Truyện:Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi - Chương 209

Xuyên Nhanh – Nam Chính Thâm Tình Đều Si Mê Tôi
Trọn bộ 217 chương
Chương 209
Thế giới 5
0.00
(0 votes)


Chương (1-217)

Giang Từ Vãn bị ánh mắt của bọn họ nhìn chằm chằm đến mức cả người thấy gượng gạo.

Cô theo bản năng đưa tay chạm vào khóe miệng, sợ rằng vẫn còn dính chút kem bơ chưa kịp lau sạch.

Thương Minh Vũ là người đầu tiên lấy lại tinh thần, ánh mắt vốn phức tạp cũng trở nên dịu dàng hơn, mỉm cười nói:"Không có gì, chỉ là thấy Vãn Vãn ăn ngon như vậy, tôi cũng thấy vui. Thích thì ăn nhiều một chút."

Anh cầm lấy khăn giấy, định đưa tay giúp cô lau miệng:

"Chỗ này còn dính bơ lau sạch đi."

Thương Minh Vũ ngừng một nhịp, cố ý đổi từ "l**m" thành "lau."

Giang Từ Vãn theo bản năng né tránh, vô tình lùi về phía sau, liền ngã vào vòng tay Lục Cảnh Thanh.

Thấy cô né tránh mình, bàn tay Thương Minh Vũ cứng đờ giữa không trung, ngay sau đó giả vờ như không có chuyện gì, thu về.

Lục Cảnh Thanh thuận thế đỡ lấy bờ vai Giang Từ Vãn, ánh mắt lạnh lẽo quét qua bàn tay của Thương Minh Vũ:"Thương tiên sinh, quản tốt bản thân là được. Vãn Vãn tự biết chăm sóc mình, còn nếu không, vị ♓_ô_𝖓 phu này của cô ấy cũng sẽ thay cô ấy chăm sóc."

"Lục tiên sinh, căng thẳng như vậy làm gì? Tôi với Vãn Vãn lớn lên cùng nhau, quan tâm cô ấy một chút thì có gì sai? Cho dù anh là vị 𝐡_ô_𝐧 phu, cũng không nên quản nhiều như thế. Vãn Vãn đâu phải tù nhân của anh."

"Chuyện tôi có quản nhiều hay không, anh không có quyền quyết định." Lục Cảnh Thanh kéo Giang Từ Vãn về phía mình, giọng điệu tràn đầy chiếm hữu."Vị 𝐡*ô*ⓝ phu đang ở đây, anh không cần xen vào."

Giang Từ Vãn bị kẹp ở giữa, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Cô lén quan sát sắc mặt cả hai.

Tuy bọn họ im lặng, nhưng rõ ràng đang âm thầm so kè.

Trong lòng Giang Từ Vãn khẽ thở dài: Ăn miếng bánh kem thôi mà cũng mệt mỏi như thế này.

Cô đứng dậy, quyết định dứt khoát đuổi cả hai đi:

"Muộn rồi, tôi muốn đi ngủ. Hai người về đi. Mấy hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi, đừng ai đến tìm tôi nữa."

Nói xong, cô không cho họ cơ hội lên tiếng, ngáp một cái rồi đi thẳng lên lầu.

"Mẹ Vương, chuẩn bị nước nóng, tôi muốn tắm."

"Vâng, tiểu thư."

Lục Cảnh Thanh và Thương Minh Vũ nhìn nhau, cuối cùng cũng không ở lại nữa.

Ra đến cửa, gió đêm mang theo hơi lạnh thổi qua sân, ánh đèn phòng khách lập tức bị cánh cửa đóng lại nuốt mất.

"Tâm sự." Lục Cảnh Thanh mở lời trước.

Thương Minh Vũ chỉnh lại tay áo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, nhưng đáy mắt không hề có độ ấm.

"Lục tổng bận rộn như vậy, sao giờ lại rảnh rỗi tán gẫu với tôi?"

"Anh nghĩ sao?" Lục Cảnh Thanh kẹp điếu thuốc trong tay, châm lửa. Ánh lửa lóe sáng, anh lạnh giọng: "Tâm sự về cô ấy."

Thương Minh Vũ gật đầu, không từ chối.

Anh tựa lưng vào cột cửa, cũng lấy thuốc ra, mượn lửa từ Lục Cảnh Thanh.

"Thực ra tôi biết anh muốn nói gì. Đúng là hiện giờ hai người có h-ô-ⓝ ước nhưng tôi và Vãn Vãn từ nhỏ đã thân thiết, tính cách cô ấy thế nào, tôi rõ hơn ai hết. Cô ấy không thích anh."

