Truyện:Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi - Chương 211

Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Trọn bộ 217 chương
Chương 211
Thế giới 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-217)

Giang Từ Vãn nép trong vòng tay Lục Cảnh Thanh khóc rất lâu.

Đến khi khóc đến mức chẳng còn chút sức lực nào, cô mới ngẩng khuôn mặt đỏ hoe, nức nở.

Lục Cảnh Thanh đưa tay lau nước mắt trên mặt cô.

Anh không lấy khăn giấy, chỉ khẽ dùng lòng bàn tay chùi đi.

Bàn tay còn vương chút chai sần, chạm qua da lại mang theo cảm giác hơi sáp, khiến cô thấy nhột.

Giang Từ Vãn nghiêng đầu muốn tránh, nhưng lại rúc thẳng vào 𝖓g*ự*c anh, trông chẳng khác nào đang làm nũng.

Trái tim Lục Cảnh Thanh mềm nhũn đi vài phần.

"Có đói không?" Anh hạ giọng hỏi.

Lúc này ăn chút đồ ngọt, có lẽ sẽ khiến tâm trạng cô khá hơn một chút.

"Anh biết gần đây có tiệm bánh ngọt, bánh ở đó rất ngon, anh đưa em đi thử nhé?"

Vừa nói, Lục Cảnh Thanh vừa lấy từ túi ra một viên kẹo trái cây được gói trong giấy bóng loáng.

Anh mở lớp giấy gói, lộ ra viên kẹo quýt trong veo, đưa đến bên môi cô:"Ngọt lắm."

Giang Từ Vãn khịt khịt mũi, không từ chối, hé miệng ngậm lấy viên kẹo.

Vị quýt ngọt thanh lan ra, ngòn ngọt vừa đủ, gãi đúng chỗ ngứa trong lòng.

Cô không nói gì, nhưng Lục Cảnh Thanh biết cô đồng ý đi cùng.

Anh nắm tay cô, đưa cô ra khỏi phòng nghỉ.

Giang Từ Vãn bước chậm rãi.

Lục Cảnh Thanh cũng cố tình đi chậm lại, kiên nhẫn chờ cô.

Bóng hai người đan vào nhau, 𝐭𝒽â·ⓝ 〽️ậ·t như chẳng tách rời.

Đến tiệm bánh, trong tủ kính bày đủ loại bánh ngọt tinh xảo, trên mặt còn phủ lớp đường bột trắng.

Anh chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho hai người, gần như gọi mỗi loại bánh một phần.

Anh nhớ lần trước Thương Minh Vũ từng kể, trước đây Giang Từ Vãn hay ăn kiểu "mỗi thứ một miếng" tham lam muốn nếm thử đủ vị, nhưng bụng lại không chứa nổi nhiều.

"Thử cái này xem." Anh đẩy chén pudding đến trước mặt cô, lớp sữa nhẹ nhàng, phía trên rắc đường và vài cánh hoa, "Sữa ở đây là sữa tươi mỗi ngày, vị sẽ không quá ngọt."

"Anh sao biết? Chẳng lẽ quen cả bò sữa trong trang trại của tiệm này à?"

Giang Từ Vãn cố tình kiếm cớ gây sự.

Cô biết anh đang dỗ dành mình nhưng bao uất ức trong lòng khiến cô không nhịn được muốn trút lên anh.

Hơn nữa, chính anh tự nguyện lao tới, bị cô bắt nạt cũng là đáng đời!

Cô múc một thìa pudding đư●𝒶 𝖛à●o miệng.

Hương sữa tan ra đầu lưỡi, quả thật ngọt mà không gắt.

Lục Cảnh Thanh ngồi đối diện lặng lẽ nhìn cô ăn.

Anh lại múc một muỗng chè cao lương, đưa đến trước mặt cô, ý bảo cô nếm thử.

Trước những lời trêu chọc trẻ con ấy, anh chỉ khẽ cười, ánh mắt vẫn dịu dàng.

"Anh không quen bò sữa nào đâu nhưng gần đây anh có trang trại nhỏ. Em có muốn đi xem bê con, cừu con không? Có thể cho chúng ăn cỏ..."

Nghe anh nói vậy, mắt cô khẽ sáng, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối:"Em chẳng muốn đi đâu!"

Thực ra trong lòng lại vô cùng tò mò.

Anh hiểu rõ tâm tư ấy, không é_𝓅 🅱_⛎_ộ_𝐜, chỉ lấy điện thoại nhắn vài tin cho trợ lý, sắp xếp xong xuôi mọi chuyện.

Rồi anh ngẩng đầu, bắt gặp cô đang lén nhìn mình, đôi mắt long lanh ánh sáng, rõ ràng tràn đầy mong chờ.

Anh bật cười, đưa tay xoa nhẹ tóc cô:

"Ăn nhanh đi, ăn no rồi anh đưa em đi chơi."

Giang Từ Vãn bị anh đoán trúng tâm tư, mặt đỏ lên, cúi đầu tập trung ăn bánh.

Sau khi ăn xong, anh đưa cô đến trang trại.

Chiếc xe rời nội thành, nhà cao tầng thưa dần, thay vào đó là đồng ruộng xanh bạt ngàn.

Giang Từ Vãn hạ kính cửa, gió ùa vào mang theo mùi cỏ non, mùi đất ẩm, khiến tâm trạng cũng thoáng đãng hơn nhiều.

