có chút ngẩn ngơ, thành thật đáp: "Cũng không phải vẫn luôn, mười tuổi mới bắt đầu."
Về phần nghĩ như thế nào lại bắt đầu?
Suy nghĩ của Trình Diệc Nhiên đã xoay chuyển mấy vòng, nghĩ đến lý do thoái thác của phụ mẫu với bên ngoài, cũng không dám nói ra sự thật, dứt khoát che dấu tình hình thực tế, chỉ nói: "Chuyện này nói ra thì rất dài, về sau có thời gian sẽ từ từ kể cho tỷ sau."
Ý cười của Dương Giảo vẫn không giảm, tiếp tục hỏi: "Học trong thư viện có vui không? Ta cũng muốn đọc sách, nhưng phụ thân ta nói, trong thư viện không có cô nương đọc sách, ông chỉ dạy ta nhận biết chút chữ..." Nhớ tới chuyện gì đó, nàng áy náy cười: "Xem ta nói gì vậy chứ? Muội đi thư viện đọc sách là học bản lĩnh, sao có thể vui vẻ được chứ?"
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, tiếp đó là giọng nói quen thuộc của Dương phu tử: "Giảo Giảo? Có khách sao?"
"Phụ thân, là Trình Diệc Nhiên đấy." Dương Giảo thanh thúy đáp.
Trình Diệc Nhiên lấy lại bình tĩnh, đứng dậy.
Lúc đang nói chuyện Dương phu tử vào tới, hai mắt híp lại, nhìn chằm chằm nàng trong chốc lát.
Không đợi ông mở miệng, Trình Diệc Nhiên nhanh chóng khom người thi lễ: "Học trò Trình Diệc Nhiên, gặp qua phu tử. Trước kia giấu giếm phu tử, mong phu tử chớ trách."
Dương phu tử xụ mặt, khẽ hừ một tiếng: "Chớ trách? Bây giờ mới biết chớ trách? Đây mới là dung mạo của trò? Trước kia là trò thoa bao nhiêu phấn đen lên mặt hả?"
"Phụ thân, người đừng dọa người ta. Không phải hôm qua người còn khen nàng nữ tử không thua gì đấng mày râu hay sao?" Dương Giảo nói chen vào.
Thấy Dương Giảo đã hủy mất cái đài của phụ thân mình, Trình Diệc Nhiên mới thở phào một hơi, trong lòng muốn cười, cũng không dám để lộ ý cười, cúi đầu, thành thành thật thật nói: "Học trò đã phụ lòng tin của phu tử. Nhưng những điều phu tử dạy dỗ, học trò vẫn luôn khắc sâu trong lòng, không dám quên."
Dương phu tử ngước mắt, liếc nàng một cái, chậm rì rì hỏi: "Đề toán trong thi đình của Bác Học Hoành Từ, trò có giải được không? Trước kia ta đã dạy trò rồi."
Hai mắt Trình Diệc Nhiên sáng ngời, vội nói: "Giải được, giải được." Nàng lại thi lễ: "Đa tạ phu tử dạy dỗ, nếu không phải phu tử dốc lòng chỉ dạy, chỉ sợ Trình Diệc Nhiên cũng không thể trúng tuyển..."
Dương phu tử cười nhạt một tiếng, nói: "Quên đi, lời này ít nói bớt đi, trò vốn cũng không am hiểu mấy lời nịnh nọt. Trò không phải cháu trai bà con xa của hiệu trưởng, hẳn là khuê nữ của ông ấy đúng chứ?"
"Vâng." Trình Diệc Nhiên gật gật đầu.
"Phụ thân trò làm hiệu trưởng, thế nhưng lại đi đầu phá hư quy củ, lấy việc công làm việc tư, để nữ nhi của mình tiến vào thư viện đọc sách..."
Trình Diệc Nhiên hơi hơi sửng sốt, nghĩ nghĩ, trả lời: "Cũng không tính phá hư quy củ, quy củ của thư viện là thông qua kiểm tra nhập học đều có thể tiến thư viện, cũng không chỉ thu nhận nam học sinh, không thu nữ sinh."
Thư viện Sùng Đức vốn là ông cố nàng xây dựng nên, về sau tìm thấy bản chép tay do cố phụ lưu lại, nàng đã từng hoài nghi ông cũng là người xuyên không qua đấy chứ.
Vẻ mặt Dương phu tử thoáng chút không tự nhiên: "Thư viện là nhà các ngươi mở, tất nhiên các ngươi muốn sửa quy củ thế nào thì sửa như thế đấy thôi." Ngừng một chút, ông lại hỏi: "Sau này trò có tính toán gì không? Giờ đây trò đã có học thức, có thanh danh, công danh cũng có..."
Trình Diệc Nhiên nghiêm mặt nói: "Chuyện này còn phải xem thánh ý."
Trước khi nàng tham gia thi Bác Học Hoành Từ, Hoàng đế chỉ nói muốn xem nàng thi như thế nào. Bây giờ những sĩ tử khác đều có chức quan, chỉ còn mỗi mình nàng. Đến tột cùng là như thế nào, nàng cũng không biết.
Hai hàng lông mày của Dương phu tử nhíu chặt, chậm rãi gật đầu một cái, lại hỏi: "Vậy trò và, trò và Tô Lăng có còn lui tới không? Bây giờ trò ấy đang ở nơi nào? Làm nghề gì?"
Trình Diệc Nhiên quả thật không lường trước được. Nàng do dự một hồi, suy nghĩ không biết nên trả lời thế nào đây.
Dương phu tử thấy đôi lông mày xinh đẹp của nàng nhíu lại, trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng, trong lòng suy đoán có thể là chọc trúng chuyện khiến nàng đau lòng. Đối với học trò tâm đắc nhất ngày xưa, Dương phu tử vẫn là đau lòng nhiều hơn. Ông ho khan một tiếng, mở miệng nói: "Quên đi, chuyện quá khứ không đề cập tới nữa. Trò xem trò như vậy thật đẹp, không hề kém Giảo Giảo chút nào."
Thấy Dương phu tử không hề truy hỏi đến cùng, Trình Diệc Nhiên cũng thở ra một hơi. Sau lại nghe Dương phu tử hỏi nàng sinh hoạt thư đồng như thế nào, lại hỏi về cuộc thi Bác Học Hoành Từ Khoa, nàng sắp xếp lại suy nghĩ, trả lời từng câu.
← Ch. 132 | Ch. 134 → |