← Ch.033 | Ch.035 → |
Cao Thần nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô, lại nhớ đến bản thân vừa nãy kiêu ngạo lại càng cảm thấy xấu hổ.
Thật đúng lúc, Trần Khai dắt theo Giang Thầm đi tới, thế là tìm được cơ hội, nhanh chóng chuyển chủ đề.
Trần Khai cầm một chiếc khay, phía trên là ba chiếc bánh ngọt hình dáng không quá đẹp.
"Ôi, sao lại chọn chiếc bánh như vậy, cháu là Tiểu Thầm có phải không? Có cách nào để chú có thể ăn một chiếc bánh đẹp hơn không?"
Cũng không biết là hắn nói gì sai.
Vừa dứt lời, đứa trẻ trước mặt hắn đột nhiên có vẻ bơ phờ.
Trần Khai đặt khay lên bàn, mở miệng nói."Bà chủ, đây là bánh ngọt mà cậu chủ đặc biệt làm cho ngài, ngài nếm thử một chút đi."
Cả người Cao Thần ngay lập tức cứng đờ vì xấu hổ.
Hồ Trân Trân kéo Giang Thầm đến bên cạnh: "Thật sao? Tiểu Thầm tự tay làm sao?"
Cậu bé nhìn cô do dự gật đầu.
"Cục cưng của mẹ thật tuyệt, Tiểu Thầm của chúng ta lần đầu tiên làm bánh ngọt mà tay nghề đã gần bằng đầu bếp, con xem vừa rồi chú Cao cũng không nhìn ra đây là do con làm, bé cưng của mẹ thật giỏi!"
Những lời này là lời thật lòng từ bên trong Hồ Trân Trân.
Trẻ con là người có thể cảm nhận được cảm xúc của người lớn tốt nhất, Giang Thầm lập tức lại vui vẻ trở lại.
"Thật sao?"
"Đương nhiên, cái nào là Tiểu Thầm cố ý làm cho mẹ? Con chỉ cho mẹ xem có được không?"
Trong cửa hàng đều là bánh mì đã nướng sẵn và kem tươi, Giang Thầm thật ra chỉ là bóp kem trang trí bánh mà thôi.
Cậu ngượng ngùng gãi mặt chỉ vào cái bánh kem màu đỏ.
Hồ Trân Trân lập tức nếm thử một miếng, còn chia sẻ thành quả lao động của Giang Thầm cho cậu nếm thử.
Cao Thần ngồi ở một bên nhìn mà thán phục, giọng điệu có chút chua xót: "Tôi thật sự ngưỡng mộ Hồ tổng, sao cô lại có thể ở chung với trẻ con tốt như vậy? Con gái tôi thực sự rất nghịch ngợm, mỗi khi tôi muốn nói chuyện với nó, nó đều không muốn để ý đến tôi."
"Cũng không có bí mật gì", Hồ Trân Trân quả thật không có bí quyết gì, vì vậy chỉ hắn một cách đơn giản: "Kiên nhẫn lắng nghe lời đứa trẻ, quan tâm đến nó nhiều hơn, dành nhiều thời gian với đứa trẻ hơn, đứa trẻ sẽ tự nhiên thân thiết với anh."
Cao Thần trầm tư suy nghĩ vài giây, trên mặt hiện lên vẻ đã hiểu.
"Thì ra là như thế, tôi hiểu rồi, vậy tôi đi trước đây, Hồ tổng hẹn gặp lại vào ngày khác."
Trước khi đi, hắn còn mang về một chiếc bánh ngọt, nói là muốn mang quà về cho con gái.
Hắn biết gì?
Đuôi mày Hồ Trân Trân nhướng lên, nhìn bóng lưng Cao Thần rời đi, cô khó hiểu.
Chẳng lẽ những lời cô vừa nói có triết lý như thế sao?