"Bao lâu nữa thì đến?" Cô quay sang nhìn anh.

Ánh nắng chiếu trên người, viền quanh anh một vòng sáng vàng.

Trong lòng cô thoáng nghĩ, sao dạo này anh càng lúc càng đẹp, nhìn thuận mắt hơn trước rất nhiều.

"Sắp rồi, ngay phía trước." Anh chỉ tay, cười: "Cừu con ở đó chắc đang chờ em."

Cả buổi chiều, họ cùng nhau cho dê con ăn, đi dạo quanh hồ, rồi... nụ ⓗ_ô_𝐧 bên bờ nước bất ngờ đến.

Gió thổi nhẹ, tiếng dê kêu xa xa dần mơ hồ, chỉ còn lại hơi thở hòa quyện và nhịp tim rối loạn.

Giang Từ Vãn ngơ ngác nắm chặt vạt áo anh.

Anh ôm cô vào lòng, ♓ô·ռ sâu hơn, đến khi buông ra, cả hai đều th* d*c, trán kề sát trán.

Môi cô đỏ mọng, ánh mắt mơ màng.

Anh dịu dàng mỉm cười:"Hôm nay Vãn Vãn ngoan lắm."

Câu nói ấy như chứa đầy sủng ái.

Đến lúc nhận ra họ vừa làm gì, tai cô đỏ bừng.

"Bạn bè không thể làm thế này không đúng!" Cô lí nhí phản kháng.

Anh lại cười khẽ: "Chúng ta đều độc thân, thích thì làm thôi. Nam nữ bạn bè chẳng phải cũng là bạn bè sao?"

"Nhưng chúng ta không phải bạn trai bạn gái..."

Anh nâng cằm cô, nhìn sâu vào mắt:"Anh chưa bao giờ coi em chỉ là bạn. Anh biết trước kia em không muốn bị ép gả, không muốn bị ràng buộc với một người xa lạ. Anh tôn trọng điều đó, cho em tự do. Nhưng không có nghĩa anh sẽ từ bỏ. Vãn Vãn, anh thích em."

Cô bối rối định nói gì, anh liền ngắt lời:"Em không cần trả lời ngay. Anh có thể chờ. Anh chỉ muốn em biết lòng anh thôi."

Anh khẽ véo má cô, đổi giọng nhẹ nhàng: "Đi nào, không phải vừa hỏi trong hồ có cá à? Chúng ta chèo thuyền ra xem, nghe nói cá ở đây sẽ phát sáng..."

Vài ngày sau, cha cô Giang Diệu Hoa đã khỏe hơn nhiều, chuyển sang phòng bệnh thường.

Trong phòng tràn đầy hoa, là những chậu hoa cô mang từ nhà đến, gọi là "hoa Vãn Vãn" để bầu bạn với ba.

Mấy ngày nay, sáng nào cô cũng chạy đến bệnh viện.

Lục Cảnh Thanh gần như lần nào cũng đi cùng.

Chỉ là, cha mẹ cô bắt đầu nhận ra có chút khác thường giữa hai người.

Ⓠ⛎.@.ռ ♓.ệ thân thiết hơn trước, nhưng vẫn mang chút ngượng ngập khó gọi tên.

"Hôm nay sao Cảnh Thanh không đi cùng con?" Mẹ cô hỏi bâng quơ.

Giang Từ Vãn hơi khựng lại: "Anh ấy nói công ty có việc."

Thực ra sáng nay anh đã nhắn hỏi khi nào cô đi bệnh viện để đến đón.

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng lại nói dối rằng hôm nay không đi, bảo anh đừng tới.

Trong lòng cô rối bời, như một cuộn len rối tung.

Cô biết mình không nên tiếp xúc quá nhiều với anh nữa.

Nhưng ngay sau đó, cửa phòng bệnh mở ra.

Lục Cảnh Thanh bước vào, tay cầm cà mèn.

Vừa thấy cô, anh thoáng sững người, ánh mắt ngạc nhiên, rồi lập tức lấy lại bình tĩnh.

Anh đặt cà mèn lên bàn, tự nhiên chào hỏi cha cô:"Chú thấy khỏe hơn chưa?"

Cha cô mỉm cười: "Tốt hơn nhiều, vừa nãy còn nhắc đến cháu."

Mẹ cô liếc nhìn hai người, hỏi: "Vãn Vãn bảo hôm nay công ty cháu bận, cô còn tưởng không gặp được cháu."

Giang Từ Vãn vội quay mặt đi, không dám nhìn anh.

Nhưng cô cảm nhận rõ ánh mắt anh vẫn đặt trên mình, khiến cô càng thêm lúng túng.

"Công ty có việc thật, nhưng cháu làm xong liền vội chạy qua đây. Cháu hầm ít canh bồ câu, tốt cho sức khỏe." Anh khéo léo đỡ lời cho cô.

Sau khi trò chuyện vài câu, cô vội kiếm cớ ôm chậu hoa định chuồn đi:"Con mang hoa ra ngoài thay nước."

Vừa bước đi, anh đã gọi theo:"Để anh giúp."

Anh đi theo cô ra hành lang vắng.

Không khí yên tĩnh, chỉ còn tiếng bước chân hai người.

Lúc này, anh chậm rãi cất giọng, mang chút hụt hẫng:

"Sáng nay vì sao em bảo không đến? Vãn Vãn bây giờ em không muốn gặp anh nữa sao?"

Chương (1-217)