"Cô ấy có thích tôi hay không, đó là chuyện của tôi, không đến lượt anh xen vào." Lục Cảnh Thanh hít một hơi thuốc, dằn xuống lửa giận trong lòng."Đã có ♓.ô.n ước, thì anh nên giữ khoảng cách với cô ấy."

"Nhưng Vãn Vãn vui khi tôi tìm cô ấy. Vậy tôi cần gì phải giữ khoảng cách?" Thương Minh Vũ bước lên một bước, ánh mắt khiêu khích.

Không khí nồng nặc mùi thuốc lá, căng thẳng như sắp bùng nổ.

"Còn anh, Lục Cảnh Thanh, nếu không phải dựa vào danh nghĩa vị 𝖍-ô-ռ phu, Vãn Vãn đã sớm chán ngấy anh rồi. Anh không nhận ra sao? Cô ấy đối với anh hoàn toàn không có tình cảm. Chỉ vì nể mặt cha mẹ, tạm thời chưa muốn cắt đứt, vẫn duy trì bề ngoài hòa thuận. Nhưng giữ thể diện như vậy có ích gì?

Anh cứ dai dẳng như thế, chỉ càng khiến cô ấy không vui. Sau này nếu thật sự kết 𝒽ô𝓃., thì cũng chỉ là vợ chồng bằng mặt không bằng lòng. Loại ♓●ô●𝓃 nhân như vậy trong giới này chẳng thiếu."

Ngón tay Lục Cảnh Thanh 💰_𝒾ế_✞ 𝒸ⓗ_ặ_✞ đến mức đầu mẩu thuốc cháy rực, bỏng cả da mà anh vẫn không hay.

Giọng nói của anh thấp, lạnh lẽo:

"Tôi nói rồi, chuyện giữa tôi và cô ấy không đến lượt anh xen vào. Đây cũng là lần cuối tôi cảnh cáo. Sau này tránh xa cô ấy ra, nếu không, anh sẽ phải hối hận."

"Thế à?" Thương Minh Vũ cười nhạt, ánh mắt lạnh như băng."Vãn Vãn xứng đáng có một người đàn ông tốt hơn, mà anh thì không."

Hai người đối mặt gay gắt, không ai chịu nhường bước.

Gió đêm càng lúc càng lớn, lá cây trong sân xào xạc.

Thương Minh Vũ không nói thêm, xoay người bỏ đi.

Chiếc xe thể thao gầm rú, xé toạc màn đêm rồi khuất bóng.

Lục Cảnh Thanh đứng nguyên tại chỗ, điếu thuốc trong tay cháy hết từ lúc nào. Anh nhìn theo hướng Thương Minh Vũ rời đi, ánh mắt phức tạp.

Những gì đối phương nói, phần lớn đều là sự thật anh không cách nào phản bác.

Bây giờ anh chỉ có thể tiếp cận Giang Từ Vãn với thân phận một người bạn, vì thế ⓠ-ц-𝖆-n ♓-ệ mới dần bớt căng thẳng như trước.

Nhưng tất cả điều đó đều dựa trên tiền đề ♓ô*n ước sẽ bị hủy bỏ.

Cha mẹ Giang Từ Vãn chưa trở về, nên tạm thời không ai nhắc đến chuyện này. Nhưng sớm muộn gì cũng phải đối mặt.

Nếu đến lúc đó, ⓗ*ô*ⓝ ước thực sự bị hủy, mà Giang Từ Vãn vẫn chẳng động lòng với anh, ngược lại Thương Minh Vũ lại nhân cơ hội lấy danh nghĩa thanh mai trúc mã để cầu ♓·ô·𝓃·, thì anh phải làm sao?

Lục Cảnh Thanh rút thêm một điếu thuốc, nhưng mãi vẫn không bật lửa.

Chuyện này không chỉ có khả năng xảy ra, mà khả năng còn rất lớn.

Nếu thật sự như vậy, cho dù cha mẹ Giang Từ Vãn không thích Thương Minh Vũ thì vì con gái, họ cũng sẽ đồng ý.

Khi đó, anh sẽ hoàn toàn trở thành người ngoài, chỉ có thể bất lực nhìn cô kết 𝒽_ô_𝓃 với người khác.

Gió đêm len vào cổ áo, lạnh buốt.

Anh ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm tối, ánh mắt dần trở nên u ám.

Cả người như tỏa ra hơi lạnh.

Anh dập tắt điếu thuốc, giày da 𝓃_ɢ𝖍_𝖎ề_𝖓 n_á_ⓣ tàn lửa trên nền đất.

Không, anh sẽ không cho phép chuyện này xảy ra.

Dù phải trả giá thế nào, anh cũng sẽ giữ Giang Từ Vãn ở bên mình.

Người phụ nữ anh yêu, tuyệt đối không thể nhường cho kẻ khác.

Chương (1-217)