Cô chuyển ánh mắt nhìn về phía Trần Khai, Trần Khai cũng không biết hắn hiểu cái gì, sững sờ một giây, sau đó quyết đoán vỗ tay.
"Bà chủ, ngài vừa rồi nói quá đúng, tôi vô cùng đồng ý, Cao tổng nhất định là được ngài đánh thức, lập tức chạy về nhà với con."
Không hổ là quản gia toàn năng, ngay cả vỗ m. ô. n. g ngựa cũng chân thành như vậy.
Hồ Trân Trân ở trong lòng tán thưởng, đứng lên vỗ vỗ bả vai Trần Khai, nói ngắn gọn: "Tăng lương."
Nụ cười trên khuôn mặt của Trần Khai lập tức đã chuyển từ chân thành sang siêu chân thành.
"Làm việc cho ngài là vinh hạnh của tôi."
Cao Thần về nhà cẩn thận xem bản kế hoạch kia một lần nữa, càng nhìn càng cảm thấy kích động.
"Chuẩn bị xe, tôi muốn lập tức đến công ty."
Hắn vừa gọi, cô con gái nhỏ trong phòng đã bất mãn kêu lên.
"Baba, ba đã hứa đêm nay kể chuyện cho Phỉ Phỉ!"
Nếu như là bình thường, Cao Thần có lẽ sẽ dỗ dành con gái vài câu rồi đến công ty.
Nhưng lời muốn nói ra bây giờ lại mắc kẹt trong cổ họng, nhìn thấy khuôn mặt chuẩn bị khóc của con gái, hắn lập tức nhớ tới lời Hồ Trân Trân nói trong quán cà phê.
Xem ra, lần trước con gái không thèm để ý đến hắn cũng là bởi vì hắn không thực hiện được lời hứa.
Hắn ngồi xổm xuống, cầm lấy cuốn truyện cổ tích đã bị nhàu nát từ trong tay con gái, nói với tài xế ở đầu dây bên kia: "Vương Thông, không cần phải đến nữa, sáng mai tôi mới đến công ty."
"Được rồi! Ba kể cho Phi Phi nghe một câu chuyện nhé! Ba sẽ kể câu chuyện Chú ngựa nhỏ cầu vồng!"
Cô bé đang trong chế độ sắp khóc chuyển sang chế độ cười.
Cao Thần cảm thấy chưa bao giờ dỗ dành con gái dễ dàng như vậy, lập tức cảm thấy lời Hồ Trân Trân có lý.
Không hổ là Hồ tổng, ngay cả kinh nghiệm nuôi dạy con cái cũng lợi hại như vậy.
Người có tiền như vậy, mà trong tư liệu lại ghi từ phía nam đến, còn có đầu óc kinh doanh, hắn lại nghĩ đến lời đồn thổi trên thị trường lại càng phấn khích.
Chẳng lẽ Hồ tổng chính là người thừa kế nhà họ Hồ gia ở Bắc Thượng?
*
Hồ Trân Trân vừa ăn sáng xong.
Trong tay cô đang cầm bài thi của Giang Thầm, bảng điểm thành tích gần đạt tối đa thật ra trong mắt Hồ Trân Trân đã rất tốt, nhưng lúc Giang Thầm đưa cho cô vẫn vô cùng lo lắng.
"Mẹ ơi, ký tên."
Hôm nay là thứ bảy, theo logic mà nói thì bảng điểm này lẽ ra nên đưa cho cô vào hôm qua, nhưng Giang Thầm đến bây giờ mới đưa cho Hồ Trân Trân xem.
Bài thi cực kỳ bằng phẳng, xem ra đã được ép trước.
Cũng không biết tên nhóc này rối rắm bao lâu mới đưa cho cô.
Hồ Trân Trân bật cười: "Tiểu Thầm giỏi lắm, môn toán chỉ sai một câu."
Giang Thầm cúi đầu: "Lần sau con sẽ không sai nữa."
← Ch. 033 | Ch. 035 → |